Ngũ Hành Thiên

Chương 320: Cháo Ngũ Hành Bát Bảo




Dịch giả: Tiểu Băng

Ầm!

Tiếng vỡ vang lên rất to, chắc là đại nhân lại đánh vỡ cái ấm giá hai ngàn Nguyên lực đậu, hoặc là cái bình hoa màu lam vẽ hình hoa văn mạ vàng để ở góc tường. Đám người hầu ngoài cửa câm như hến, thầm tính bao lâu nữa thì nên vào trong dọn dẹp, và trong phòng, còn lại mấy món đồ trang trí đắt tiền.

Tiếng thở dốc ồ ồ, hơi rít lên như con thú trong lúc khốn cùng.

Tấm bảng bằng gỗ Tử đàn chạm trổ do danh tượng làm ra, bên trên khắc hình hoa văn tinh mỹ bọc và những thanh kiếm bọc quanh hình ảnh một con kim điêu đang giương cánh bay, đây là huy chương tượng trưng cho Lăng phủ.

Thư phòng Kim Điêu là trọng địa Lăng phủ, rất nhiều quyết sách ảnh hưởng tới cả Ngũ Hành Thiên, sinh ra từ căn phòng này. Trong căn phòng đóng chặt hiện giờ, hình như đang vây khốn một con dã thú đang nổi khùng.

Và một vị tuần Thú Nhân.

Lăng phu nhân ngồi trên ghế, hoàn toàn làm ngơ đống mảnh sứ vụn dưới chân và tiếng rít gào. Chiếc váy tơ mềm mại hoa lệ, ôm suôn theo đôi chân dài và cái eo thon. Trên cái xương quai xanh tinh tế lộ ra một nửa, là cái cổ thon dài trắng mịn, Lăng phu nhân bình thản uống trà.

Tiếng thở dốc dần nhỏ đi, nam tử phẫn nộ tới mức gân xanh nổi lên trên trán cũng đã bình tĩnh lại, đôi mắt đỏ lựng đã trở lại sáng sủa, hắn đi tới bàn, chộp lấy ấm trà, ngửa đầu tu ừng ực.

Nam tử để bình trà xuống, chùi miệng, trầm giọng hỏi: "Nhất định là lão già Uất Trì Bá kia ra tay, lão ta chưa tuyệt vọng mà. Tin tức bên ngoài thế nào rồi?"

Lăng phu nhân ưu nhã đặt chén trà xuống, cất giọng êm tai: "Không còn ai nhắc tới chuyện thí sư nữa, Ngải Huy lại được xem là anh hùng, nhiều người còn đề nghị bồi thường cho hắn. Một tin xấu nữa, là sau khi tin Ngải Huy tái xuất, tùng gian phái vốn đã dao động giờ đều lên tiếng từ chối. những người của các đại thế gia trước đã đồng ý gia nhập, giờ cũng không ngừng có người đổi ý."

Nam tử mở to hai mắt: "Họ choáng đầu rồi hả? Muốn lùi ra là lùi ra được? Đây là trò đùa chắc? Cảm thấy chúng ta không có cách bắt được họ có phải không?"

Lăng phu nhân lại nhấp một miếng trà: "Chúng ta quả thực không có cách bắt buộc họ. Ngày hôm nay, đã có mấy người nộp đơn từ chức, chuẩn bị tới Ninh Thành. Chúng ta đã kiểm tra, họ đều là thành viên trước đây của đội Viện Giáp số một."

Nam tử khựng lại, không tin nổi: "Đầu chúng bị lừa đá? Một thằng nhóc không chút tước vị, giúp được cái gì cho chúng? Quyền lực? Tiền đồ? Của cải? Tuyệt học? Không có cái gì hết!"

Lăng phu nhân ung dung uống trà, thản nhiên nói: "Coi thường kẻ thù của mình như vậy, ngươi đang tự hạ nhục mình đó à?"

