Ngũ Hành Thiên

Chương 327: Phân cháo




Dịch giả: Tiểu Băng

Đoan Mộc Hoàng Hôn vừa sốt sắng, vừa chờ mong.

Mộc kiếp sẽ là cái gì?

Không biết, hắn xưa nay chưa từng nghe Thiên kiếp, vừa nãy thổ hỏa thủy tam kiếp đã làm hắn mở mang tầm mắt. Căng thẳng, chờ mong, một cảm xúc phức tạp không tên làm cho người ta hưng phấn.

Đột nhiên, hắn nhớ tới thành Phỉ Thúy. Ở nơi đó, hắn nắm giữ quyền lực, địa vị cao cả, tôi tớ đông đảo, tiền tài xài hoài không hết, nhưng ngày nào cũng rập khuôn như ngày nấy. Những nụ cười dối trá, những lễ nghi sáo rỗng, không ai tránh khỏi bị cuốn vào đấu đá. Tình nghĩa giá rẻ như đất, đạo đức chỉ là mây bay.

Nơi đó là một cái lao tù đẹp đẽ, bên trong là sàn đấu của đám sài lang linh cẩu.

Ở thành Phỉ Thúy, cái gì cũng mua bán được. tình cảm, cừu hận, lợi ích, tất cả đều có thể đặt lên bàn cân. Nhưng cừu hận của mình, tình cảm của mình, làm sao đổi được.

Hắn thích giống như bây giờ, ngay cả trong không khí cũng ngửi được là vui hay là buồn.

Mộc Nguyên lực gợn sóng Mãnh liệt, kéo hắn về hiện thực.

Những cây cỏ xanh từ dưới đất chui lên, với tốc độ kinh người điên cuồng sinh trưởng. Chúng bắn lên vèo vèo như những mũi tên, nhắm thẳng vào nồi cháo.

Mọi người phản ứng cực nhanh, dồn dập ra tay, ngăn cản đám cỏ.

Khi cỏ xanh bị đánh trúng, chúng kêu lên chi chi thảm thiết, sau đó hóa thành sương mù màu xanh lục. Đây là lần đầu tiên mọi người gặp phải cỏ xanh mà biết kêu rên, tóc gáy ai nấy đều dựng đứng.

Khi cây cỏ cuối cùng bị đánh trúng, tiếng kêu thảm thiết biến mất.

Làn sương mù Màu xanh lục bay lượn lờ khắp đạo tràng, không hề tiêu tan, xoay quanh cái nồi lớn. Tốc độ xoay của làn sương càng lúc càng nhanh, tiếng rít thê thảm khó nghe như dã thú đang gào khóc.

Quỷ?

Ai nấy đều hoảng hồn.

Họ đã dùng mọi cách, nhưng không thể xua tan sương mù. Gió mạnh chỉ làm chúng khuấy động chao đảo, chứ không tan. Điền Hổ Tôn lấy lửa của mình ra đốt, nhưng không ngờ, hoàn toàn vô hiệu!

Sương mù xanh ngày càng dày đặc, nhúc nhích như con quái vật, không ngừng chuyển động quanh nồi cháo.

Đoan Mộc Hoàng Hôn nhắm mắt một hồi rồi mở mắt, nét mặt kinh sợ.

Ánh mắt hắn không khỏi nhìn Lâu Lan, Lâu Lan rốt cuộc nấu cái thứ cháo gì vậy?

Một mộc tu khác trong đạo trường, cũng đang kinh hãi..

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn, hắn nói: "Chúng là do Mộc Nguyên lực biến hóa mà thành, nói một cách chính xác, trong chúng có ẩn chứa sinh cơ của Mộc nguyên lực. Nên những phương pháp đối phó Mộc Nguyên lực bình thường không có tác dụng."

Sư Tuyết Mạn suy tư, nàng gia học uyên thâm, sở học vững chắc.

Ngải Huy đầu óc mơ hồ, trừ Kim Nguyên lực, hắn chỉ biết có mỗi Thổ Nguyên lực, là bởi vì Lâu Lan mà thôi.

Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng biết, đối với những Nguyên tu khác, lĩnh vực "Sinh cơ" của Mộc tu rất là khó hiểu. Trong Mộc Nguyên lực ẩn chứa sinh cơ, đây là điểm khác biệt căn bản giữa Mộc Nguyên lực và bốn hành khác, cũng là chỗ thâm ảo của Mộc Nguyên lực.

