Ngũ Hành Thiên

Chương 368: Lời đồn đãi




Dịch giả: Tiểu Băng

Ngân Thành phong vân khuấy động.

Mẹ con Diệp Phu Nhân suýt bị ngộ hại, khiến Đại trưởng lão xưa nay không lộ ra hỉ nộ rất là tức giận. Chứng cứ cấu kết với huyết tu, cũng làm cho Lăng Phủ rất là bị động. Lăng Phủ thề thốt phủ nhận, nhưng tình thế vẫn phát triển theo hướng bất lợi cho Lăng Phủ.

"Các ngươi định cứ ngồi chờ chết như vậy?"

Người nói chuyện toàn thân giấu trong áo bào có mũ che màu đen, tiếng nói của hắn gượng gạo cứng nhắc, nghe rất khó chịu.

Lăng Thắng trừng mắt nhìn đối phương, hắn vừa mới tỉnh dậy, sắc mặt tái nhợt, không chút huyết sắc. Hắn tuy đứt đoạn mất một cánh tay, tinh lực hao hụt rất nhiều, nhưng nguyên lực không hề suy suyển. Thương thế của Lăng Tiêu, còn nghiêm trọng hơn nhiều, Ngũ phủ tám cung bị phá hư nghiêm trọng, sau này không thể tu luyện được nữa.

Dù hắn có là Lăng Tiêu, có là con trai của gia chủ Lăng Phủ, thì nếu không còn khả năng tu luyện, cũng chỉ là rác rưởi.

Lăng phu nhân ánh mắt yên tĩnh, nhưng tóc mai ở thái dương đã bạc, chứng tỏ sự tiều tụy lo lắng của bà ta.

"Vết thương của khuyển tử, không biết đại tông có cách nào không?"

"Chỉ cần không chết, đại tông đương nhiên sẽ có biện pháp." Người trùm trong áo khoác cười cạc cạc, rất khó nghe: "Dù toàn thân hắn đều hư hao, thì chỉ cần đầu vẫn còn, hắn cũng không chết được."

Áo khoác xốc lên, lộ ra chân thân.

Vợ chồng Lăng Thắng mắt trợn tròn, kinh hãi nhìn đối phương.

Đối phương nhếch miệng nở nụ cười với họ, nhưng trong mắt vợ chồng Lăng Thắng lại chỉ thấy dị thường khủng bố. Vật đang đứng trước mặt họ không thể dùng từ con người để hình dung. Đó chỉ là một cây cỏ to, với rễ sen trắng tạo thành thân thể, chỉ có đầu là đầu của con người.

"Ta cũng không ngờ ta có thể sống tới bây giờ, tuy như vậy có tính là sống hay không, nhưng ta cảm giác cũng không tệ lắm. Quên nói cho các ngươi tên của ta, ta tên Thanh Phong. Nghe giống tên người hầu đúng không? Ha ha, ta thực sự là một người hầu."

Thanh Phong cười rất thoải mái, nhưng giọng nói khô khốc cứng còng, làm tiếng cười của hắn cực kỳ khó nghe, khiến người ta sởn cả tóc gáy.

Một lát sau, Lăng phu nhân mới chậm rãi mở miệng: "Nghe nói đại tông có hai đại lưu phái là ( sợi cỏ ) và ( rễ sen nối xương thuật ), quả nhiên là không thể tưởng tượng nổi, tài năng như thần."

Thanh Phong cười càng cạc: "Muốn đại tông xuất thủ, hai vị không có chút gì bày tỏ hay sao?"

Lăng phu nhân nghiêm mặt: "Đại tông ra tay chúng ta đương nhiên sẽ không quên. Tiêu Thục Nhân còn đang ở trong Diệp phủ, tạm thời còn chưa phải là thời điểm động thủ."

Thanh Phong rất trực tiếp hỏi: "Vậy các ngươi có kế hoạch gì? Tin đồn gần đây rất rất bất lợi với các ngươi."

