Ngũ Hành Thiên

Chương 182: Tổn thất thảm trọng




Dịch giả: oceankingdom

Bất luận nhìn từ hướng nào, những gì Ngải Huy đang làm đều là vô nguyên tắc, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm trang của hắn, mọi người nuốt nước miếng rồi cũng không có lên tiếng. Liên tục mấy trận chiến đấu khiến bọn họ hiểu rõ vô cùng chênh lệch giữa bọn họ và Ngải Huy lớn cỡ nào, điều này cũng khiến bọn họ không có tùy ý đặt ra nghi vấn đối với Ngải Huy.

Lâu Lan lấy ra tất cả số ớt còn lại.

Ớt là một trong những nguyên liệu nấu ăn thông thường nhất, cũng là thứ hỏa tu thích nhất.

Ở thời đại tu chân, người tu chân thường có tính đạm bạc, yêu thích những đồ vật thanh đạm nho nhã. Có thể là linh cốc, linh trà, người có tiền thì yêu cầu số năm, thường thường lấy vạn năm làm đơn vị, ngoại trừ công hiệu còn có thể biểu lộ rõ ràng danh phận.

Đối với Ngũ Hành Thiên mới hình thành, chỉ có lịch sử nghìn năm ngắn ngủi, mà lịch sử Ngũ Hành Thiên từ lúc bắt đầu chiếm cứ ưu thế đối với hoang dã thì lại càng thêm ngắn ngủn. Ẩm thực ở Ngũ Hành Thiên chú ý chính là thực dụng, ví dụ như nguyên thực, đối với tuyệt đại đa số nguyên tu mà nói, đó là thủ đoạn phụ trợ tu luyện trọng yếu, đối với tu luyện tăng lên bao nhiêu mới là điểm then chốt nhất.

Nguyên thực phổ biến, dẫn đến việc các mộc tu chuyên môn bồi dưỡng gia tăng rất lớn , chọn và gây giống nguyên liệu nấu ăn, chẳng hạn như ớt là đại biểu cho thành công trong đó.

Ớt ẩn chứa nguyên lực hệ hỏa phong phú và đặc biệt, nó cũng không phải cường đại nhưng lại có thể tăng cường mức độ sinh động của hỏa nguyên lực trong cơ thể Hỏa tu rất lớn.

Hỏa nguyên lực là nguyên lực sinh động nhất trong ngũ hành nguyên lực, hỏa nguyên lực đối với mức độ sinh động có yêu cầu vĩnh viễn, hỏa nguyên lực sinh động càng cao, hỏa diễm chuyển hoá ra được có nhiệt độ càng nóng. Nếu là lãnh diễm, nhiệt độ ngược lại sẽ càng thấp.

Mộc tu cũng tận sức bồi dưỡng các loại ớt, không ngừng có chủng loại ưu tú được đưa ra.

Ví dụ như Hồng Nhan, mỗi một trái ớt chỉ lớn cỡ ngón út, hơi cong, toàn thân tựa như do thủy tinh đỏ điêu khắc mà thành, không có một chút tạp chất, trong suốt phi thường, có thể nhìn thấy rõ ràng từng hàng hạt sắp xếp chỉnh tề bên trong. Thỉnh thoảng có hỏa diễm từ một hạt ớt bắn ra, vẽ ra vệt sáng đỏ hình cung rất đẹp, chuyển động trong thân ớt trong suốt.

Đương nhiên, ớt như Hồng Nhan cũng không phải muốn ăn là ăn được.

Tuy rằng ớt nguyên lực có rất nhiều chỗ tốt, nhưng mà nó có tính kích thích rất mạnh, là thử thách rất lớn cho người ăn. Càng là chủng loại ớt ưu tú, ớt ẩn chứa nguyên lực càng mạnh, kích thích thân thể cũng càng lớn. Ớt trải qua quá trình mộc tu bồi dưỡng ưu hóa, lấy đặc tính "Cay " đẩy đến độ cao trước nay chưa từng có, nó đã sớm không phải là một loại thể nghiệm vị giác.

Ngươi sẽ cảm thấy toàn bộ thân thể đều đang bốc cháy, mỗi một lỗ chân lông đều phun trào hỏa diễm, cảm giác bản thân như tiến vào trong dòng dung nham, hay là bị hỏa hình.