Nam tử cười gằn: "Kẻ thù của ta? Ha, ngươi nghĩ Ngải Huy có tư cách trở thành kẻ thù của ta? Uất Trì Bá mới có tư cách này."

"Nhưng người nổi trận lôi đình chính là ngươi mà." Lăng phu nhân khẽ cười, không chút để ý nam tử kia tái mặt, hỏi ngược lại: "Hay ngươi muốn trục xuất hết người của tùng gian phái để hạ lửa giận của ngươi?"

Nam tử tỉnh táo lại, hắn phải thừa nhận nổi giận vào lúc này là vô ích. Hắn không thể trục xuất người của tùng gian phái, Trưởng Lão Hội sẽ không đồng ý.

"Không thể cản Ngải Huy quật khởi được nữa." Lăng phu nhân châm thêm một nhát: "Mấy người Uất Trì Bá chọn một dân thường trở thành lãnh tụ tương lai, không thể không nói, chiêu này của Uất Trì trưởng lão rất đẹp, dùng cách đó tẩy ác danh thí sư cho Ngải Huy."

Nam tử nghiến răng: "Nếu biết sớm, giết quách tên tiểu tử kia cho rồi!"

"Rất nhiều người muốn giết hắn, nhưng hắn vẫn còn sống." Lăng phu nhân đặt chén trà xuống, nhìn nam tử: "Người ta chưa tìm được cơ hội để giết hắn. Ngải Huy rất cảnh giác. Ba năm trước hắn đột nhiên rời đi, mai danh ẩn tích, bây giờ xem ra đó là một lựa chọn cực kỳ sáng suốt."

Mắt nam tử lộ ra sát cơ: "Bây giờ cũng chưa muộn."

"Tốt nhất ngươi bỏ ý nghĩ đó đi." Giọng Lăng phu nhân đầy cảnh cáo: "Ta không muốn ngày nào đó mới ngủ dậy, được nghe tin bọn nhỏ bị giết đâu. Ngải Huy trước đây không phải người của phái dân thường phái, giết hắn không chọc vào ai cả. Nhưng bây giờ phái dân thường chọn hắn làm người thừa kế đời kế tiếp, nếu hắn bị ám sát, con của chúng ta cũng sẽ bị báo thù. Uất Trì Bá không phải là người tay không tấc sắt."

Nam tử biết phu nhân nói không sai, nhưng vẫn không cam lòng: "Vậy chúng ta nên làm gì?"

Lăng phu nhân đã sớm đợi câu nói này, khẽ cười quyến rũ, dịu dàng: "Chúng ta còn có nhiều thời gian. Ngải Huy có danh vọng, nhưng không có chức vị, họ muốn đẩy Ngải Huy lên thượng vị, thì cũng phải tìm vị trí thích hợp để làm bàn đạp. Ví dụ như tiến vào Thiên Phong Bộ, sau đó không ngừng thăng tiến, trở thành Thiên Phong Bộ thủ. Nếu tình huống thuận lợi, cũng cần phải mất mấy năm."

Nam tử không ngừng gật đầu.

"Quan trọng hơn chính là, Ngải Huy sẽ đồng ý sao?"

Nam tử sửng sốt, cảm thấy câu hỏi này quá buồn cười, lắc đầu nói: "Ha ha, hỏi cái gì thế, còn có người không muốn hay sao? cơ hội Một bước lên trời, có ai mà không muốn?"

Lăng phu nhân chớp mắt: "Cái kia phải hỏi Ngải Huy mới biết."

Nam tử sửng sốt.

Ngay lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

Tùng tùng tùng.

Qua hai giây, ngoài cửa vang lên tiếng của người hầu: "Đại nhân, có tin báo mới đưa tới."

Kiếm Tu đạo tràng đã trở thành một nơi tụ hội náo nhiệt, không cần Ngải Huy chỉ huy, mọi người tự phát nhóm lửa trại, nướng thịt, mua rượu ngon. Ăn thịt uống rượu, tán gẫu say sưa, khóc rồi lại cười.

