Ngũ Hành Thiên

Chương 190: Đội Viện Giáp số 1




Dịch giả: Hàn Lâm Nhi

"Từ lúc khai chiến tới giờ ta được phái tới đốc chiến ở Thính Đào nhai và Minh Hoa đường thì thấy biểu hiện của các học viên rất tệ, thương vong thảm trọng mà kết quả lại chẳng được bao nhiêu. Nhưng nếu muốn tìm một nhóm có tiềm lực trong đám đó thì vẫn có, đó là tiểu đội mang tên "Viện Giáp đội số 1". Đội này gồm những tinh anh của học viện, là Ngải Huy, Sư Tuyết Mạn, Tang Chỉ Quân, Đoan Mộc Hoàng Hôn, và những học viên ưu tú nhất của viện Tùng Gian. Nghe nói thành chủ và viện trưởng đã tranh cãi rất nhiều về việc sử dụng đội ngũ này. Viện trưởng không mong các học viên ưu tú nhất của mình lao vào trận tiêu hao chiến này, còn thành chủ lại nghĩ đây là một trận chiến thần thánh cần tất cả mọi người tận hết sức lực. Cuối cùng thành chủ cũng thuyết phục được viện trưởng, và may là đội Viện Giáp số 1 lại được phân phối tới quảng trường mà ta đốc chiến."

. . .

"Cuối cùng thì ta cũng được trông thấy đội ngũ làm cho phủ thành chủ phải sôi sục. Người phụ trách dẫn đội là Ngải Huy, chính là kẻ phát hiện ra Huyết dơi lẻn vào lần đó, đồng thời cũng hiệp trợ Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân đánh chết Huyết dơi, do đó đã tạo ấn tượng sâu sắc trong mắt thành chủ. Càng khiến người ta ngạc nhiên là người này lại không chịu trách nhiệm chỉ huy toàn đội mà giao cho Sư Tuyết Mạn phụ trách. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thật sự không tin mấy người Sư Tuyết Mạn, Đoan Mộc Hoàng Hôn lại nghe theo lời hắn như thế."

. . .

"Họ không đi dọc theo phố như đội khác mà lại đi men theo bờ tây Thính Đào nhai. Nơi này kiến trúc thành dãy, cửa hàng và nhà dân san sát nhau. Họ giống như máy ủi đất, liên tục phá nhà cửa, san thành đất bằng, đạp lên phế tích mà đi để tiếp tục phá các kiến trúc phía trước. Thật ra thì đây là cách tệ nhất mà ta từng thấy, nhưng ta lại không thể không thừa nhật rằng nó rất có hiệu quả. Tuy rằng biểu hiện của đội ngũ này khá tệ, Sư Tuyết Mạn chỉ huy cũng không ra sao, nhưng nàng lại vô cùng dũng cảm và có trách nhiệm, vui vẻ giúp đỡ đội hữu, đôi khi nhìn còn giống chỉ huy hơn Ngải Huy."

. . .

"Đội Viện Giáp số 1 tiến tới rất chậm rãi và chắc chắn. Các đội viên đã dần thích ứng với trận đấu. Sư Tuyết Mạn liên tục cổ vũ sĩ khí. Tuy rằng nàng không có kinh nghiệm, lại không giỏi ăn nói, thế nhưng nàng có tinh thần trách nhiệm, có lòng trợ giúp đội viên của mình. Vì thế ta nghĩ nếu có thể sống sót qua tràng tai nạn này, nàng sẽ trở thành một thủ lĩnh xuất sắc. Còn Ngải Huy thì chỉ khoanh tay đứng nhìn trận đấu làm cho người ta nghĩ rằng trận chiến này không hề can hệ tới hắn. Xét về phương diện thủ lĩnh, ta cho hắn không điểm, cho dù kiếm pháp của hắn rất khá."

. . .

"Mấy đội ngũ trước đã tổn hại gần như toàn bộ nhưng chiến quả lại không ra gì. Đội Viện Giáp số 1 vẫn tiếp tục tiến lên, họ đã bắt đầu gặp phiền phức, số lượng Huyết kiến đang tăng nhanh. Ta nghĩ rằng họ sẽ tổn thất nặng nề như những đội ngũ khác, nhưng ta đã đánh giá thấp Ngải Huy, lần này hắn có chuẩn bị mà đến."

Huyến chiến thành Tùng Gian.

Những ngôi nhà ầm ầm đổ xuống, bụi tung mù mịt, Đoan Mộc Hoàng Hôn còn chưa kịp xua bụi đi thì tiếng xé gió đã vang lên ngay bên tai.

Ngải Huy giật mình, trong nháy mắt hắn đã đoán được số lượng Huyết kiến đợt này vượt quá năm mươi con, chính là lượng Huyết kiến nhiều nhất mà hắn gặp phải trong trận này.

"Lâu Lan!" Ngải Huy hô to.

"Lâu Lan tới đây!" Lâu Lan cũng la lên.

Những tấm lá cây che Hỏa vại của mập mạp mau chóng rơi xuống, Lâu Lan lập tức biến thành một cái bình phun nước bằng cát, nửa thân chìm trong hỏa vại, miệng bình vươn tới đỉnh đầu mập mạp, nhắm thẳng phía trước.

