Ngũ Hành Thiên

Chương 341: Mục thảo, ngân chiết mai




Dịch giả: Tiểu Băng

Sở Triều Dương lại trở nên nổi tiếng.

Song đối với người Ngân Thành, đây chỉ là thêm một đề tài cho họ bàn luận lúc trà dư tửu hậu. Thời nay không ai còn coi trọng kiếm thuật. trong hệ thống tu luyện của Ngũ Hành Thiên, kiếm thuật không xứng đáng để nhắc tới. Còn mấy thứ vớ vẩn như kiếm trận gì đó, chẳng qua chỉ là mấy thứ đồ chơi do một đám ở không chưa chịu từ bỏ ý định với cái gọi là vinh quang của kiếm tu thời cổ đại cố gắng dựng lại mà thôi.

Một kẻ nổi danh nhờ bị lệnh truy nã ô long, thì có cái gì hay mà phải quan tâm?

Lăng Phủ, thư phòng Kim Điêu.

Lăng Thắng sắc mặt cực kém, mặt nặng như chì. Lần trước hắn còn nói Côn Luân chẳng có gì đáng sợ, không ngờ chỉ trong nháy mắt thực tế đã tát cho hắn một cái.

Hắn nghiến răng: "Lũ ngu xuẩn, để một tên Sở Triều Dương dọa cho vỡ mật!"

Lăng phu nhân không hề tức giận, mà lại còn như phát hiện ra chuyện gì thú vị, ánh mắt lấp lóe. Bà cầm bản báo cáo mình đã đọc nhiều lần, đọc lại từng chữ, nói: "Chẳng lẽ Sở Triều Dương này, biết thượng cổ di bảo trên tay Tiêu Thục Nhân là cái gì?"

Lăng Thắng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn vợ, ánh mắt âm trầm: "Ý nàng là?"

"Lần trước hắn lên tàu Hỏa Phù Vân của Đại Ngụy Thương Hội, gây ra một vụ lớn." Lăng phu nhân giơ giơ tờ giấy trên tay: "Lần này hắn lại xuất hiện ở Côn Luân, mà Tiêu Thục Nhân cũng đang ở Côn Luân, ngươi không thấy chuyện này hơi khéo quá sao?"

Lăng Thắng tuy hỉ nộ vô thường, nhưng cũng không phải người ngu, là người chấp chưởng Lăng Phủ, đương nhiên tâm tính và kiến thức đều hơn xa người bình thường.

Trong nháy mắt, lửa giận hoàn toàn biến mất, hắn trầm giọng nói: "Ừ, đúng là khéo thật. Nếu quả thực hắn biết thượng cổ di bảo trên tay Tiêu Thục Nhân là vật gì, vậy thì xứng đáng để chúng ta đầu tư vào."

Họ vẫn luôn to mò, thứ có thể làm cho Đại Cương cảm thấy hứng thú, rốt cuộc là cái gì?

Nếu vật ấy có thể giúp cho tông sư có cơ hội trở thành đại tông sư, vậy có thể giúp đại sư lên cấp tông sư không?

Lăng Phủ không có tông sư, nhưng đại sư có mấy vị. Đại sư và tông sư chỉ khác nhau một chữ, nhưng khác biệt nhau một trời một vực.

Đại sư cao lắm chỉ làm được trưởng lão của Trưởng Lão Hội.

Còn tông sư mới là chúa tể thực sự của cả một phương.

Giống như hiện giờ, Phỉ Thúy Sâm là của Đại Cương. Nếu tông sư An Mộc Đạt nói Ngũ Hành Thiên là của ông ta, vậy Ngũ Hành Thiên chính là của ông ta.

Vì ông ta là tông sư.

Chỉ cần một ngày hai người đó còn sống thì không ai dám làm trái ý họ, trừ phi đó cũng là một tông sư.

Nếu Lăng Phủ có một vị tông sư. . .

Chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Lăng Thắng đồng ý trả bất cứ giá nào.

Lăng phu nhân hỏi: "Sở Triều Dương lai lịch ra sao?"

Lăng Thắng lắc đầu: "Không tra ra được. trước đây hắn chẳng có danh tiếng gì, chỗ ở lại không cố định, hành vi thần bí, rất khó tra ra được thông tin gì hữu dụng. Cái thân phận này của hắn là thật hay là giả cũng còn chưa biết. Nàng đang ngờ cái gì?"

"Chúng ta có thể ngờ điều đó, những nhà khác nhất định cũng nghĩ ra. Chàng nói không sai, Sở Triều Dương đáng để chúng ta đầu tư." Lăng phu nhân trả lời: "Phỏng chừng hiện giờ đã có không biết bao nhiêu lời mời tới tay hắn. Nhưng dù hắn chọn cái gì thì thượng cổ di bảo vẫn còn nằm trên tay Tiêu Thục Nhân mới là điều then chốt. Chúng ta vẫn phải nghĩ cách chiếm lấy Tiêu Thục Nhân. Bảo rương chỉ có một cái nhưng chìa khóa không hẳn chỉ có một chìa."

Lăng Thắng nhíu mày: "Côn Luân hiện giờ chắc chắn đang rất cảnh giác."

"Không cần phải gấp." Lăng phu nhân cười: "Ta có một dự cảm, Sở Triều Dương nhất định sẽ còn mang tới tin vui cho chúng ta."

Côn Luôn Kiếm Minh.

Sở Triều Dương nhận được rất nhiều đãi ngộ. Ngân Luân kiếm khách, hiện giờ đã trở thành phu tử chính viện của Côn Luân, được độc hưởng một cái sân viện riêng. Mỗi ngày phu tử đều tới đây thỉnh giáo hắn, hoặc nhờ hắn chỉ bảo cho cái này cái kia nối liền không dứt, nhiều lúc còn phải xếp hàng.

Liên tục phá hủy năm tòa kiếm trận, Sở Triều Dương nổi danh rực rỡ trong cả Côn Luôn Kiếm Minh.

Một nữ tử mặt mang khăn mỏng, xuất hiện ngoài cửa tiểu viện của hắn, đoàn người đều né ra tránh đường, cúi xuống hành lễ.

"Minh Chủ!"

"Minh Chủ, người đã trở về."

***

Nữ tử che mặt khẽ gật đầu chào mọi người.

Ngải Huy hơi ngạc nhiên, Minh Chủ Côn Luân Kiếm Minh, được gọi là Côn Luân Chân Nhân. Không ai biết tên thật của nàng, nhưng nhìn cái dáng vẻ này, ừ, đúng là cảm thấy có chút tiên khí.

Khăn che mặt trên mặt Côn Luân Chân Nhân rất bình thường, rõ ràng rất mỏng, nhưng vẫn đủ che khuất mặt. áo dài màu trắng xanh, ôm lấy thân hình thướt tha.

"Xin chào Sở tiên sinh, trên đường được nghe nói Sở tiên sinh tráng cử, lòng sinh ngóng trông, hận không thể có mặt ở đây, để được tận mắt thấy tình cảnh đồ sộ lúc đó."

Giọng nói của Côn Luân Chân Nhân trong vắt lành lạnh, khí thế lẫm liệt.

Ngải Huy đứng dậy hành lễ: "Xin chào chân nhân. Chân nhân quá khen rồi, so với tạo nghệ của chân nhân, Sở mỗ vẫn còn kém xa. Nghe nói chân nhân muốn sáng bộ kiếm thuật tuyệt học đầu tiên, Sở mỗ từ nhỏ đã mê muội kiếm thuật, há có thể bỏ qua thịnh cử cỡ này, kính xin chân nhân đừng trách tại hạ không mời mà tới."