Ngẫm nghĩ một lúc, Đoan Mộc Hoàng Hôn giải thích: "Chúng bị một thứ khí tức nguyên lực nào đó trong cháo Bát Bảo kích thích sinh cơ của mình, nếu chúng nuốt được cháo này, sợi sinh cơ đó sẽ phát sinh lột xác. Mộc Nguyên lực sẽ gây dựng lại, hình thành một sinh mạng mới. Nói một cách dễ hiểu là nó rất có thể trở thành một cây yêu hoa hay đại loại như thế."

Sương mù màu xanh lục khuấy động, tiếng rít gào làm người ta sởn cả da đầu, nó như cũng biết cháo bát bảo còn chưa ăn được, nên chỉ không ngừng xoay tròn quanh nồi.

Ngải Huy dùng từ ngữ được ghi chép trong điển tịch cổ đại: "Mở ra linh trí?"

"Đại loại là vậy, nhưng không giống hoàn toàn." Đoan Mộc Hoàng Hôn giải thích: "Những Mộc Nguyên lực này chỉ có thể tồn tại trong thời gian ngắn, nếu chúng không đoạt cháo thành công, sẽ tiêu tan. Nó rốt cuộc sẽ trở thành như thế nào, thì không ai biết, Mộc Nguyên lực sẽ tạo thành một thân thể mới bất kỳ cho nó."

Mọi người nghe thấy lời của Đoan Mộc Hoàng Hôn, thì đều kinh hãi.

Nhưng trong kinh hãi, lại có chờ mong, cháo Ngũ Hành Bát Bảo vượt xa tưởng tượng của họ.

Đồng Quỷ và Ngư Kim nhìn nhau, cả hai đều chấn động. hai người đều là kẻ kinh nghiệm sa trường lâu năm, chuyện quái dị đã gặp là đếm không hết, nhưng cái này thì quả chưa từng gặp.

Ngải Huy hỏi: "Có cách giải quyết hay không?"

Đoan Mộc Hoàng Hôn gật đầu: "Có, nhưng phải chờ một lúc. Nó bây giờ chỉ có bản năng Hỗn Độn, linh trí chưa mở, Bát Bảo cháo càng gần chín, nó gợn sóng càng kịch liệt, đó chính là cơ hội của chúng ta."

Hắn không nói tiếp nữa, mà bắt đầu chuẩn bị, không ngừng bỏ cái gì đó vào một số vị trí.

Sương mù xanh lục mặc kệ hành động của Đoan Mộc Hoàng Hôn.

Đồng Quỷ ngồi xổm xuống, tò mò nhìn, là rễ trúc. Nhưng đám rễ trúc này đều đã chết héo cả rồi.

Rễ trúc chết héo thì có tác dụng gì?

Ai cũng thấy hiếu kỳ.

Đoan Mộc Hoàng Hôn nhỏ lên mỗi cái rễ trúc héo một giọt Vô Căn Thủy, cả quá trình làm người ta mơ hồ, chả hiểu được gì.

Sùng sục sùng sục, cháo Bát Bảo sền sệt, màu đỏ từ từ nhạt dần, mỗi bọt khí bị vỡ, đều phóng thích gợn sóng Nguyên lực mạnh hơn lúc nãy mấy lần.

Sương mù xanh lục cuộn trào dữ dội, tiếng gào thét cao vút đâm vào màng tai.

Đoan Mộc Hoàng Hôn ra tay. Dưới chân hắn sáng lên ánh sáng xanh, từng đạo Thanh Hoa từ trong màng sáng xanh chui ra.

Mỗi một đạo Thanh Hoa, quấn lấy một cái rễ trúc khô héo.

Hả?

Con ngươi Đồng Quỷ co lại, mỗi một vị trí rễ trúc, đều đã được tính toán. Nếu nhìn từ trên cao, sẽ nhận ra, mỗi đạo Thanh Hoa như một cánh hoa, những đóa hoa xanh nở rộ, Đoan Mộc Hoàng Hôn đứng ngay chính giữa.

Tròng mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn biến thành hai đóa hoa xanh từ từ chuyển động, hàn khí từ người hắn lành lạnh tỏa ra. Thanh Hoa đồng!

Một bàn tay vung lên, Thanh Hoa quấn theo rễ trúc bay lên, trôi nổi giữa không trung.