Phốc!

Hơi nước màu đỏ phun ra, bao trùm cả một khoảng không gian rộng lớn phía trước. Trong phút chốc, mùi ớt cay xè lan ra khắp nơi, đám Huyết kiến lập tức lao vào trong màu ớt đỏ.

Thấy cảnh này, Ngải Huy cũng cảm thấy lo lắng, hắn không biết ớt có phát huy tác dụng không, những thứ vừa rồi chỉ là suy đoán của hắn, còn chưa được xác minh. Hắn không nghĩ tới thất bại, giờ phút này, ánh mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm phía trước, cơ bắp toàn thân căng lên, Long Tích Hỏa giơ cao, cả người tựa như một con dã thú đang chờ tấn công.

Ngay khi đám Huyết kiến lao đầu vào nước ớt, thế tấn công rào rạt lập tức rối loạn, những tiếng rít chói tai liên tục vang lên làm mọi người giật mình.

Chỉ có Ngải Huy là ngoại lệ.

Nước ớt trong hỏa vại của mập mạp là do hắn và Lâu Lan điều chế. Trong mắt hắn hiện lên nét tàn khốc, hắn nhảy bắn ra, Long Tích Hỏa trong tay quét lên, hóa thành một tia sáng lạnh.

Yên Thiểm!

Quang mang sáng chói, thân kiếm theo gió đâm trúng một con Huyết kiến.

Phập!

Một kiếm này đã được Ngải Huy chuẩn bị kỹ càng, hiệu quả cực kinh người, con Huyết kiến kia lập tức nát bét.

Ngải Huy khẽ đảo chân, nghiêng người để Huyết vụ lan ra rồi thuận thế chuyển kiếm quay lại cắt chéo một nhát. Một kiếm này cực kỳ chuẩn xác, đã cắt ngay qua cổ một con Huyết kiến, trong phút chốc đã lia ngay đầu nó xuống.

Thấy vậy, đám người Đoan Mộc Hoàng Hôn mới sực tỉnh.

Sư Tuyết Mạn lập tức tổ chức các đội viên tấn công đám Huyết kiến. Hiện giờ họ đã phối hợp khá tốt, tuy rằng chưa phải là thành thạo nhưng cũng hơn lúc trước nhiều. Các đội viên chia thành ba nhóm, Sư Tuyết Mạn, Khương Duy, Tang Chỉ Quân mỗi người lĩnh một đội. Ai nấy điều hiểu rằng đây là một cơ hội lớn, vì thế họ liền nhào tới đám Huyết kiến đang trong hỗn loạn kia mà không chút do dự.

Trong nháy mắt, hơn hai mươi con Huyết kiến bị giết chết, song lúc này đám kiến còn lại cũng kịp phục hồi tinh thần, tấn công về phía đám Ngải Huy.

Cục diện rơi vào hỗn chiến.

Lâu Lan thấy chiến trường hỗn loạn phía trước đành phải dừng lại. Nước ớt cũng sẽ tạo thành thương tổn cho học viên, tuy rằng không phải thương tổn chí mạng nhưng mà sẽ làm xáo trộn tiết tấu của họ. Vốn dĩ họ đã phối hợp rất kém, nếu giờ còn bị nước ớt làm loạn, vậy thì càng tệ hơn.

Tràng giết chóc bắt đầu.

Giờ phút này, các học viên đã thay đổi nhiều. Hiện giờ trong mắt họ chỉ toàn bóng đỏ của Huyết kiến, làm họ cảm thấy sợ hãi. Những tiếng thét chói tai, tiếng rống giận dữ tựa như một cơn sóng trào dâng làm sự phối hợp vốn mỏng manh thì nay đã sụp đổ.

Bắt đầu xuất hiện thương vong.

Có người ôm lấy cổ họng đổ nhào xuống, giãy dụa trên đất, miệng rên rỉ.

Có người liều mạng lăn lộn, thân thể huyết nhục mơ hồ.

Đôi mắt Sư Tuyết Mạn đỏ bừng, nàng cắn chặt môi, di chuyển như mây trôi nước chảy chi viện cho các đội viên nhưng vẫn không thể giảm thiểu thương vong.

Hiện giờ, Ngải Huy và Đoan Mộc Hoàng Hôn là hai người nổi bật nhất trên chiến trường. Kiếm quang của Ngải Huy đơn giản mà sắc bén, không cần quá đẹp mắt nhưng lại toàn chiêu thức chí mạng, mỗi kiếm đâm ra là một con kiến đi đời. Lại thêm đoản kiếm Hồng Trần bay múa xung quanh, tạo thành từng bóng kiếm sắc bén.

Còn bên Đoan Mộc Hoàng Hôn lại càng kinh khủng hơn. Hiện giờ, Thanh Hoa trên tay Đoan Mộc Hoàng Hôn càng biến hóa đa dạng hơn. Những Triền chi văn, vân hoa văn, liên hoa văn, liên tục nở rộ dưới chân và trên tay gã. Gã đạp lên hư không như đi trên đất bằng, khi thì lơ lửng giữa trời, khi thì vung vẩy Thanh Hoa, bóng dáng như quỷ mị.

