Ngũ Hành Thiên

Chương 235: Xương sống Huyết xà




Dịch giả: nhatchimai0000

Số lượng nguyên lực kinh người nổ tung trong một cái hố kín, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.

Bùng!

Toàn bộ Tùng Gian thành cảm giác dưới nền đất giống như bị người ta hung hăng gõ một chùy, mặt đất chấn động cường liệt khiến rất nhiều người đứng thẳng không nổi. Từ trên bầu trời nhìn xuống, cái khe nhìn thấy mà giật mình tựa nhưrễ cây điên cuồng sinh trưởng, không ngừng kéo dài ra xa.

Hỏa diễm và quang mang cuộn trào mãnh liệt từ trong hố tử thần bùng ra, tựa như núi lửa phun trào, hỏa diễm bay lên không trung, rọi sáng bầu trời Tùng Gian thành buổi tối.

Mọi người bị một màn này khiến khiếp sợ.

Ngay cả Hỏa diễm vượn đang kịch chiến cùng thành chủ và viện trưởng cũng không tự chủ dừng lại.

Hỏa diễm vượn toát ra vẻ sợ hãi, nó không sợ hãi hỏa diễm, nhưng lửa phóng lên cao khiến nó cảm thấy sợ hãi từ trong bản năng.

Nó quay đầu bỏ chạy.

Phản ứng của Hỏa diễm vượn rất ngoài dự liệu của thành chủ và viện trưởng, khi hai người kịp phản ứng thì Hỏa diễm vượn đã chỉ còn là một cái bóng. Tốc độ của nó thực sự quá nhanh, chẳng chậm hơn bọn họ phi hành chút nào, khí thế toàn lực bỏ chạy cũng khiến Nguyên tu ở dọc đường không dám chặn lại.

Trong chớp mắt, nó đã vọt tới dưới tường thành, tốc độ không giảm, hung hãn đâm đầu vào thành tường.

Ầm ầm!

Thành tường bị đụng thủng một cái lỗ lớn, lao ra ngoài thành, Hỏa diễm vượn quay đầu lại nhìn Tùng Gian thành một cái, thân hình biến mất trong cảnh đêm mịt mờ.

Rất nhiều người không hẹn mà cùng thở dài nhẹ nhõm.

Các Nguyên tu hai hệ thổ mộc vội vàng tu bổ lỗ thủng ở tường thành, bọn họ phải tranh thủ khi không có Huyết thú tấn công để tu bổ hoàn toàn thành tường. Đừng thấy Hỏa diễm vượn phá hư thành tường rất nhẹ nhàng, đó là đột phá từ trong ra ngoài. Nếu từ ngoài tiến công vào sẽ không dễ dàng như vậy.

Với Tùng Gian thành, đến bây giờ tường thành vẫn còn phát huy tác dụng trọng yếu. Không có tường thành, tình cảnh Tùng Gian thành gian nan hơn nhiều.

Ở chỗ tối, Điền Khoan từ trong chấn động phục hồi lại tinh thần, lần đầu tiên y nhìn thấy cảnh tượng Nguyên tu đại quy mô chiến đấu.

Y thật sâu lướt nhìn Ngải Huy, tên gia hỏa kia quả nhiên chả chút tầm thường.

Điền Khoan lặng lẽ không một tiếng động biến mất trong bóng đêm.

Vương Trinh từ bầu trời lướt xuống, ông tìm kiếm bóng dáng Ngải Huy khắp nơi. Trong lòng ông ta cảm thấy tràn đầy may mắn, may mà Ngải Huy nhắc nhở. Lời nhắc nhở của Ngải Huy là then chốt của cả trận chiến đấu, nếu như Huyết thú đại quy mô vào thành, Tùng Gian thành sẽ nguy hiểm mất.

Càng ngày ông ta càng cảm thấy Ngải Huy tựa như Diệp Bạch Y đại nhân năm xưa.

Trong cục diện nguy hiểm hỗn loạn, có thể nhanh chóng tìm được cơ hội, điều này không phải là người bình thường có thể làm được. Ngay cả ông ta, lúc đó cũng không ngờ, từ trên bầu trời lao xuống công kích hố tử thần, hiệu quả tốt hơn dự kiến.

Thân là cựu binh, Vương Trinh cực kỳ nhạy cảm với những biến hóa vi diệu trên chiến trường. Trên bầu trời, lúc này trên mặt các Nguyên tu đều nở nụ cười tự hào.

