Ngũ Hành Thiên

Chương 290: Về nhà




Dịch giả: nhatchimai0000

Gian phòng đơn sơ gọn gàng, chẳng có mấy đồ đạc, bàn trà cũ kỹ tróc ra từng mảng, có thể thấy tháng năm loang lổ, chỗ nào cũng thấy nứt nẻ cong vênh. Trên bức tường trắng có treo một bức tự, hai chữ với nét bút cứng cáp mạnh mẽ, Bắc Hải.

Trên mái hiên phòng ngoài, tiếng mưa rơi leng keng nhỏ xuống.

Trên bàn có hai chén trà bốc hơi lượn lờ, hai cha con ngồi ngay ngắn đối diện.

Sư Bắc Hải một thân trong lớp trường bào màu lam, khuôn mặt khá giống Sư Tuyết Mạn, biểu hiện lạnh lùng nghiêm túc, thận trọng nói cười, nhìn qua nhìn lại như bức tượng đá mà thành. Bộ râu ngắn chỉnh tề làm khuôn mặt thêm cương nghị.

Ông ngắm con gái, thấy chẳng khác gì mình tự dưng nghĩ đến thê tử qua đời, ánh mắt chợt nhu hòa. Rồi, cất tay nâng chén trà lên, hớp một cái, cảm thấy vị đắng trong miệng. Thê tử nếu còn, nhất định không muốn thấy con gái được mình bồi dưỡng thành như vậy.

Sư Tuyết Mạn không uống, phụ thân thích trà đắng, trà quá đắng, nàng không quen, nàng thích trà thanh ngọt.

Sư Bắc Hải đột nhiên hỏi: "Đoan Mộc Hoàng Hôn con cảm thấy thế nào?"

"Hoàng hôn đệ?" Sư Tuyết Mạn nhớ tới mấy câu lưu truyền trên phố, có chút sáng tỏ: "Trưởng Lão Hội không nhắc chuyện thông gia nhà ta với hắn chứ?"

Sư Bắc Hải gật đầu: "Đã có người đề cập."

Sư Tuyết Mạn trực tiếp đáp: "Không thích."

"Biết rồi." Sư Bắc Hải lại uống một hớp, liếc mắt nhìn con gái, tuy rằng con gái che giấu rất khá, nhưng ông vẫn có thể nhìn thấy con gái ẩn giấu sự phẫn nộ.

Ông cảm thấy khá buồn cười, thế nhưng trên gương mặt như không có chuyện gì xảy ra lại bảo: "Người đề cập bị ta phát phối ra tiền tuyến."

Trong lòng Sư Tuyết Mạn ấm áp, nhưng vẫn còn bận tâm: "Rồi lại có người nói người không để ý đại cục?"

Nàng không thích trò minh tranh ám đấu, thế nhưng không phải không để ý đến chuyện lời đồn, ai cũng biết bên trong Ngũ Hành Thiên cuồn cuộn sóng ngầm.

"Ta là Sư Bắc Hải."

Tiếng nói nhẹ nhàng, toát ra sự mạnh mẽ thô bạo.

Ông quả thật có đầy đủ sức lực nói ra câu nói này, mười ba bộ thương vong nặng nề, bây giờ địa vị và phân lượng bộ thủ đã vượt xa trước đó.

Sơn Vương, Quân Sa, Lãnh Diễm, Liệt Hoa, Thảo Sát, Chân Mộc lục bộ, tuy rằng Ngũ Hành Thiênvẫn còn giữ nguyên cách thức cũ, nhưng chỉ còn trên danh nghĩa. Còn Bắc Hải, Nghê Thường, Thiên Phong, Binh Nhân bốn bộ, trong vụ Huyết tai bạo phát không bao lâu cũng bị ám sát. Bắc Hải, Nghê Thường bộ thủ hai bộ vượt qua nguy cơ, thế nhưng bộ thủ Binh Nhân Bộ bỏ mình, bộ thủ Thiên Phong Bộ bị thương đến nay còn chưa khỏi hẳn, thực lực giảm mạnh.

Phó bộ thủ tổn thất càng nặng nề hơn, phó bộ thủ bốn bộ đều thương vong.