Điều này cũng dần biến ớt từ một loại nguyên liệu nấu ăn thông thường thành nguyên liệu nấu ăn chuyên dụng cho hỏa tu, chỉ có hỏa tu mới có thể chịu được ớt có hoả nguyên lực đáng sợ như thế. Hiện nay có một số chủng loại ớt cực phẩm, ngay cả nguyên tu cũng không dám tùy tiện dùng để ăn, được một số mộc tu vô cùng chấp nhất và biến thái trong phương diện bồi dưỡng thực vật nỗ lực, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đều có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Dùng ớt để chống lại Huyết kiến, không có gì đáng để cười.

Ngoài hoang dã, Ngải Huy từng làm và thấy qua những chuyện nhìn còn buồn cười hơn chuyện này nhiều. Ví dụ như dùng nước bùn vẽ loạn lên toàn thân để che giấu khí tức của mình hay dùng các loại chất lỏng của cây cỏ kỳ quái để đuổi độc trùng đều chỉ là chuyện thường ngày.

Dùng ớt thì có gì kỳ quái?

Lâu Lan chồm hổm ở bên cạnh Ngải Huy, hiếu kỳ hỏi: "Ngải Huy muốn ăn ớt sao?"

"Không phải!"Ngải Huy đầu cũng không ngẩng lên, giải thích: "Ta nghi Huyết kiến không thích mùi vị của ớt."

"Thật sao?"Lâu Lan tức thì cảm thấy rất hứng thú.

"Không biết, phải thử một chút mới biết được."Ngải Huy tỉ mỉ kiểm tra những trái ớt này, nhưng mà rất nhanh hắn liền gặp phải khó khăn, trước mắt toàn là ớt màu sắc rực rỡ, có đỏ có xanh có đen, có lớn có nhỏ, còn có một số hình thù kỳ quái.

Huyết kiến không thích tất cả loại ớt hay chỉ là không thích một loại nào đó?

Không quản được rồi, trước tiên thử đã rồi nói tiếp.

Ngải Huy lấy ra mỗi loại một ít nghiền nát, mùi cay nồng nặc tràn ngập ra. Loại ớt như Hồng Nhan, bột ớt sau khi nghiền nát có thể nhìn thấy hỏa diễm màu đỏ yếu ớt chậm rãi chuyển động.

Bốn phía đạo trường được hắn vẩy ra một vòng bột ớt, vì để quan sát được loại ớt nào có hiệu quả hơn, hắn phân biệt đánh dấu chủng loại ớt ở mỗi chỗ. Ngay cả trong lòng đất đạo trường, hắn cũng để Lâu Lan mang theo rất nhiều bột ớt rắc vào bên trong.

Huyết kiến chiến đấu cũng không phải mạnh mẽ, nhưng mà số lượng lớn, hoạt động thành đàn, còn chuyên môn từ trong lòng đất đánh lén ra.

Làm xong tất cả, thể lực Ngải Huy cuối cùng đã đến cực hạn.

Hắn không ngồi xuống, mà duy trì tư thế nắm kiếm, bắt đầu vận chuyển tuần hoàn. Cuối cùng có thể nhập định, có thể làm được gì hắn đều đã làm rồi, có hiệu quả hay không thì không phải hắn định đoạt được.

Nhân sự đã hết, tùy theo thiên mệnh đi.

Cả người không có chỗ nào không nhức mỏi, mệt mỏi rã rời tựa như thủy triều nhanh chóng nhấn chìm hắn, mí mắt nặng như tưới chì. Nhưng hiện tại không phải lúc để ngủ, hắn kiềm nén tập trung chú ý vào việc vận chuyển tuần hoàn trong cơ thể.

Nhức mỏi, mệt mỏi rã rời, gió, âm thanh chiến đấu xa xa tựa như thủy triều xuống, xẹt qua bãi cát. Thế giới xung quanh trôi xa từng chút một, nội tâm hắn trở nên yên tĩnh ôn hòa, chỉ có nguyên lực vận chuyển và kiếm thai nhảy lên.

Phủ thành chủ.

Mặt Vương Trinh trầm lặng như nước đang nghe thuộc hạ báo cáo.