Vương Trinh âm thầm gật đầu, trong lòng đưa ra bốn chữ.

Sĩ khí khả dùng!

Cho tới giừo này, đây là trận đánh thành công nhất của Tùng Gian thành, Nguyên tu tham gia từ bầu trời đánh xuống không thương vong một ai, chiến quả nổi bật như thế có tác dụng tăng sĩ khí rõ ràng.

Trải qua sự việc này, sắm vai then chốt của cả trận chiến đấu, danh vọng của Ngải Huy tại Tùng Gian thành có thể nói như mặt trời ban trưa.

Ngải Huy không còn là học viên trẻ tuổi không quan trọng gì kia, quá trình hắn lột xác còn nhanh hơn mạnh hơn Huyết thú.

Loạn thế xuất anh hùng, ánh sáng của một số người luôn luôn tỏa ra tại thời điểm nguy nan, sáng chói kinh người.

Mỗi khi tới thời điểm này, ông ta càng cảm thấy mình đã già nua và vô lực. Đáng mừng chính là có thể tận mắt thấy nhân vật ngang trời xuất thế như thế nào, đây cũng là một may mắn a.

Nhưng ánh mắt ông ta quét đi quét lại mấy lần vẫn không tìm được bóng người, không khỏi kỳ quái hỏi người xung quanh: "Ngải Huy đâu rồi?"

Khuôn mặt hớn hở, Nguyên tu trả lời: "Hắn xuống thu dọn chiến trường rồi."

"Không có nguy hiểm gì chứ?" Vương Trinh quan tâm hỏi.

"Không đâu." Viện trường vừa mới hạ xuống cười dài hỏi lại: "Còn có nguy hiểm gì nữa? Bây giờ ở bên trong chính là một cái lò nướng lớn, tất cả đều chín rồi."

Vương Trinh nghĩ lại, nở nụ cười.

Suy nghĩ tới cảnh tượng vừa kinh khủng vừa rồi, đừng có nói là chín mà ngay cả là sắt thép cũng phải tan ra ấy.

Đáng tiếc loại chiến thuật này tính thích dụng không cao, không phải trong hoàn cảnh đặc thù như cái hố này thì không có khả năng có uy lực như vậy.

Cái chuyện thu dọn chiến trường, Ngải Huy làm sao tình nguyện làm người đi sau?

Trong lúc mọi người lo lắng bên trong còn có nguy hiểm gì hay không, hắn dẫn Lâu Lan nhảy xuống. Nhiệt độ bên trong hố tử thần rất cao, sóng nhiệt bức người, bùn đất xung quanh khắp nơi đều có vết tích hòa tan, tràn ngập các loại mùi vị cháy sém.

Hỗn hợp các loại khói lửa nhân khí tràn ngập lỗ động, Lâu Lan không chịu tý ảnh hưởng nào, Ngải Huy cũng không quan tâm. Quét tước chiến trường, hắn đã từng thấy cái tràng diện nát như cám thế này chưa? Khả năng thu hoạch trường hợp khác thực sự không đáng một nhấc.

Lỗ động đã sụp đổ gần hết, cũng may sa trùng lúc trước đào lỗ động đủ lớn, sụp đổ hơn phân nửa vẫn còn có rất nhiều chỗ khe nứt có thể đặt chân.

Ngải Huy cẩn thận từng li từng tí mà tới, hắn và Lâu Lan đều có thể nhìn thấy trong bóng tôí. Trên vách địa đạo, cỗ nào cũng thấy thi thể sa trùng, nhưng mà đã bị đốt cháy đen kịt, chỉ có một điểm sáng đỏ nhỏ, như hạt cát màu đỏ.

"Những hạt cát sáng đỏ này là cái gì?" Ngải Huy hỏi.

Hai mắt Lâu Lan chớp động hoàng quang: "Là Huyết tinh trong thân thể sa trùng. Xác thực mà nói, còn chưa được coi là Huyết tinh, là một loại vật chất tương tự Huyết tinh vừa mới hình thành. Ngải Huy, những sa trùng này hẳn là vừa mới bị huyết hóa."

"Vừa mới huyết hóa?" Ngải Huy khá bất ngờ, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

"Đúng vậy, cho nên những Huyết tinh cát này không có giá trị gì, Ngải Huy." Lâu Lan giải thích.