"Tiên sinh quá khiêm tốn." Côn Luân Chân Nhân đáp lại: "Ngay bản thân tại hạ cũng không thể làm được như tiên sinh."

Nàng lấy ra một cái hộp gỗ, thoải mái đưa cho Ngải Huy, nói: "Bên trong là bản sơ thảo của chúng ta, vẫn còn rất nhiều chỗ cần xem lại, Sở tiên sinh xin vui lòng chỉ giáo."

Ngải Huy không khỏi thay đổi sắc mặt, đối phương quang minh lỗi lạc, thoải mái lấy ra biên soạn truyền thừa cho mình, không chút giấu diếm, lòng dạ và khí phách này, người bình thường không thể nào làm được.

Côn Luân Kiếm Minh có được khí tượng như ngày hôm nay, không phải là không có lý.

Ngải Huy nghiêm nghị tiếp nhận hộp gỗ, nghiêm túc nói: "Đa tạ chân nhân, tại hạ nhất định sẽ toàn lực."

Côn Luân Chân Nhân khẽ khom người: "Vậy không quấy rầy Sở tiên sinh nghỉ ngơi."

Côn Luân Chân Nhân rời khỏi, những phu tử khác thấy thế, cũng không ở lại quấy rầy nữa, đều chào Ngải Huy cáo từ rời khỏi.

Tiểu viện của Ngải Huy trở về yên tĩnh.

Ngải Huy còn chưa mở hộp gỗ, một giọng nói đã vang lên sau lưng hắn: "Biểu hiện của ngươi thực làm ta phải giật mình."

Ngải Huy cứng đờ, tóc gáy dựng lên, nhưng hắn rất nhanh bình tĩnh lại: "Làm ta hết hồn."

Hắn xoay người lại, Hoa Khôi cười rạng rỡ nhìn hắn.

Ngải Huy đề cao cảnh giác, hắn vẫn chưa nhìn ra thực lực của Hoa Khôi, nhưng chắc chắn cao hơn mình rất nhiều.

Đây là… đang cảnh cáo?

Hắn vẫn biểu hiện như thường: "Sao hả? Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, chuyện gia nhập tổng bộ tính thế nào đây?"

"Chúc mừng, thông qua." Hoa Khôi nhếch miệng: "Ngươi đã biểu hiện rất tốt. Đây là của ngươi."

Ngải Huy đón lấy một cái hộp gỗ nhỏ Hoa Khôi ném cho hắn, mở ra xem, bên trong có một cái bình thủy tinh rất nhỏ, trong bình thủy tinh có một nửa là đất, mọc một cây cỏ xanh, một cây cỏ xanh cực bình thường.

"Đây là cái gì?"

"Mục Thảo." Hoa Khôi đã sớm đoán ra Ngải Huy sẽ kinh ngạc, nên cười ha ha khoái chí: "Là tín vật của chúng ta, cũng là vật để liên lạc."

Mục Thảo? Tín vật? Ngải Huy lật tới lật lui cái bình, rõ ràng chỉ là một cây cỏ xanh cực bình thường thôi mà.

Hoa Khôi bị động tác của Ngải Huy chọc cười, bật cười to: "Ha ha, đương nhiên, cỡ như ngươi chưa dùng được đâu. Muốn dùng, phải có hỗn độn nguyên lực mà chỉ Mục Hội chúng ta mới có."

"Hỗn Độn nguyên lực?" Ngải Huy bị một loạt từ mới của Hoa Khôi làm cho đầu óc mê muội.

"Là một loại nguyên lực không giống bất kỳ thứ nguyên lực nào, do Mục Hội chúng ta độc quyền sáng chế ra." Hoa Khôi ngạo nghễ: "Chỉ có mục đồ gia nhập tổng bộ, mới được truyền thụ. Trong đây là phương pháp tu luyện Hỗn Độn nguyên lực, tới khi ngươi học xong, là có thể sử dụng Mục Thảo. Sau đó chúng ta có thể thông qua Mục Thảo để liên lạc, ngươi cũng có thể thông qua Mục Thảo, để xem điển tịch tích lũy mấy trăm năm qua của tổ chức. Tới lúc đó ngươi sẽ biết tổ chức mạnh tới mức nào, cái gọi là thế gia, trước mặt chúng ta không đáng được nhắc tới."