". . . Tây Nhị điều nhai đã ổn định, khi chúng ta chạy tới thì đã chết mất hơn hai trăm bảy mươi người, thụ thương một trăm hai mươi người, không rõ số người mất tích. Chúng ta tổ chức cư dân địa phương bắt đầu bao vây tiêu trừ Huyết kiến còn sót, tới giờ, Tây Nhị điều nhai đã quét sạch toàn bộ. Bởi vì Phong điều thạch bị phá hỏng, chúng ta rất khó bố trí lại phòng ngự dưới nền đất, thuộc hạ đã bảo bọn họ bố trí cơ quan báo động, toàn bộ người bệnh đã được cách ly giám thị."

"Tình huống Thính Đào nhai rất nghiêm trọng, có hơn bốn đám kiến tấn công, tổng số vượt hơn trước năm trăm con. Khi chúng ta chống lại, cơ hồ toàn bộ đường phố đã hết sạch rồi, không rõ số người tử vong. . . Chúng ta chỉ giải cứu được sáu mươi bốn người. Trong đó có hai mươi bốn người bệnh, đều đã an bài vào khu cách ly. Chúng ta tổn thất cực kỳ thảm trọng, thương vong gần nửa, vô lực có thể tiếp tục hành động. Thuộc hạ kiến nghị có thể triệu tập một ít học viên của Tùng Gian viện, thanh tra khu vực này, để tránh khỏi có cá lọt lưới."

. . .

Không khí cơ hồ đọng lại, tâm tình mọi người vô cùng kiềm nén, liên tiếp con số máu chảy đầm đìa làm cho họ lúc đầu sợ hãi, sau đó lại càng chết lặng. Toàn bộ Tùng Gian thành, thời gian ngắn ngủi đã có gần một phần ba khu vực mất đi khống chế.

Mặt Viện trưởng đầy sự mệt mỏi rã rời, ông ta đi khắp nơi cứu hoả, mệt mỏi vô cùng. Sống an nhàn sung sướng đã nhiều năm như vậy, nào có trải qua chiến đấu mật độ cao như thế? Nhưng mà có biện pháp nào khác chứ?

Không có đường thối lui, mỗi người đều biết rõ mình không có đường thối lui.

Kinh lịch tổn thất gần nửa, vẫn không có sụp đổ, ở trên chiến trường đó phải là tinh nhuệ mới có khả năng làm được.

Cũng không phải những đám ô hợp này trong một đêm là có thể biến thành tinh nhuệ. Mọi người đều biết, nếu không muốn trở thành thức ăn trong bụng Huyết thú thì ngoại trừ chiến đấu ra, không còn cách khác.

Viện trưởng chậm rãi mở miệng, giọng ông ta khàn khàn: "Tình huống Tùng Gian viện tốt hơn một chút, phu tử thương vong khá lớn, học viên tử vong đại khái có khoảng một trăm người, chúng ta không có thời gian thống kê tỉ mỉ. Toàn bộ phu tử của học viện, tổn thất vượt quá hai phần."

Vương Trinh vốn vẫn luôn duy trì bình tĩnh nghe vậy sắc mặt hơi đổi, tầm quan trọng của phu tử cao hơn học viên nhiều. Ở trong mắt ông ta, sức chiến đấu của học viên nhỏ đến thương cảm, mà các phu tử vẫn có trình độ tương đối, chỉ cần tham gia mấy lần chiến đấu là có thể thích ứng chiến đấu, phát huy ra tác dụng càng trọng yếu hơn.

"Sao lại nhiều như vậy?" Ông ta nhịn không được hỏi, tỉ lệ học viên thương vong thấp hơn phu tử nhiều.

"Bọn họ là phu tử."Viện trưởng kìm nén giải thích: "Không có phu tử nào lại đứng nhìn học sinh của mình bị ăn tươi mà không chút động lòng."

Trong mắt Vương Trinh hiện lên vẻ giận dữ, theo kẽ răng đẩy ra bốn chữ: "Lòng dạ đàn bà!"

"Bọn họ là phu tử."Viện trưởng không hề tránh né ánh mắt Vương Trinh, âm thanh cũng có chút tức giận: "Không phải binh sĩ."

Tùng Gian viện không phải là danh viện gì, các phu tử ít có luân chuyển, rất nhiều phu tử đều cùng viện trưởng cộng tác mấy chục năm, thay vì nói là đồng sự, kỳ thực mọi người giống như bằng hữu.