Hô, đóa hoa dưới chân Đoan Mộc Hoàng Hôn chuyển động.

Hí hí hí!

Những rễ trúc khô điên cuồng hấp thu sương mù xanh, sương mù như biết có nguy hiểm, chúng gào thét thê thảm, nhưng không sao thoát khỏi lực hút của rễ trúc.

Những cái rễ khô từ từ đầy đặn hẳn ra.

Sương mù xanh nhạt đi, dần dần biến mất. Thanh Hoa lệnh!

Sinh cơ nồng nặc tràn trề từ những cọng rễ trúc tràn ra. Bỗng những cái mầm xanh chui ra từ cọng rễ, những thân măng xanh tươi , ào ào cao lên, lá trúc mọc ra xanh mướt.

Trong nháy mắt, cả đạo tràng biến thành một biển trúc xanh.

Cành trúc đu đưa, tiếng lá cọ vào gió sàn sạt, đẹp không sao tả xiết.

Ai nấy trợn mắt, có phải lại đang ở trong huyễn cảnh hay không? Mọi thứ thay đổi quá nhanh, nhanh tới nỗi nhìn mà không hiểu, cũng không tin được!

Trong tiếng gió Sàn sạt, biển trúc nhanh chóng tàn lụi, biến mất.

Đúng là Huyễn cảnh sao?

Hả? Không phải Huyễn cảnh!

Mọi người nhìn chằm chằm một đoạn trúc nhỏ đang bay giữa không trung, trên cành còn mang theo mấy chiếc lá trúc xanh. Biển trúc xanh đã biến mất, chỉ còn sót lại đoạn trúc nhỏ này, rơi vào bàn tay Đoan Mộc Hoàng Hôn.

Trong mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn lóe lên vui mừng, lật bàn tay một cái, cành trúc liền biến mất. Thanh Hoa Đoan Mộc gia, quả nhiên quỷ dị khó lường.

Đồng Quỷ sau khi thán phục, thì trong lòng rất là cảnh giác, Đoan Mộc Hoàng Hôn nhìn không giống bị bắt cóc tí nào. Thực lực của hắn, còn ghê gớm hơn trong lời đồn đại. Nhớ lại lúc trước nghe nói Đoan Mộc Hoàng Hôn bại trong tay Xà Dư, lẽ nào Xà Dư lợi hại tới như vậy? Hay là Đoan Mộc Hoàng Hôn ẩn giấu thực lực?

Hắn khẽ lắc đầu, mọi người đều đã đánh giá thấp Tùng Gian Phái.

Chỉ còn một kiếp cuối cùng, ai cũng thở phào, vừa mới nghĩ tới nó, nó đã ầm ầm mà tới.

Không một chút dấu hiệu báo trước.

Mặt đất quanh nồi cháo lại xuất hiện những vết rách, mà chúng giống vết chém thì đúng hơn, vì chúng rất sắc bén, dứt khoát, đan xen ngang dọc vào nhau, tạo thành một vòng tròn, vây nồi cháo vào giữa.

Ầm!

Kim phong mãnh liệt, từ những vết nứt trào ra.

Lâu Lan phản ứng cực nhanh, kim phong vừa xuất hiện, nó đã phóng vụt ra ngoài.

Kim Nguyên lực nồng nặc, nhuộm kim phong thành màu trắng bạc, một tấm màn kim phong dày đặc lạnh lẽo bọc quanh nồi cháo.

Ngải Huy kinh hãi, sao lại là phong? Quả thực chính là vô số ánh đao tạo thành phong mạc!

Nhưng hắn không hoảng. dù sao kim là thứ hắn quen nhất, ngay cả kim phong hắn cũng từng nhờ nó để tu luyện trước đây, chỉ là kim phong lúc dó không mạnh bằng kim phong trước mặt.

Hắn xách Long Chuy Kiếm, tiến về phía bức màn kim phong.

Mắt hắn nhìn vào những chỗ giao nhau của những đường nứt, mắt sáng lên.

Những đường nứt chẳng theo quy luật gì, nhưng trong mắt Ngải Huy, lại rất sống động, những vết nứt này, không giống vết kiếm hay sao?

Hắn theo bản năng chuyển hết về những thứ mình quen thuộc.

Hả?

Trên mũi kiếm rõ ràng không hề có thứ gì, nhưng sao lại có cái gì vương vướng thế nhỉ!

