Ngũ Hành Thiên

Chương 314: A Cát Nại




Dịch giả: Tiểu Băng

Tin Long Hưng đạo tràng khiêu chiến Kiếm Tu đạo tràng, được những kẻ có tâm nhanh chóng truyền khắp Ninh Thành.

Khương Duy nhận được tin tức trước tiên, trong lòng lo lắng. Danh tiếng Long Hưng đạo tràng, hắn đương nhiên có nghe, đại sư chiến đấu sáng tạo đạo tràng, đứng đầu ở cả Ngũ Hành Thiên. Trong đám đồng liêu của hắn, không ít con em quyền quý Ngân Thành, hắn cũng biết, bối cảnh của Long Hưng đạo tràng không hề đơn giản.

Người Ninh Thành nói đến trận tranh đấu này, đều nói là đạo tràng tranh, Long Hưng đạo tràng không cam lòng bị Kiếm Tu đạo tràng đoạt mất danh tiếng, quyết định dùng cách này để lấy lại danh tiếng cho Long Hưng đạo tràng.

Chẳng biết vì sao, trông thì là đạo tràng tranh quang minh chính đại, nhưng Khương Duy lại ngửi được một mùi nguy hiểm.

Ba năm rèn luyện, hắn không chỉ đánh nhau với Huyết tu trên tiền tuyến, mà còn nhìn thấy rất nhiều cuộc đấu đá nội bộ. có những cái nhìn qua rất tầm thường, nhưng luôn giấu diếm sát cơ.

Khương Duy cẩn thận ngẫm nghĩ, chưa không tìm thấy điểm nào không thích hợp.

Hắn khẽ thở ra, có lẽ chỉ là mình nghi thần nghi quỷ.

Thủ hạ đi vào bẩm báo, có người bái phỏng.

Hắn ngừng suy nghĩ, đứng dậy đi tới tiền thính, một đại hán khôi ngô đứng ở trong sảnh. Khi Khương Duy thấy rõ người tới, không khỏi lộ ra nụ cười, nhanh chân bước tới, ôm chặt lấy đối phương: "A Cát Nại! Đã lâu không gặp! Nhìn thấy ngươi thực là vui quá!"

A Cát Nại râu dày màu xanh sẫm, viền mắt hõm sâu, sống mũi cao, mắt nâu, đều là đặc thù của huyết thống thảo tộc Cựu Thổ.

Thảo tộc ở Cựu Thổ mỗi năm đều có một số thiếu niên đủ tư cách tiến vào Ngũ Hành Thiên, sau đó đều trở thành Mộc tu.

A Cát Nại trước đây là đội trưởng của Khương Duy, sau đó vì bị thương, được chuyển về hậu phương. A Cát Nại rất tốt với Khương Duy, nên khi Khương Duy gặp lại đội trưởng cũ, thì rất vui.

"Xem ra không lâu nữa, ta phải gọi ngươi là đại nhân rồi." A Cát Nại cười sang sảng khắp đại sảnh: "Chức trách quan trọng vậy, mà giao cho Đại Duy ngươi, Trưởng Lão Hội rất xem trọng ngươi a!"

Khương Duy cười: "A Cát Nại đừng trêu chọc ta. Đâu có như ngươi thoải mái, hôm nào cũng sống như thần tiên."

"Sống như thần tiên cái gì? Bận tới mức sắp chết." A Cát Nại thấy Khương Duy không hiểu, vỗ đầu một cái: "Quên nói cho ngươi biết, ta đã xuất ngũ, bây giờ làm việc cho Lăng phủ."

Khương Duy ngạc nhiên, liền chúc mừng: "Lợi hại a, lại vào được Lăng phủ, hèn gì trông thoải mái thế."

Thế gia cũng chia ba bảy loại, Kim tu thế gia cao cấp nhất Ngân Vụ Hải có hai nhà, Lăng phủ và Cung phủ, địa vị của họ xấp xỉ với Sư gia Thải Vân Hương, Luyện gia. tứ gia này là bốn thế gia được bảo tồn hoàn hảo nhất bây giờ của Ngũ Hành Thiên, Thổ tu, Kim tu và Mộc tu thế gia ở Ngũ Hành Thiên đều nguyên khí đại thương, kéo dài hơi tàn.

Có thể làm môn hạ Lăng phủ, đương nhiên không dễ dàng. Những đỉnh cấp thế gia này ngưỡng cửa rất cao, người ngoài khó mà vào được. đương nhiên, họ mạnh mẽ, người ngoài cũng khó mà bằng được.

A Cát Nại tuy đã hết sức kiềm chế, nhưng vẫn không kềm được vẻ đắc ý: "So với Đại Duy ngươi, vẫn còn kém xa lắm. Huống chi ngươi vẫn còn độc thân, không biết bề trên bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào. Ha ha, Đại Duy thẹn thùng vậy, có ý trung nhân chưa?"

Khương Duy cười khổ: "Ta ngày nào cũng ở tiền tuyến, làm sao có nổi ý trung nhân?"