Trong một ngày này nhận được tin dữ, tận mắt nhìn thấy tử vong, vượt quá toàn bộ số lễ tang ông ta đã tham dự, trong lòng bi thống cơ hồ làm ông ta suy sụp.

Dạy học nhiều năm như vậy, có vài thứ đã sớm lắng đọng ở trong xương cốt.

Ông ta rất thực tế, ở trong mắt ông ta những học viên khác không trọng yếu như Sư Tuyết Mạn, Đoan Mộc Hoàng Hôn, cho nên ông ta trọng điểm chiếu cố cho bọn họ. Thế nhưng khi ông ta nhìn thấy học viên bị tấn công, nhìn bọn họ run rẩy cầm cập trước mặt Huyết kiến, nhìn thấy bọn họ sợ hãi tái nhợt, ông ta vẫn không chút do dự xuất thủ.

Bọn họ chỉ là một đám hài tử.

Ông ta biết rõ mình không lý trí chút nào, nguyên lực của mình hẳn phải dành cho nơi trọng yếu hơn, nhưng mà. . .

Điều này đại khái là lí do vì sao mình luôn chỉ là viện trưởng của một cái phân viện nhỏ, ông ta thầm cười khổ.

Vương Trinh trầm mặc, hắn hiểu rõ mình sai ở điểm nào, tuy rằng trong mắt hắn hành vi của các phu tử là ngu xuẩn ấu trĩ, nhưng mà không thể không nói điều đó khiến người khác phải tôn kính.

"Xin lỗi, ta thất lễ rồi, học viên sẽ lấy bọn họ làm vinh hạnh."Vương Trinh bỗng nhiên một khom người, ngữ khí thành khẩn.

"Không có gì, ngươi áp lực cũng rất lớn."Viện trưởng có thể lý giải sự lo lắng của Vương Trinh: "Bây giờ phải làm sao? Phía bên Hàn sư có tin tức gì không?"

Vương Trinh khôi phục bình tĩnh: "Đã phái người đưa bản đồ địa hình toàn thành đến phường thêu, Hàn sư đưa tin tức lại, các nàng đang toàn lực nghiên cứu."

Viện trưởng gật đầu: "Trước đây chưa từng có người làm, không có cái gì để tham khảo, cũng chỉ Hàn sư có sức lực và đảm phách như vậy."

"Cho nên chúng ta không thể đặt toàn bộ hi vọng vào Hàn sư."Vương Trinh dứt khoát nói: "Chúng ta cần phải trước lúc Hàn sư chuẩn bị xong, đoạt lại khu vực Huyết thú chiếm lĩnh. Vì vậy ta chuẩn bị tổ chức mọi người, tham gia trận chiến đấu này, kể cả toàn bộ học viên."

"Vì sao?" Sắc mặt Viện trưởng khẽ biến: "Vậy sẽ phải chết bao nhiêu người? Thực lực bọn họ rất kém cỏi, đi lên chính là chịu chết!"

Vương Trinh thản nhiên đối diện ánh mắt viện trưởng: "Có hai cái nguyên nhân, một là chúng ta không có nhân thủ, cần mọi người đều phải tham gia, mọi người đều là đi chịu chết. Cái khác là đã có Huyết kiến hoàn thành lột xác."

" Lột xác? " Viện trưởng sắc mặt đại biến.

"Nguyên lực của chúng ta tựa hồ có thể trợ giúp chúng hoàn thành lột xác. Hiện tại chúng ta chỉ gặp phải một con Huyết kiến hoàn thành lột xác, bị chết rất nhiều người mới giết chết được nó. Chúng ta phát hiện ba con đang lột xác, giống như đang ngủ đông, bị chúng ta giết chết. Cho đến giờ, chúng ta còn không biết mấy con Huyết kiến này lột xác có liên hệ gì với việc ăn người hay không. Nhưng nếu đã có tiền lệ lột xác, thời gian càng kéo dài, đối với chúng ta càng bất lợi. Chờ đến khi có nhiều Huyết kiến hoàn thành lột xác, tình cảnh chúng ta sẽ càng nguy hiểm. Cho nên ta chuẩn bị tổ chức toàn bộ nguyên tu và học viên, tấn công toàn diện, dùng thời gian ngắn nhất đoạt lại toàn bộ khu vực bị mất đi, đuổi tận giết tuyệt tất cả kiến đã vào thành!"

Sắc mặt Vương Trinh dữ tợn.