Điểm duy nhất để Trưởng Lão Hội cảm thấy an tâm chính là trung ương ba bộ còn duy trì hoàn chỉnh. Nếu không thực sự không biết nên làm gì chống đỡ Thần chi huyết tiến công.

Sư Bắc Hải nói tiếp: "Nhân tuyển thông gia cứ để Trưởng Lão Hội đau đầu. Tuy thế con cần chuẩn bị trước, sứ đoàn đi lần này, ta dự định để con dẫn đầu."

Sư Tuyết Mạn khá kỳ quái: "Tại sao? Con không biết đàm phán."

Nàng xác thực không am hiểu đàm phán, nàng am hiểu đao thật thương thật chém giết trên chiến trường.

"Dẫn đội bên Thần chi huyết chính là Xà Dư, ta chắc con sẽ cảm thấy hứng thú."

Nghe thấy hai chữ Xà Dư, Sư Tuyết Mạn không chút do dự gật đầu: "Con đi!"

Nàng đã trải qua rất nhiều trường chiến đấu, nhưng ghi lòng tạc dạ nhất vẫn là cuộc chiến đấu ở Tùng Gian Thành. Dù bây giờ hồi tưởng lại, trái tim của nàng vẫn thắt lại. Nàng không biết bao nhiêu lần đã mơ tới cảnh giữa trận mưa như trút nước ấy, tấm lưng Ngải Huy quỳ gối trước mộ phần.

Trong thời khắc sống còn đó, Xà Dư thừa dịp cháy nhà hôi của, Sư Tuyết Mạn không cách nào tha thứ được.

Trở về phòng, Sư Tuyết Mạn ngồi trước cửa sổ, ngẩn ngơ.

Một lát sau nàng đi tới cây tin tức thụ, nhìn chăm chú vào lá cây cổ xưa đó, vạn ngàn ngôn ngữ trong lòng nàng ấp ủ, nhưng không biết nên nói cái gì mới được.

Nàng thấy buồn cười, đề bút viết xuống.

"Lúc nào trả 8000 vạn?"

Tưởng tượng ở đầu tin tức thụ kia, Ngải Huy nhe răng đau lòng, nàng khẽ hài lòng. Mỗi tháng, nàng thúc nợ một lần. Trong thời kỳ bận rộn, đây là chuyện tiêu khiển sung sướng mức nào a.

Ha ha, Đền tiền hàng!

Tới tận bây giờ Ngải Huy vẫn chưa biết, "Đền tiền hàng" trong miệng hắn chính là nàng. Nàng cảm thấy bản thân thực cơ trí, Ngải Huy tưởng có thể trốn được mọi người, nhưng quên rằng hắn mang tin tức thụ, lại đã từng tặng một chiếc lá.

Ah, hình như tự mình hái mới đúng.

Chuyện này nhỏ, có thể thúc nợ là được!

Viết câu thúc nợ, nhất thời Sư Tuyết Mạn cảm thấy ý nghĩ rõ ràng hơn nhiều. Bây giờ Ngũ Hành Thiên nội ưu ngoại hoạn, trạng thái thật bấp bênh, nàng thân là con gái Sư Bắc Hải, đứng giữa vùng nước xoáy. May mà ai cũng biết Sư Bắc Hải yêu chiều con gái lắm, hơn nữa tính cách cứng rắn, không ai dám trêu chọc.

Cho dù như vậy, nàng thường cảm thấy thể xác tinh thần toàn thân mệt mỏi.

Phụ thân đúng là kiên cường như nham thạch.

Có lúc, nàng nghĩ liệu có ai có thể kiên cường đến thế, có lẽ chỉ có Ngải Huy? Không biết đến bao giờ Ngải Huy mới thoát khỏi cơn ác mộng kia.

Sư Tuyết Mạn lại xuất thần.

Phong trần mệt mỏi trở lại Ninh Thành, Ngải Huy bị cảnh tượng khí thế ngất trời trước mắt làm cho chấn kinh.

Mình không đến nhầm chỗ chứ?

