Ngũ Hành Thiên

Chương 278: Thiếu niên trong lãnh cung




Dịch giả: Tiểu Băng

Một cung điện nguy nga tráng lệ.

Thần vệ lãnh đạm trang nghiêm đứng hai bên cửa như tượng. Dưới cánh cửa to, thần vệ trông thật nhỏ bé. Qua cánh cửa mở rộng, có thể nhìn thấy những lớp cửa khác, nhìn hoài không thấy cuối.

Trong cung hộ vệ tuần tra, không có tỳ nữ ra vào.

Mặt đất toàn lát bằng đá ô kim sáng loáng, có thể dùng làm gương soi, dưới ánh mặt trời lấp lánh, trông rất xa hoa. Hai bên đường là hai hàng tượng đá chỉnh tề, hình dạng vô cùng sống động, là tượng bách quỷ dạ hành, có dữ tợn, có hung ác, có âm lãnh, có giảo quyệt.

Cả cung điện cực kỳ yên tĩnh, không có một âm thanh nào, tạo nên một áp lực không lời, sâu thẳm khó dò.

Ngay cả Huyết Thú nằm trên đầu tường, cũng thành thành thật thật nằm phục người xuống, không dám kêu một tiếng.

Sâu trong cung điện, dưới một mái vòm cao ngất, có một thiếu niên tóc dài xõa vai, ngồi ngay ngắn lặng lẽ trên đài cao. Hoa văn đỏ chằng chịt từ bốn phía, đều tụ về đài cao.

Thiếu niên trông rất yếu ớt, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt. Mái tóc dài đến eo, phần đuôi tóc trắng phau.

Hắn chính là "Huyết Quốc Bệnh Hổ" Bắc Thủy Sinh danh chấn thiên hạ.

Trong điện khói nhang lượn lờ, vô cùng yên tĩnh.

Thiếu niên từ từ mở mắt, đôi mắt đen kịt, tối tăm.

Một bóng đen bay vào trong điện, là một con Diều Hâu. Mắt Diều Hâu đỏ thẫm, trông rất thần tuấn, nó hạ xuống bàn, nhổ ra một viên cầu màu đỏ thẫm...

Thiếu niên giật giật bờ môi, đứng dậy, đi tới chỗ bàn, áo bào đen rộng kéo lê trên đất.

"Không có cây cây tin tức, bất tiện quá."

Thiếu niên lầu bầu.

Thần chi huyết không ngừng thử chế tạo cây tin tức, nhưng vẫn chưa thành công.

Huyết Linh lực khác hẳn Nguyên lực, không dùng được cây tin tức. Lúc trước có người đề nghị dùng tù binh nguyên tu để sử dụng cây tin tức, nhưng vì lý do bảo vệ bí mật, đề nghị này bị phủ quyết. Thần chi huyết hiện giờ đều dùng Huyết Cầm để truyền đạt thư từ, khá là lạc hậu so với cây tin tức của Ngũ hành thiên.

Cùng phát triển hơn một nghìn năm, nhưng so với Ngũ hành thiên, Thần chi huyết kém hơn. Chiến lực thì không hề thua kém, nhưng các mặt khác lại thua xa.

Bắc Thủy Sinh đã hạ lệnh tăng người nghiên cứu, nhưng cho tới bây giờ, vẫn tiến bộ rất chậm. Hắn biết việc này có sốt ruột cũng vô dụng, Ngũ hành thiên bỏ ra bao nhiêu năm mới sáng tạo ra cây tin tức, lại trải qua mấy trăm năm qua cải tiến, mới có bây giờ cây tin tức như bây giờ.

Nếu nói, Ngũ hành thiên có cái gì có thể so kè với giới tu chân, thì cây tin tức nhất định là một cái trong số đó.

Thần chi huyết thậm chí còn thử dùng hạc giấy của thời tu chân, nhưng tốc độ truyền tin cũng kém. Cây tin tức thì chưa làm ra, hạc giấy thì chưa hoàn thiện, trước mắt, xem ra vẫn là dùng Huyết Cầm truyền tin cho an tâm.

Bắc Thủy Sinh chạm ngón tay vào quả cầu, quả cầu hóa thành một làn huyết quang, chui vào trong người hắn.

Bắc Thủy Sinh nhắm mắt ‘đọc’ tin, rồi mở mắt ra, khẽ cười: "Tiểu Ngũ hành thiên? Chuyện vậy cũng nghĩ ra được. nhưng ý này cũng hay, uhm, thú vị."

Hắn ngồi xuống bàn, viết viết, một lát sau, thư đã viết xong. Diều Hâu bay tới, quắp lấy lá thư đã được xếp gọn gàng, giương cánh bay đi.