"Yên tâm, chúng ta đã ra tay rồi." đôi mắt đẹp của Lăng phu nhân lạnh lẽo: "Đại trưởng lão đã quên, lão ta còn phải nhờ thế gia chống đỡ, thế gia mới là trụ cột của Ngũ Hành Thiên. Nếu cục diện càng ngày càng hỗn loạn, ai mới có thể làm cho trật tự khôi phục lại được?"

Thanh Phong cười: "Xem ra các ngươi đã có chuẩn bị."

Lăng phu nhân nhàn nhạt trả lời: "Đại thụ sống càng lâu, rễ cây sẽ xuyên xuống chỗ càng sâu."

Thế cuộc Ngân Thành nhanh chóng trở nên hỗn loạn, sáng nào thứ dậy cũng có thể nhìn thấy xác chết và máu tươi đầy đường, tình hình càng lúc càng kịch liệt, những vụ tập kích ban đêm nhanh chóng lan đến gần như toàn bộ Ngân Thành. Khi màn đêm hạ xuống, tiếng chém giết và ánh lửa, sẽ xuất hiện khắp các ngóc ngách của Ngân Thành.

Tiểu đội trưởng Thiên Phong Bộ trong lúc đi tuần thì gặp tập kích, trọng thương không chữa kịp, bỏ mình.

Hoắc gia có chút danh tiếng ở Ngân Thành, gia chủ bỗng nhiên trúng độc bỏ mình, chứng cứ hiện trường đầu mâu chỉ về Cung Phủ. Cung Phủ thái độ cứng rắn, vài gia tộc nhỏ liền liên thủ cáo tội Cung Phủ lên Trưởng Lão Hội.

Liên tục không ngừng có gia tộc nhỏ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, bị tập kích, bị trúng độc liên tiếp xảy ra. Không có chứng cứ nào cho thấy là Cung Phủ gây nên, nhưng ngày càng nhiều gia tộc nhỏ liên hợp lại, tạo áp lực lên Trưởng Lão Hội, yêu cầu tra rõ việc này.

Hỗn loạn không ngừng lan tràn, lòng người Ngân Thành bàng hoàng.

Tình thế giữa Tăng Phủ và Chung Phủ cũng lên đến đỉnh cao. Hai bên trước đây đã tích oán thù sâu sắc, lần này vì người làm trong nhà va chạm với nhau, dẫn tới xung đột không ngừng thăng cấp, đến khi hai bên tỉnh táo lại, thì đã vào thế cưỡi hổ khó xuống.

Những rắc rối liên quan tới gia tộc càng ngày càng nhiều, Thiên Phong Bộ cũng không dám đứng ra, liên tục mấy lần tiểu đội tuần tra của Thiên Phong Bộ gặp phải phục kích.

Ngân Thành hoàn toàn mất khống chế, người người tự bảo vệ bản thân, đủ loại lời đồn vang lên khắp nơi.

Diệp Phu Nhân là có nhiều lời đồn đãi nhất. Cường thế Diệp Phu Nhân bày ra, sớm đã bị lưu truyền đến mức vô cùng nhuần nhuyễn. Có tin tức nói, Đại trưởng lão ngầm đồng ý cho Diệp Phu Nhân chủ trì kế hoạch Đại Sư Chi Quang, là để bồi dưỡng vây cánh, chuẩn bị cho Diệp Phu Nhân nắm quyền trong tương lai.

Lời đồn ghê gớm nhất, là con trai của Diệp Phu Nhân, căn bản không phải là cùng trượng phu sinh, mà là của một người khác.

Lời đồn này không biết xuất phát từ đầu, nhưng nó nhanh chóng được lưu truyền hết sức có bài có bản. Cả nhà Đại trưởng lão không ai không phải là thiên tài, từ trước đến nay không có kẻ ngu si, gia tộc Diệp phủ cũng là gia tộc nổi tiếng, cũng không có người ngu dại. Con của Diệp Phu Nhân, trời sinh si ngốc, điểm đáng ngờ rất cao.