"Ngải Huy, có thật không?" Lâu Lan mở to mắt nhìn Ngải Huy, rất vui vẻ.

"Thật chứ." Ngải Huy cười: "Hiếm thấy mọi người nhiệt tình như vậy, chúng ta phải tận tình làm chủ nhà. Tất cả Hỏa Liên tử lấy ra hết đi, Lâu Lan chuẩn bị cho mọi người một phần Nguyên lực thang tuyệt vời đi, mọi người đều rất nhớ Nguyên lực thang của Lâu Lan đó. Dù sao, cũng bán không được."

"Cứ để cho Lâu Lan!" Lâu Lan vui vẻ nói to: "Có thể gặp lại mọi người, Lâu Lan thực rất vui! Lâu Lan sẽ cố gắng, chuẩn bị cho mọi người một phần cháo Ngũ Hành Bát Bảo!"

"Cháo Ngũ Hành Bát Bảo?" Ngải Huy cười ha ha, có chút ngạc nhiên: "Nghe tên rất lợi hại a, có công hiệu gì?"

Lâu Lan giải thích: "Nguyên tu Ngũ Hành đều dùng được, giúp nâng cao tâm thần, chữa trị ám thương, tăng cao hòa độ Nguyên lực, củng cố cơ bản, nâng cao bồi bổ, tốt cho cả thân thể lẫn Nguyên lực."

"Thứ tốt a!" Ngải Huy hai mắt tỏa sáng, nước miếng ứa ra.

Lâu Lan hơi chần chờ: "Chỉ là còn thiếu ít nguyên liệu, tuy dùng vật thay thế cũng được, nhưng hiệu quả sẽ suy giảm. . ."

Khương Duy nghe lỏm nãy giờ, kiềm chế không được xen vào: "Còn thiếu thiếu vật liệu gì? Lâu Lan liệt kê danh sách đi, đám chúng ta cùng nghĩ cách!"

Khương Duy mặt đầy chờ mong, chẳng còn chút thận trọng thường ngày.

"Đúng đó đúng đó, để mọi người cùng nghĩ cách!" Minh Phong hùa theo phụ họa, vừa nói vừa nuốt nước miếng ừng ực.

Ngải Huy trợn mắt há hốc mồm nhìn cái đám kia bồn chồn chờ lấy danh sách, chộp ngay lấy rồi nhanh như gió chạy đi, loáng một cái chỉ còn một mình hắn đứng đó, chẳng ai buồn để ý tới hắn.

"Này này này, Hỏa Liên tử rất đắt a, ta hào phóng như vậy các ngươi không có chút cảm động nào à. . ."

Ngải Huy còn chưa nói xong, mọi bóng lưng đều đã biến mất.

Mấy phút sau, tin lấy Hỏa Liên tử làm nguyên liệu chính, Lâu Lan tự mình ra tay nấu cháo Ngũ Hành Bát Bảo bị lan ra, đám người sống sót của Tùng Gian Thành đang tụ họp náo nhiệt đều nháo nhào náo động.

"Hỏa Liên tử! A a! Cái kia tới bao nhiêu tiền!"

"Cái chính là Lâu Lan nấu đó, ha ha, lần này kiếm lời to rồi! Ai u, không kềm nổi nước miếng nữa!"

"Vừa nghe tên là biết lợi hại rồi! cháo Ngũ Hành Bát Bảo! Mẹ nó, hồi nãy đứa nào nướng thịt, khó ăn thế hả?"

"Không phải hồi nãy ngươi còn khen ta nướng ngon mà?"

"Thiếu nguyên liệu? Ha, tất cả mọi người tập hợp!"

"Tập hợp tập hợp tập hợp!"

"Vì cháo Bát Bảo!"

***

Trong nháy mắt, tin cháo Ngũ Hành Bát Bảo lan ra như gió!