Diều Hâu như phát tín hiệu, sau nó, không ngừng có Huyết Cầm bay vào, đủ mọi chuyện ào ạt được báo tới.

Hắn duỗi lưng một cái, bắt đầu viết thư trả lời. Tốc độ của hắn rất nhanh, phê chỉ thị rất ngắn gọn súc tích, như nước chảy mây trôi.

Sau chừng hai canh giờ, hắn ngừng lại, xoa gáy, mặt mệt mỏi. Hắn đứng dậy, xoay duỗi tay chân.

Việc hôm nay làm xong rồi, có thể thư giãn.

Ánh mặt trời từ cửa điện chiếu vào, tạo thành một đường giới tuyến phân chia sáng tối.

Bắc Thủy Sinh đứng ở phần bóng tối sau giới tuyến, ngồi xuống chống cằm ngẩn người. Đây là thú tiêu khiến hắn thích nhất, mỗi ngày hắn chỉ dùng hai canh giờ để xử lý sự vụ, thời gian còn lại, đều ngẩn người nhìn ra ngoài cung.

Tất cả cửa cung, đều bị hắn hạ lệnh mở ra, để hắn có thể nhìn thấy bên ngoài.

Từng lớp cửa nối nhau dài dằng dặc, cánh cửa cuối cùng hắn nhìn thấy, chỉ còn nhỏ xíu như một hạt vừng.

Thế giới bên ngoài cung, chỉ bằng một hạt vừng.

Thiếu niên chống cằm, nhìn tới xuất thần, môi khẽ nhếch lên như đang nghĩ tới chuyện gì vui vẻ.

Ninh thành, Kiếm tu đạo tràng.

Phó Dũng Hạo nhăn nhó, hai thằng nhóc con đánh nhau, có gì mà xem? ở đây một phút nào, hắn thấy chán phút đó.

Chiến tranh đánh suốt ba năm, rất nhiều thứ đã hoàn toàn thay đổi. Chiến tranh như một ngọn núi đè nặng lên vai mọi người, dưới áp lực đó, mọi tiết tấu đều tăng nhanh kỷ lục. tu luyện, hay sinh hoạt, đều khác hẳn trước kia.

Trước kia, một nguyên tu Ngoại Nguyên, đã được gọi là cao thủ. Còn bây giờ, nguyên tu cảnh giới Ngoại Nguyên, so với ba năm trước, đâu chỉ nhiều hơn gấp mười lần? ai cũng liều mạng tu luyện, cố tìm những pháp môn giúp tăng tốc độ tu luyện, cách gì người ta cũng thử.

Sống trong loạn thế, thực lực mới là thứ duy nhất giúp có thể sinh tồn, người không theo kịp đương nhiên sẽ bị loại bỏ.

Loại bỏ chính là tử vong.

Nhưng Đại tỷ không lên tiếng, Phó Dũng Hạo dù sốt ruột cũng không dám nói gì. Đối với vị Đại tỷ này, hắn vừa kính vừa sợ.

Đối kháng đã chấm dứt, kết quả sau cùng là hoà không phân thắng bại. Tô Thanh Dạ với Chu Vấn Nguyên lực đều cạn kiệt. Hai người ngồi phịch trong hố cát, trợn mắt nhìn nhau.

Tuyên bố hòa sau, Lâu Lan mới quay qua nhìn đám người kia: "Chào các vị, đây là Kiếm tu đạo tràng. Xin hỏi các vị có chuyện gì không?"

Phó Nhân Hiên lên tiếng: "Vương Hàn tiên sinh có ở đây không? Chúng ta nghe được Vương Hàn tiên sinh mở đạo tràng, nên cố ý đến viếng thăm."

"Thật xin lỗi, hắn đang nghỉ ngơi, không gặp khách." Lâu Lan có vẻ áy náy.

Phó Dũng Hạo nghe vậy, nổi giận: "Họ Vương đó có ý gì? Sai một con Sa Ngẫu..."

"Câm miệng!" Nữ tử nghiêm nghị quát.

Phó Dũng Hạo rụt cổ, im bặt, nhưng dáng vẻ rõ là không phục.

Nữ tử cúi người chào Lâu Lan: "Xin lỗi, xá đệ lỗ mãng thất lễ."

"Không sao." Lâu Lan lắc đầu: "Nhưng chủ nhân xác thực không gặp khách, các vị mời lần sau lại đến."

"Đã như vậy, chúng ta lần sau lại tới xin bái phỏng."

Nữ tử khách khí đáp, rồi dẫn đám người rời đi.

Vừa ra khỏi cửa đạo tràng, Phó Dũng Hạo không nhịn được lầm bầm: "Đại tỷ, có cần vậy không? Chỉ là một cái đạo tràng rách nát..."