Ngải Huy xách thảo kiếm, đi sát phía sau Lâu Lan. Dưới nền đất là thế giới của Lâu Lan, nó ở dưới đất thì như cá gặp nước.

Chẳng mấy chốc, Ngải Huy liền nhìn thấy thi thể một con Huyết thú, bộ lông và huyết nhục đều bị đốt thành tro tàn.

Con mắt Lâu Lan chớp động quang mang, bàn tay với vào trong tro tàn, một lát sau thì móc ra một khối Huyết tinh, hân hoan nói: "Ngải Huy, Huyết tinh nè!"

Ngải Huy vui mừng quá đỗi: "Cuối cùng đã bắt đầu rồi!"

Bọn họ không ngừng đi tới, trên mặt đất càng ngày càng nhiều thi thể Huyết thú, rất nhiều thi thể chưa hoàn toàn hóa thành tro tàn nhưng phần thân thể còn lại cũng khô hết nước, thoạt nhìn cực kỳ dọa người. Nhưng đối với Ngải Huy, trường hợp như vậy chỉ là một bữa ăn sáng, hắn chẳng thấy sợ tẹo nào.

Không phải con Huyết thú nào cũng có Huyết tinh, có một số Huyết tinh vùi lấp trong đất, thế nhưng Lâu Lan lại không bỏ sót viên nào.

Ngải Huy cười toe tóe, Lâu Lan quá lợi hại rồi, quả thực chính là cày ba thước đất a, không buông tha viên Huyết tinh nào.

Thấy nhiều quá, Ngải Huy cũng có phần chết lặng. Trên mặt đất dày đặc chi chít thi thể và tro tàn làm cho Ngải Huy nghĩ mà sợ, nếu như những Huyết thú này từ hang động tràn vào Tùng Gian thành, Tùng Gian thành nhất định tử thương cực kỳ thảm trọng.

Cũng may mình luận tình thế nhanh, nghĩ ra một chiêu như thế, trong lòng Ngải Huy có phần đắc ý. Dù sao lần đầu tiên chỉ huy nhiều Nguyên tu như vậy, chuyện như vậy trước đây chẳng dám mơ tới, vậy mà mình đã làm rồi.

Ngải Huy phát hiện mình dường như hoàn toàn không cần phải tới.

Lâu Lan mới là cuồng ma quét dọn chiến trường chân chính, quét dọn tỉ mỉ đến mức khiến nhân sĩ tự xưng là chuyên nghiệp như Ngải Huy thẹn thùng vô cùng.

"Ngải Huy, nơi đây có một viên!"

"Ngải Huy, nơi đây nơi đây nơi đây!"

"Ngải Huy, dưới chân ngươi khoảng một trượng sâu có một viên Huyết tinh."

...

"Lâu Lan thật lợi hại!"

"Lâu Lan thật là lợi hại!"

"Lâu Lan lợi hại nhất!"

...

Ngoại trừ "Lợi hại", Ngải Huy thực sự không nghĩ ra có từ ngữ gì khác để hình dung về Lâu Lan.

Nhân sĩ chuyên nghiệp xoa tay chuẩn bị làm lớn một trận giờ lưu lạc làm khách du lịch trong hang động, chỉ là bởi vì kém Lâu Lan một khoảng cách.

Chán quá đi mất, ánh mắt Ngải Huy nhìn lướt, bỗng nhiên một ánh sáng yếu ớt chiếu vào mắt hắn. Hắn nhẹ a một tiếng, ánh mắt nhìn vào một đám tro tàn cách không xa, trong đó hình như có thứ gì hơi phát sáng.

Hắn hiếu kỳ đi tới.

Nói thật là, Huyết thú ngoại trừ có thể cống hiến Huyết tinh, những phương diện khác thực sự chẳng có gì đáng bàn.

Về điểm này, Huyết thú rất khác hoang thú, tinh hoa toàn thân Huyết thú tập trung vào Huyết tinh. Đừng xem thân thể Huyết thú cứng rắn cường tráng, nhưng sau khi tử vong, huyết nhục xương cốt liền sẽ trở nên cực kỳ yếu đuối, tựa như bánh quy xốp giòn, không có bất cứ tác dụng gì.

Nhìn đi toàn thân Hoang thú đều là bảo. Đều là thú mà Huyết thú ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?