A Cát Nại vỗ tay một cái, cười to: "Không có là tốt rồi!"

Khương Duy bất mãn: "A Cát Nại, đừng cười trên sự đau khổ của người khác, nếu không chúng ta phải dùng nắm đấm nói chuyện đó."

Câu nói này là câu nói cửa miệng của A Cát Nại năm đó, bây giờ Khương Duy dùng lại y hệt, càng làm A Cát Nại cười khoái chí.

Cười đã, A Cát Nại mới nói: "Đại Duy ngươi chính là mối kiếm ăn của ta đó. nhị tiểu thư của tam gia trong phủ ta tuổi cỡ bằng Đại Duy, dung mạo đẹp miễn bàn, nghe nói chuyện của Đại Duy ngươi, rất là sùng bái, thế nào? Đại Duy, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở đó nha!"

Khương Duy tức giận: "A Cát Nại đừng đùa nữa, ta làm gì có chuyện gì hả? nhị tiểu thư Lăng phủ hả, cao lắm, ta trèo không tới đâu."

A Cát Nại rất tươi: "Nếu là hồi trước, thì đương nhiên không thể. Nhưng Đại Duy ngươi bây giờ tiền đồ vô lượng, tương lai rực rỡ, được Lăng phủ ưu ái, có gì lạ đâu."

Khương Duy lắc đầu: "Ta hiện giờ không có nghĩ tới chuyện yêu đương."

"Đây không phải nói chuyện yêu đương, Đại Duy." A Cát Nại nghiêm mặt: "Ngươi phải biết, cơ hội như vậy nếu bỏ qua, sẽ không xảy ra nữa đâu. Ngươi tuy được Trưởng Lão Hội thưởng thức, nhưng không hề có chỗ dựa sau lưng. Nếu cưới nhị tiểu thư Lăng phủ, có chỗ để dựa vào, mới bước lên trời được."

Khương Duy im lặng không lên tiếng.

A Cát Nại tận tình khuyên: "Đại Duy ngươi cũng là người từng trải, sao vẫn ngây thơ như thế? Bây giờ là thời loạn lạc, cuộc sống khó khăn, nếu không có chỗ dựa, thân có khác gì lục bình, dùng cái gì để bảo đảm cuộc sống? Đại Duy ngươi rời xa trung tâm, nhiều chuyện ngươi không biết. ngươi có biết Trấn thần phong không?"

Khương Duy gật đầu: "biết."

A Cát Nại hỏi tiếp: "Ngươi cảm thấy trấn thần phong ra sao?"

Khương Duy trầm giọng nói: "trọng khí của đất nước!"

"Không sai." A Cát Nại gật đầu: "Chỉ cần có mấy toà trấn thần phong, canh gác tiền tuyến, chính là đứng vững như sắt. mấy năm Sau này, chính là Ngũ Hành Thiên thời kì nghỉ ngơi lấy sức, tích trữ sức mạnh. Xây dựng tiểu Ngũ Hành Thiên là một chuyện, dựng lại mười ba bộ là chuyện thứ hai, 【 đại sư chi quang 】 là chuyện thứ ba, cũng là cái quan trọng nhất."

"Cái gọi là Đại sư chi quang, chính là chọn năm trăm người trẻ tuổi có tư chất xuất sắc, phẩm tính hợp lệ, sẽ được Trưởng Lão Hội chuyên môn bồi dưỡng, để trở thành đại sư."

Khương Duy lắc đầu: "Chuyện này không thể nào! Đại sư đâu có bồi dưỡng ra dễ như vậy!"

A Cát Nại hỏi ngược lại: "Trưởng Lão Hội sâu không lường được, chúng ta không nên đoán mò, ngay cả thứ như trấn thần phong kia thôi, ngươi có bao giờ nghĩ có thể chế ra được hay không?"

Khương Duy yên lặng.

Trấn thần phong làm hắn rất chấn động, hắn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nên biết rõ, nếu để tên to xác này ở tiền tuyến, có thể phát huy ra tác dụng rất lớn.

"Ta không ngại tiết lộ chút tin tức cho ngươi, Đại Duy ngươi chính là một trong năm trăm hạt giống đó. Nhưng, Đại Duy ngươi có nghĩ tới hay không? Năm trăm người đó sẽ ra sao? Mười ba bộ trùng kiến, có bao nhiêu ghế trống để ngồi vào? Nếu ngươi không có chỗ dựa, thì cũng vẫn khó mà có được vị trí tốt. ngay cả tư cách làm hạt giống, coi chừng cũng bị cướp mất. Đại Duy, không phải ta cố nói chuyện giật gân với ngươi đâu." A Cát Nại nhìn Khương Duy chằm chằm: "Có lẽ sẽ có những gia tộc khác tới tìm ngươi, nhưng có ai có điều kiện ưu việt bằng Lăng phủ? Ai có thể mạnh hơn Lăng phủ? Lăng phủ là thế gia có ghế trong Trưởng Lão Hội đó."

Khương Duy bỗng hỏi: "Ngải Huy có phải là hạt giống không?"