Ngoài thành khắp nơi là người, lít nha lít nhít như là kiến hôi. Chặt cây, san nền, đào kênh kiến cừ, không ngừng có đằng xe bay tới bay lui, vật phẩm khắp nơi chồng chất như núi.

Cũng may hắn liên tiếp nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc, mới rõ mình quả thật không nhầm chỗ.

Tránh khỏi đoàn người, tiến vào Ninh Thành, Ngải Huy trở lại đạo tràng.

"Lâu Lan!" Ngải Huy rát cổ họng hô lớn.

Một đám Tiểu Lâu Lan, hì hục bê mấy chữ sa tự lớn hơn bản thân rất nhiều từ trong nhà lao ra.

Mấy chữ là: "Hoan nghênh trở về, Ngải Huy."

Ngải Huy cười ha ha, nhìn thấy Lâu Lan là khiến người ta hài lòng a.

Sa tự hòa tan, một lần nữa biến thành Lâu Lan.

"Bên ngoài có chuyện gì xảy ra?" Vẻ mặt Ngải Huy vô cùng nghi hoặc: "Ta thấy bên ngoài xây dựng rầm rộ, định xây cái gì sao?"

"Dường như là muốn kiến tạo tiểu Ngũ Hành Thiên, Ngải Huy." Lâu Lan giải thích: "Vì làm chỗ tu luyện cho Hỏa tu, Thổ tu và Mộc tu, vì lẽ đó cần trùng kiến tiểu Ngũ Hành Thiên. Lấy năm tòa thành thị liên kết lại mà thành, đã xác định đượcdđó là Ninh Thành và Vân Lĩnh thành."

"Chẳng trách nhiều người như vậy." Ngải Huy bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ninh Thành quá nhỏ, đây là muốn xây dựng thêm a. Xác thực cần một tiểu Ngũ Hành Thiên, bằng không, mọi người sẽ chạy hết. Nhưng lần này Ninh Thành phải quẩy lên."

Hắn đến Ninh Thành là bởi vì bên này ít người, yên tĩnh hơn.

Không ngờ thương lộ qua Ninh Thành, Ninh Thành biến thành trọng trấn mậu dịch. Bây giờ Ninh Thành bị xác định là một trong năm thành tiểu Ngũ Hành Thiên, vậy sau này tất nhiên náo nhiệt hơn phồn hoa hơn rất nhiều.

"Đúng, Ngải Huy. Gần đây có rất nhiều người ngoại địa tràn vào Ninh Thành." Lâu Lan nói.

"Ha, chúng ta cũng là người ngoại địa." Ngải Huy cười nói: "Ta đi ra ngoài mấy ngày nay có chuyện gì không?"

"Có ba chuyện, Ngải Huy." Lâu Lan nói: "Chuyện thứ nhất, có một người gọi là Phó Dũng Hạo đến bái sư học nghệ. Hắn đã tới hai lần."

"Người Phó gia?" Ngải Huy khá bất ngờ, vuốt cằm trầm ngâm: "Bọn họ có ý gì?"

"Lâu Lan không biết." Lâu Lan lắc đầu quầy quậy.

"Đã tới hai lần." Ngải Huy cân nhắc: "Rất thành tâm a? Lâu Lan, học phí chúng ta là bao nhiêu nhỉ?"

"Một ngàn điểm Nguyên lực, Ngải Huy."

"Nguyên lai ta tiện nghi như vậy a?" Ngải Huy nhíu mày, Tinh Nguyên đậu trong túi làm chút tiền lẻ này đã không lọt mắt: "Tuổi tác hắn lớn như vậy, chi phí phải khác, 10 ngàn điểm Nguyên lực, hai viên Tinh Nguyên đậu."

"Được rồi, Ngải Huy." Lâu Lan không dị nghị, mà nói tiếp: "Chuyện thứ hai, có người muốn mua lại đạo tràng. Ra giá năm mươi vạn điểm Kim Nguyên lực."

"Không bán!" Ngải Huy chỉ muốn trợn trắng mắt: "Năm mươi vạn điểm Nguyên lực đã tưởng nuốt trọn chỗ này? Cái tên này đầu bị kẹp cửa? Chạy đến chỗ ta định chiếm tiện nghi."