Ồ?

Nhìn kỹ phương vị của những vết nứt, hình như… nó rất giống… một cái kiếm trận!

Lẽ nào. . .

Ngải Huy thấy phấn chấn, càng xem càng thấy giống.

Nếu là kiếm trận, vậy cái kiếm trận này. . .

Ngải Huy không ngừng vung vẩy Long Chuy Kiếm, mọi người biết hắn chắc chắn đã nhìn ra cái gì đó, nên không dám thở mạnh, sợ làm đứt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

"Ngải Huy, nhanh lên, sắp tới lúc rồi!"

Lâu Lan lo lắng cắt đứt suy nghĩ của Ngải Huy.

Hết thời gian rồi!

Ngải Huy cắn răng, lướt tới, kiếm xuất nhanh như điện, mười ánh kiếm sáng ngời như mười ngôi sao, va vào tấm màn kim phong.

Binh!

Kim phong mạc như pha lê, ầm ầm nát tan.

Ngải Huy ngẩn ngơ, thành công?

Một bóng người xông tới bên cạnh, là Lâu Lan.

Nồi cháo sền sệt, bóng bẩy lóng lánh, Nguyên lực từ trong nồi trào ra, từng tia từng sợi, như màn sương mù rực rỡ đang chầm chậm chảy xuôi. Làn sương mù bay ra khỏi cái nồi chừng nửa trượng, thì phóng ra những đóa hoa màu sắc rực rỡ. Mỗi đóa hoa to bằng đầu ngón tay, vừa hình thành là vỡ tan, lại sinh lại vỡ, trông rất đẹp mắt.

Mỗi một đóa hoa khi vỡ, đều tỏa ra một tia mùi thơm tràn ngập.

Mùi thơm này xuyên thẳng vào tâm tỳ, cả người như được gột rửa, tâm thần long lanh.

Mọi người không kìm lòng được nuốt nước miếng, mũi rúm lại, cổ rướn hết cả lên.

Mắt Điền Hổ Tôn rực lên chẳng khác gì bó đuốc.

"Mọi người chuẩn bị! Bắt đầu phân cháo!"

Lâu Lan kêu to, ai nấy ầm ĩ hoan hô.

"Bạn học Hoàng Hôn, bát băng!"

"Có ngay!" Đoan Mộc Hoàng Hôn phấn chấn hét to.

Thanh Hoa - băng nứt!

Những tảng băng thình hình xuất hiện, vỡ nát, mảnh băng còn chưa rơi xuống đất, những sợi dây leo xanh như những lưỡi dao sắc sảo, nhanh chóng cắt gọt, vụn băng bay tung tóe, tạo thành hình một cái bát bằng băng. Bát vừa làm xong, dây leo biến thành lò xo,hất nhẹ cái bát bay về phía Lâu Lan.

Hai bàn tay Lâu Lan nhanh như chớp giật, tay trái mới chộp lấy cái bát, qua tay phải cháo đã được múc đầy.

Những bát cháo bay vèo vèo tới trước mặt mọi người.

Ai nấy không nói một lời, cẩn thận ôm lấy cái bát, vội vàng ăn.

Cháo Bát Bảo vừa vào miệng liền tan ra thành một dòng nước nóng, chui vào trong cơ thể. Bọn họ chỉ thấy cả người run lên, Ngũ phủ tám cung ầm ầm tự vận chuyển. Nguyên lực trong cơ thể, không ngừng kích động, sùng sục như nước sôi.

Ai có tí kinh nghiệm là hiểu, cơ thể cần phải vận chuyển chu thiên.

Thế là vội quăng bát ra, chưa kịp tận hưởng vị nó có ngon béo gì hay không, lập tức ngồi xuống xếp bằng. Không ai ngờ cháo Ngũ Hành Bát Bảo lại bá đạo tới như vậy.

Ngải Huy cũng không ngờ.

Khi cái bát băng của hắn rơi xuống, cả người hắn đỏ bừng như muốn bốc cháy. Hắn không ngồi xuống, mà cầm lấy Long Chuy Kiếm, vận chuyển Chu Thiên.

Tuy Kiếm thai biến mất đã lâu, nhưng phương thức vận chuyển Chu Thiên của nó thì hắn vẫn nhớ.

Trong thiên cung, Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng tỏa ánh sáng rực.