Nữ tử sắc mặt khó coi: "Tam đệ, nếu tính cách của ngươi không thay đổi, cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ gặp rắc rối!"

"Lại vẫn câu ấy." Phó Dũng Hạo lầm bầm.

Đại tỷ hỏi Phó Nhân Hiên: "Nhị đệ, ngươi thấy thế nào?"

Phó Nhân Hiên là người ổn trọng, trầm ngâm một lát mới nói: "Hai đệ tử kia tuy thực lực còn yếu, nhưng kiếm thuật có chút tinh xảo."

Đại tỷ có vẻ thất vọng, Nhị đệ tuy ổn trọng, nhưng năng lực bình thường, khó có thể chèo chống gia nghiệp bề thế của gia đình. Tam đệ tính cách mạnh mẽ, nhưng nếu không trải qua ma luyện, khó có thể được việc.

Đáng tiếc, mình lại là nữ nhi.

"Hai người một người là Thổ tu, một người là Kim tu. Thổ tu không có Sa Ngẫu, lại có thể lợi dụng cát ở trong hố cát, kích phát kiếm chiêu. Kim tu dùng nhuyễn kiếm, nhưng nếu các ngươi nhìn kỹ, sẽ thấy nhuyễn kiếm của Kim tu dùng đều là chiêu mạnh, rõ là cách đánh của trọng kiếm. Cho nên dù là nhuyễn kiếm, nhưng kiếm phong lại trầm trọng."

Đoàn người nghe Đại tỷ phân tích, vẻ coi thường trên mặt đều biến mất.

"Bất kể là Sa Kiếm, hay là nhuyễn kiếm, kiếm quang đều rất rõ ràng. Nhưng các ngươi có để ý thấy, chấn động Nguyên lực của bọn họ rất nhỏ, gần như không có? Lại nữa, các người có thấy, với nguyên lực của họ, mà thời gian đối kháng hình như hơi dài quá không?"

Phó Nhân Hiên ngưng trọng hẳn: "Đại tỷ nói mới nhớ, đúng là như vậy."

Phó Dũng Hạo không phục: "Hai thằng nhóc con mà thôi, Đại tỷ có cần nói tới như vậy không?"

Đại tỷ đáp: "Chấn động Nguyên lực rất nhỏ, thời gian đối kháng rất dài, cho thấy họ sử dụng nguyên lực có hiệu suất rất cao. Ai là người chú ý tới hiệu suất sử dụng nguyên lực? chính là những người có kinh nghiệm thực chiến phong phú. Điều đó cho thấy phu tử Vương Hàn của họ, là một vị kiếm thuật cao siêu, kinh nghiệm thực chiến phong phú. Am hiểu câu bảo, kiếm thuật cao siêu, kinh nghiệm thực chiến phong phú, lại ở ẩn trong Ninh thành vắng vẻ, người này càng nghĩ càng không đơn giản."

"Đại tỷ nói đúng." Phó Nhân Hiên đồng tình: “Cái tên Vương Hàn, trước đây chưa từng nghe thấy."

Đại tỷ bỗng nhiên nói: "Tam đệ, ngươi tu luyện là kiếm thuật."

Phó Dũng Hạo ngẩn ra, rồi giật mình: "Hả? Đại tỷ chẳng lẽ muốn ta đi thử tài của hắn?"

"Không phải." Đại tỷ lắc đầu: "Ngày mai ngươi mang theo lễ vật, chuẩn bị học phí, tới Kiếm tu đạo tràng học kiếm."

Cả đám còn lại sững sờ.

Phó Dũng Hạo không tin được lỗ tai của mình, lắp bắp: "Ta, ta tới Kiếm tu đạo tràng..."

"Không sai." Đại tỷ gật đầu, thật không thể thật hơn: "Người này kiếm thuật cao siêu, ngươi nhất định phải học cho thật giỏi."

Phó Dũng Hạo nóng nảy: "Đại tỷ..."

"Việc này quyết định như vậy."

Đại tỷ quay đầu đi.

Kiếm tu đạo tràng, Ngải Huy tỉnh giấc.

Sắc mặt hắn không tốt lắm, hắn đi tới trước gương, kéo áo ra xem.

Đóa hoa mai đỏ trên ngực, càng thêm rực rỡ.

"Ngải huy, nó đang thay đổi." Lâu Lan đứng ở cửa ra vào, mắt chớp lóe, giọng lo lắng, đưa ra một cái lá cây: "Cây tin tức có tin mới."

Ngải huy cột áo lại, cầm lấy chiếc lá. Hắn nheo mắt, đôi mắt lóe ánh sáng nguy hiểm.

Hắn cầm Long chuy kiếm, đi tới chỗ vân dực.

"Lâu Lan, ta phải đi ra ngoài một chuyến."

"Ừ."