A Cát Nại do dự một chút, lắc đầu: "Không phải."

Khương Duy hỏi ngược lại: "Tại sao?"

"Cụ thể thế nào thì ta không biết." A Cát Nại lắc đầu, đầy thâm ý nói: "Đại Duy, ta biết ngươi trọng tình cảm, lời này ngươi không thích nghe, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi. Nếu ngươi còn muốn đi lên, đừng có tới gần hắn."

"Chuyện đó ta biết." Khương Duy thần sắc bình tĩnh, không nhìn ra hỉ nộ: "A Cát Nại, chuyện ngươi nói quá trọng đại, ta cần phải suy nghĩ một thời gian."

A Cát Nại gật đầu, căn dặn: "Đại Duy, ngươi là người thông minh, ta tin ngươi sẽ có lựa chọn chính xác. Đừng có cự tuyệt thế gia, bây giờ đừng, sau này cũng đừng, thế giới này là của họ.”

"Cảm ơn ngươi, A Cát Nại."

Khương Duy tiễn A Cát Nại ra cửa, nhìn theo hắn đi, mới xoay người đi vào.

Hắn muốn biết một số việc.

Hắn lấy ra một chiếc lá, ngồi xuống bàn viết thư.

"Long Hưng đạo tràng?"

Ngải Huy cầm chiến thư lật tới lật lui, mặt kỳ quái: "Lâu Lan, chúng ta có từng qua lại với họ bao giờ chưa?"

Lâu Lan khẳng định: "Chưa từng."

"Thế nghĩa là ăn no rửng mỡ?" Ngải Huy vứt chiến thư qua một bên, làu bàu: "Hắn muốn khiêu chiến là khiêu chiến? Có chuyện tốt như vậy hả? Lâu Lan, đi treo tấm bảng, khiêu chiến một lần, năm trăm hạt Tinh Nguyên đậu."

Phó Dũng Hạo vốn chỉ định đứng xem trò vui, đang khoái trá, nghe Ngải Huy nói vậy, không nhịn được nhảy ra: "Năm trăm hạt Tinh Nguyên đậu? sao Ngươi không đi ăn cướp?"

Ngải Huy như đang nhìn thằng ngốc: "Cướp nhiều mệt lắm, người ta tự đưa tới cửa không tốt hơn sao? "

Phó Dũng Hạo tức đến nổ phổi: "Ngươi. . ."

Ngải Huy quay sang hỏi ba người Tô Thanh Dạ: "Việc tu luyện của hắn hoàn thành rồi hả?"

Ba người cùng lắc đầu: "Chưa."

Ngải Huy bất mãn: "Nếu hôm nay hắn không hoàn thành tu luyện, lượng tu luyện của các ngươi tăng gấp đôi."

Phó Dũng Hạo giận dữ: "Đê tiện. . ."

Lời còn chưa dứt, đã bị ba người mặt trắng bệch cưỡng chế kéo đi. Họ biết Phu tử nói được là làm được, tuyệt không đùa giỡn.

Ngải Huy lắc đầu, lầm bầm: "Có vấn đề."

Hắn vừa đánh bại Sa gia, danh tiếng như cồn, sao lại có kẻ đầu bị cửa kẹp tới tìm mình gây phiền phức?

Trừ phi thâm cừu đại hận, chứ nếu chỉ là va chạm bình thường, đều tuyệt đối sẽ không tìm tới cửa vào lúc này. Nếu không có thâm cừu đại hận, còn chủ động tới cửa yêu chiến, Ngải Huy đánh có chết cũng không tin, trong này không có Quỷ.

Mặc kệ có Quỷ hay không, chỉ cần đối phương chịu giao tiền, luận bàn không thành vấn đề.

Nếu không giao tiền mà còn chạy tới cửa khiêu chiến, vậy thì đừng trách mình tự đi lấy!

Ngải Huy thoáng cái đã vứt chuyện khiêu chiến ra sau đầu.

Ngoài cửa Kiếm Tu đạo tràng có một tấm bảng, trở thành đề tài đứng đầu ở Ninh Thành lần thứ hai. Lần đầu tiên trong đời mọi người mới biết, thì ra nhận khiêu chiến cũng có thể thu phí. Ai cũng cảm khái, Ngải Huy quả thực biết cách làm giàu, gian thương trời sinh, tiền lỡ rơi vào trong mắt sẽ không ra được.

Nghe nói miêu tràng chủ hai ngày nay tâm tình rất xấu, đã có vài tên Phu tử lỡ dại, bị hắn trị cho một trận.

Mọi người vô cùng hiếu kỳ, Miêu Hải sẽ làm sao đây?

Là giao tiền? hay là không giao?

Mọi người thình lình phát hiện, dù giao tiền hay không giao, đều là lúng túng.

Ngay cả sòng bạc cũng mở sòng, đánh cược miêu tràng chủ có giao tiền hay không, có khiêu chiến thành công hay không, người tham dự vô cùng nhảy nhót.

Ngải Huy nghe thấy tin đồn, chỉ cười mặc kệ, hắn đang bận tâm chuyện khác.