Mập mạp thì đứng ở một bên. Tốc độ của gã quá kém, đối diện với đám Huyết kiến linh hoạt thì càng bị động hơn. Thuẫn như tường, giáp như núi, gã bảo vệ Vương Tiểu Sơn vào giữa. Còn Lâu Lan thì hóa thành một đám bão cát bảo vệ bọn họ, những con kiến lao vào sẽ bị bão cát hất văng ra, còn những con lọt lưới sẽ đối mặt với trọng thuẫn của mập mạp.

Tình hình chiến đấu vô cùng thảm khốc, đôi khi lại có Huyết kiến gia nhập trận đấu.

Đoan Mộc Hoàng Hôn liên tục đánh chết hơn mười con Huyết kiến, theo mức Nguyên lực còn lại, tốc độ của gã cũng chậm hơn. Gã đành phải chậm lại thế công, cố gắng thu hẹp phạm vi của mình.

Mười ba con!

Gã vô cùng thỏa mãn với chiến quả của mình, so với mấy lần trước, lần này đã quá nổi bật rồi. Hiện giờ đã thoát khỏi sợ hãi, nhìn rõ bản tâm, nên gã có thể cảm nhận được mình đã thoát thai hoán cốt, ngay cả Thanh Hoa cũng thay đổi nhiều, tuy rằng phức tạp như trước nhưng nay càng sắc bén hơn, làm cho Thanh Hoa của gã càng trở nên quỷ dị.

Tranh thủ một phút thảnh thơi, gã liếc nhìn về phía Ngải Huy. Trận chiến hôm nay gã cảm thấy vô cùng thỏa mãi, làm gã tự tin rằng cho dù so với Ngải Huy thì gã cũng không hề kém hơn.

Hả?

Thân thủ của Ngải Huy quá đơn giản, tới tới lui lui cũng chỉ có hai chiêu. Thế nhưng tiết tấu của hắn lại chẳng có thay đổi gì cả...

Sao lại như thế? Lẽ nào hắn không mệt? Lẽ nào hắn không cần dùng nguyên lực?

Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm thấy khó có thể tin.

Ngải Huy đang vô cùng tập trung. Hiện giờ hầu như lúc nào hắn cũng phải đối phó với bốn con Huyết kiến một lúc. Trong trận chiến cường độ cao như thế, dựa vào Yên Thiểm và Tà Thiết thì không đủ, thế nên nhiều lúc Ngải Huy phải dùng nguyên lực để bổ cứu, đôi khi để né tránh, cũng đôi khi sử dụng khi không dùng được hai chiêu kia. Tà Thiết và Yên Thiểm là hai chiêu thức rất khác nhau. Tà Thiết nhanh chóng nhưng lại yêu cầu cao về góc độ, phạm vi công kích lại nhỏ, tuy rằng có thể bù đắp bằng tốc độ di chuyển, thế nhưng trong những trận chiến cường độ cao thì không thể làm vậy được. Còn Yên Thiểm thì tuy tấn công mạnh nhưng lại cần thời gian dài, những lúc có cơ hội, Ngải Huy đều dùng Yên Thiểm, thường là một kiếm một con.

Lúc này, Ngải Huy hoàn toàn không dám dùng những chiêu thức tiêu hao nhiều nguyên lực.

Bởi khi nguyên lực tiêu hao hết thì hắn cũng chỉ còn con đường chết.

Mười sáu con.

Ngải Huy không biết còn bao nhiêu con nữa. Hắn cố gắng tập trung tinh thần, nghiến răng dùng Tà Thiết và Yên Thiểm để tấn công. Hắn cảm giác mình đã sử dụng quá thuần thục hai chiêu này, thế nhưng thể lực và nguyên lực của hắn cũng dần dần tiêu hao.

Con thứ hai mươi hai.

Ngải Huy bắt đầu thở dốc, hắn đã cảm thấy Long Tích Hỏa trên tay trở nên nặng nề, cũng may mà số Huyết kiến đã giảm đi nhiều. Trải qua trận chiến này, các học viên đã dần trưởng thành, có thể thích ứng với chiến đấu.

"Đội Viện Giáp số 1, có thể trở về!"

Trên bầu trời, giọng nói của vị nguyên tu đốc chiến vang lên.

Nghe lời này, Ngải Huy phản ứng rất nhanh: "Ta, Sư Tuyết Mạn, Đoan Mộc Hoàng Hôn, Tang Chỉ Quân đoạn hậu, Khương Duy dẫn những người khác thoát ly chiến đấu, lui về sau, động tác nhanh chóng. Lâu Lan, chuẩn bị sẵn nước ớt, lui về phía sau một trăm mét, đợi tiếp ứng chúng ta."

"Không thành vấn đề, Ngải Huy!" Lâu Lan vui vẻ mang theo nước ớt lùi về.

Những người khác mau chóng rời khỏi chiến trường, bỏ lại phế tích bằng phẳng phía sau.

"Hiện giờ chúng ta còn phải làm một chuyện." Đột nhiên Ngải Huy nói.