Hắn hồn nhiên quên lúc hắn mua lại cái thương khố bỏ đi này chỉ mất có 1,500 điểm Nguyên lực.

Nơi này trước đây là thương khố thuộc về nhà Tô Thanh Dạ, là nơi vắng vẻ nên bỏ đi không tiếc. Lúc đó Ngải Huy cần một chỗ rộng rộng, lại phải gần Ngân Vụ Hà mới chọn lựa nơi này.

Cũng chính bởi vì biết Ngải Huy muốn làm đạo tràng, phụ thân Tô Thanh Dạ mới đưa hắn đến đạo tràng Ngải Huy, thành học viên đầu tiên.

Bây giờ Ninh Thành là một trong tiểu Ngũ Hành Thiên, địa vị tăng mạnh, có thể dự kiến tương lai Ninh Thành nhất định là thành thị lớn, hơn nữa là một trong những thành thị quan trọng nhất Ngũ Hành Thiên. Tại sao cần xây dựng thêm? Là bởi vì Ninh Thành không chứa được nhiều Nguyên tu, giá đất trong thành tăng vụt không biết bao nhiêu lần, Ngải Huy dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được Ninh Thành tất nhiên là tấc đất tấc vàng.

Hiện tại bán chẳng phải là thiệt thòi lắm sao?

Chuyện làm ăn lỗ vốn Ngải Huy không làm đâu.

"Được rồi, Ngải Huy." Lâu Lan phi thường tán đồng ý nghĩ Ngải Huy bèn nói tiếp: "Chuyện thứ ba là tin tức thụ có tin tức mới."

Ngải Huy thuận miệng hỏi: "Ai phát tới? Nói cái gì?"

"Bồi tiểu thư." Lâu Lan vẫn dùng ngữ khí vui vẻ như cũ: "Nàng hỏi ngươi lúc nào trả 8000 vạn?"

Mặt Ngải Huy lập tức đổ xị xuống: "Đền tiền hàng đòi mạng a, tháng nào cũng thúc, thực giảm thọ a, sớm biết thế lúc trước không cho cô ta vặt lá."

Lâu Lan mở to hai mắt: "Ngải Huy muốn quỵt nợ?"

"Ta là hạng người như vậy sao?" Ngải Huy một mặt quang minh lẫm liệt, lớn tiếng nói: "Nói cho người Phó gia biết, học phí là bốn viên Tinh Nguyên đậu! Không bớt!"

"Được rồi, Ngải Huy." Lâu Lan vui vẻ nói: "Không còn chuyện gì nữa. Ngải Huy thu hoạch thế nào?"

Cho tới giờ khắc này, Ngải Huy mới sinh ra cảm giác hãnh diện: "Ha, có thu hoạch lớn!"

"Có thật không Ngải Huy?" Lâu Lan kinh hỉ.

"Nhìn đây là cái gì?" Ngải Huy một mặt đắc ý lấy đồ vật ra.

"Trụy tinh sa! Miên sa!" Trong giọng nói Lâu Lan tràn đầy kinh hỉ. Có hai loại vật liệu này, thân thể của hắn có thể thăng cấp diện rộng. Hiện tại thân thể của hắn không cách nào chống đỡ Tử Dạ sa hạch vận chuyển hết tốc lực. Hắn không thể không áp chế tốc độ Tử Dạ vận hành xuống phạm vi nhỏ.

Thân thể thăng cấp là có thể trợ giúp Ngải Huy tốt hơn nữa!

"Không có tiền đồ lớn thế chứ? Chỉ là trụy tinh sa và miên sa mà thôi." Ngải Huy lặng lẽ từ trong lòng ra một món đồ nữa: "Nhìn cái này đi!"

"Sa La bàn!" con mắt Lâu Lan lập tức tròn xoe.

Ngải Huy ném Sa La bàn cho Lâu Lan, đắc ý nói: "Không sai! Nhưng còn chưa giải tỏa, để ngươi giải khóa."

"Không thành vấn đề, Ngải Huy!" Lâu Lan như binh sĩ, lớn tiếng hô: "Giao cho Lâu Lan đi!"