Đi tới trước đống tro, Ngải Huy cẩn thận xới tro tàn lên.

Tay đụng phải một thứ gì đó cứng rắn, quả nhiên có đồ vật!

Án mắt Ngải Huy sáng lên, cầm đồ vật lên.

Con mắt nhìn phát nhận ra ngay, cái này là xương sống huyết xà. Cái con huyết xà khi sống không dài lắm, xương sống chỉ có hai thước mà thôi, một màu tuyết trắng ngọc, phía trên đan xen tung hoành tơ máu màu hồng, tơ máu mảnh khảnh tựa như một cái lưới tinh mịn rậm rạp phủ khắp xương sống.

Xương sống rất linh hoạt, có thể tùy ý uốn lượn, mỗi một đốt xương sống gắn hợp cực kỳ chặt chẽ. Trọng lượng nó làm Ngải Huy thất kinh, ước lượng sơ sơ tối thiểu phải hơn chín mươi cân. Độ dài không đến hai thước, to bằng cổ tay, vậy mà lại trầm trọng như thế, Ngải Huy hoài nghi nó có đúng được kim chúc chế tạo mà thành hay không.

"Xương sống huyết xà rất kỳ lạ." Con mắt Lâu Lan không ngừng chớp động hoàng quang: "Độ cứng rắn gần với Thiên Văn Ngân Mộc và Minh Quang thiết, thật lợi hại!"

Ngải Huy nghe thế giật nảy mình, Thiên Văn Ngân mộc và Minh Quang thiết đều là tài liệu cực kỳ quý hiếm.

Thiên Văn Ngân mộc là một trong những đặc sản của Phỉ Thúy Sâm, là một loại cây sinh trưởng cực kỳ thong thả, cần Mộc tu không ngừng dùng nguyên lực đề cao. Toàn thân trắng bạc sáng như tuyết, cực kỳ trầm trọng, khi hoàn toàn thành thục, cứ một ngày đêm liền hình thành một vòng thiên luân ngân sắc. Nếu mộc tu rót không đủ nguyên lực, vô pháp làm cho đạt đến trạng thái thành thục thì vô pháp hình thành ngân sắc thiên luân.

Khi số lượng Thiên luân ngân văn đạt đến một nghìn là lúc trưởng thành, toàn bộ thuộc tính tăng lên đại biên độ. Dù cho mộc tu không có sai sót, từ khi nảy mầm đến khi trưởng thành cũng cần thời gian gần ba năm. Hơn nữa Thiên Văn Ngân mộc đòi hỏi mộc tu tiêu hao nguyên lực cực lớn, hơn xa thực vật bình thường, mức độ quý hiếm của nó có thể nghĩ mà biết, giá cả của nó cũng cực kỳ đắt đỏ.

Minh Quang thiết là đặc sản của Minh Quang thành ở Ngân Vụ hải, nó cần dùng lượng lớn tài liệu quý hiếm, không phải là thợ xuất sắc thì không thể chế tạo. Chế tạo xong thì Minh Quang thiết mềm mại như lông vũ, lại dị thường cứng rắn, tản ra ánh sáng thánh khiết.

Nghe tới xương sống huyết xà trên tay vậy mà độ cứng lại không kém Thiên Văn Ngân mộc và Minh Quang thiết, Ngải Huy kinh ngạc có thể nghĩ mà biết.

Hắn giơ xương sống huyết xà tỉ mỉ quan sát, trên xương sống tuyết trắng như đồ sứ, tơ máu đỏ tươi mơ hồ như là một loại hoa văn, Ngải Huy cảm thấy dường như đã đọc ở nơi nào.

Nhưng vô luận như thế nào, con Huyết xà này lúc sống khẳng định bất phàm, phỏng chừng cũng không kém con Huyết vượn kia bao nhiêu.

Con Huyết vượn kia...

Cuối cùng Ngải Huy minh bạch vì sao mình nhìn có phần quen mắt, bởi vì hắn nghĩ đến hỏa diễm hoa văn trên người Huyết vượn.

Hắn tỉ mỉ xem xét Huyết văn trên xương sống huyết xà, có phần giống như những lôi hoa văn trong kiếm điển.

Lôi hoa văn?

Trong lòng Ngải Huy chợt sinh ý nghĩ, hắn bỗng nhiên phát hiện, xương sống Huyết xà không phải là một thanh kiếm thiên nhiên sao?