Hoa Khôi nói xong, ném cho Ngải Huy một thanh kiếm hình dạng quái dị: "Ngươi lần này làm tốt lắm, Ngân Chiết Mai này là phần thưởng cho ngươi."

Ngải Huy nhận Ngân Chiết Mai, kiếm vừa tới tay, cả người đã run lên, một thanh kiếm tốt!

Ngân Chiết Mai toàn thân trắng bạc, có hình dạng giống một cành mai bẻ từ trên cây xuống, thân kiếm cứng cáp, mặt ngoài loang lổ, như vỏ cây lâu năm, mũi kiếm sống động như một bông hoa mai trắng, có cả nhị hoa, rất là đẹp.

Thấy Ngải Huy yêu thích không buông tay, Hoa Khôi rất hài lòng: "Ngân Chiết Mai là đại sư của tổ chức làm ra từ hải bảo sâu dưới Ngân Vụ Hải. Từ ngay ngày đầu tiên được tạo thành công, đã được cất vào trong Thiên Binh Khố của tổ chức, chưa từng xuất hiện bao giờ, ngươi không cần lo vấn đề lai lịch của nó."

"Đây là một thanh thiên binh?" Ngải Huy vui mừng không thôi.

"Không sai." Hoa Khôi gật đầu: "Ngươi còn nhiều thời gian để từ từ lĩnh hội tuyệt diệu của nó, chỉ cần có công lao, tổ chức sẽ không bạc đãi ngươi. Nhiệm vụ lần này của ngươi là tiếp tục ở lại Côn Luân, lấy được sự tín nhiệm của Côn Luân Chân Nhân, bảo vệ Côn Luân Chân Nhân an toàn."

Nét mặt Hoa Khôi nghiêm nghị: "Nghe nói Đại Cương rất hứng thú với món đồ trên người Tiêu Thục Nhân, cho nên mới có đủ thứ ngưu quỷ xà thần thò ra. Ngươi phải cẩn thận, hai ngày nữa Côn Luân rất có thể sẽ bị tập kích. nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, tổ chức đã sớm chuẩn bị. Hừ, nếu không đám thế gia này, chẳng phải đã sớm một tay che trời hay sao."

"Tiêu Thục Nhân? Đại Ngụy Thương Hội? Thượng cổ di bảo?" Vẻ mặt Ngải Huy trở nên quái lạ.

Hắn nhớ tới lần bị ô long lệnh đáng ghét truy nã.

Hoa Khôi nhìn mặt Ngải Huy, phì cười: "Ngươi không biết à, bây giờ trong mắt đám thế gia này, ngươi rất đáng được đầu tư."

Ngải Huy mơ hồ: "Tại sao?"

Hoa Khôi rạng rỡ: "Lần trước chuyện của Đại Ngụy Thương Hội cũng có mặt ngươi, lần này chạy tới Côn Luân Kiếm Minh, mà Tiêu Thục Nhân cũng đang ở đây, có thấy khéo không? Bảo ngươi không biết tin gì về thượng cổ di bảo, có ma cũng không tin đâu ha ha!"

Hoa Khôi cười sung sướng trên sự đau khổ của người khác.

Lần trước Sở Triều Dương sở dĩ gặp Đại Ngụy Thương Hội, chính là để đi nhờ tới tìm gặp hắn. Lần này tới Côn Luân Kiếm Minh cũng là nhiệm vụ do Hoa Khôi giao cho chứ nào phải do hắn muốn.

Nhìn vẻ mặt dại ra của Sở Triều Dương, Hoa Khôi vô cùng vui vẻ.