Những người sống sót của Tùng Gian Thành ở Những thành thị khác nghe được tin này, đều gào lên đau đớn, ào ạt đi tìm nguyên liệu, từ bốn phương tám hướng chạy tới.

"Tổng quản, nguyên liệu ngài muốn đã đóng gói xong!"

"Ngài sắp đi tham gia yến cháo Bát Bảo phải không? Lôi Đình Kiếm Huy lợi hại đến vậy sao?"

"Ngải Huy thực là ghê gớm!"

Vương Tiểu Sơn xách bao lớn bao nhỏ, vô cùng kích động, ngồi trên Hỏa Phù Vân, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Ninh Thành. Hắn đã nhận được tin, hầu như tất cả những ai còn sống sót của Tùng Gian Thành đều nhận được tin, đang ồ ạt lên đường, từ bốn phương tám hướng cùng chạy tới,gia nhập buổi thịnh yến.

Ngải Huy tuyệt không ngờ, một ý nghĩ nhất thời của hắn, lại gây ra động tĩnh lớn như vậy. chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Bát Bảo cháo yến Kiếm Tu đạo tràng, đã truyền khắp Ngũ Hành Thiên, ngay cả cái danh sách nguyên liệu cũng được truyền bá rộng rãi.

Là nhân vật nổi tiếng nhất hiện nay, mỗi tin tức về Ngải Huy đều làm các đại tin tức xã vô cùng hứng thú.

Nhiều đại sư nguyên thực tranh nhau nghiên cứu danh sách nguyên liệu kia, sau đó đưa ra kết luận về cách phối chế cháo Ngũ Hành Bát Bảo.

Là: hoàn mỹ!

Đây là hai từ xuất hiện trên miệng người ta nhiều nhất hiện nay. Công hiệu của cháo Ngũ Hành Bát Bảo được người ta phóng đại ra không biết bao nhiêu lần, nào là thần dược trong truyền thuyết, có bệnh chữa bệnh, không Bệnh kéo dài tuổi thọ.

Có người thử nghiệm nấu cháo Ngũ Hành Bát Bảo cháo nhưng không thành công, vì không mua được nguyên liệu chính Hỏa Liên tử.

Các đại tin tức xã còn trắng trợn cổ vũ, làm cho người ta càng thêm động tâm.

Ầm!

Trong thư phòng Kim Điêu, lại vang lên tiếng đồ bị đập bể và tiếng rít gào.

"Thu mua lòng người! mẹ nó, là trắng trợn thu mua lòng người!"

Phủ thành chủ.

Đồng Quỷ nhìn Kiếm Tu đạo tràng phía xa tiếng người huyên náo, hơi xúc động: "Dùng nhiều Hỏa Liên tử như vậy để thu mua lòng người, thực sự là bạo tay a! Tiểu tử nham hiểm quá là nham hiểm, nhưng cách làm không tệ. hèn gì đám người kia luôn trung thành với hắn. ngay cả Khương Duy từ lúc vào Kiếm Tu đạo tràng, tới giờ cũng mất tăm mất tích."

Nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của Đồng Quỷ, Ngư Kim lạnh lùng: "Các bộ đã nhận được mười hai tờ đơn từ chức, đều là tùng gian phái."

Đồng Quỷ sửng sốt, chốc lát sau mới bất đắc dĩ mở miệng: "Được rồi, nói như vậy, Khương Duy cũng coi như không tệ, ít nhất không có từ chức. Xem ra chúng ta vẫn là coi thường sức ảnh hưởng của hắn với đám người này."

Ngư Kim vẫn lạnh lùng: "Chúng ta còn chưa hỏi ý kiến của hắn."

Đồng Quỷ sửng sốt lần thứ hai, một lát sau, khổ sở nói: "Được rồi, xem ra chúng ta cùng qua đó kiếm chút cháo húp, đặng tống tiền một chút."