Cũng có lời đồn rằng, Diệp Phu Nhân trước khi kết hôn, đã từng bế quan hơn một năm. Nhưng đó chỉ là để che dấu tai mắt người đời, từng có người ở Phỉ Thúy Sâm thấy bà giao du với một nam tử. Có cả hình ảnh phát tán, hình ảnh vô cùng mơ hồ, nữ tử bên trong thân hình ngờ ngợ có mấy phần giống Diệp Phu Nhân, nhưng nam tử bên cạnh lại to con vĩ đại, tuyệt đối không phải vị trượng phu nho nhã thanh tú của Diệp phu nhân.

Đại trưởng lão dạo này sứt đầu mẻ trán, nhưng chưa lần nào tức giận bằng ngày hôm nay.

Lão nhìn hình ảnh chằm chằm, nắm đấm siết chặt.

Vốn lão luôn coi thường mọi lời đồn đãi, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh, cũng không khỏi sinh ra lòng nghi ngờ. Khí chất của nữ tử trong hình ảnh, quá giống Diệp Lâm, ngay cả lão cũng không xác định được.

Nghĩ tới con trai đã mất của mình, Đại trưởng lão tim như đao cắt.

Một lát sau, lão mới từ từ thả lỏng nắm tay, ánh mắt ác liệt.

Không ai có thể lừa lão, không một ai!

Tùng tùng tùng, tiếng gõ cửa vang lên, lão ngẩng đầu lên, ánh mắt bén nhọn biến mất, nhìn qua chẳng khác gì bình thường.

Ngữ khí của lão lại uy nghiêm như thường ngày: "Vào đi."

Thuộc hạ mở cửa, kính cẩn nói: "Diệp Phu Nhân mang theo Tiểu Bảo cầu kiến."

Trái tim Đại trưởng lão co lại, nhưng trên mặt không chút thay đổi: "Để bọn họ vào."

Một lát sau, Diệp Phu Nhân dẫn Tiểu Bảo đi vào, Tiểu Bảo nhìn thấy Đại trưởng lão, vui vẻ hô: "Gia gia!"

Diệp Phu Nhân kính cẩn nói: "Phụ thân."

Đại trưởng lão cười ha ha: "Các ngươi sao tới đây? Tiểu Bảo, tới để gia gia xem, dạo này có gầy đi hay không."

"Không có, Tiểu Bảo gần đây trở nên cường tráng rồi!" Tiểu Bảo gồng cánh tay, khoe khoang.

Đại trưởng lão cười sang sảng.

Diệp Phu Nhân đứng một bên, mỉm cười nhìn hai ông cháu nói chuyện.

Hỏi dò sinh hoạt gần đây của Tiểu Bảo xong, Đại trưởng lão gọi thuộc hạ, đưa Tiểu Bảo đi ăn gì đó. Tiểu Bảo rất nghe lời rời đi, thuộc hạ trước khi đi, cẩn thận đóng cửa lại.

Trong gian phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Đại trưởng lão quan sát con dâu, thần thái bà an lành thong dong, không chút dị thường.

Diệp Phu Nhân chậm rãi mở miệng, khóe miệng hơi mỉm cười: "Dạo này bên ngoài có rất nhiều lời đồn về con dâu, con dâu chỉ cười cho qua chuyện. Nhưng có lời đồn đãi nói Tiểu Bảo không phải do Phái Ngạn thân sinh, con dâu không thể ngồi im được nữa."

Đại trưởng lão vung tay: "Lời đồn ngoài phố, không đủ xác thực, ngươi không cần lo lắng."

"Nếu như là lời đồn về con dâu, con dâu đương nhiên không sợ. Nhưng Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ, trời sinh đã thua thiệt, việc này làm sáng tỏ sớm thì tốt hơn là muộn, đối với nó cũng tốt hơn." Diệp Phu Nhân khom người: "Thỉnh phụ thân mời các trưởng lão tới, tự mình nghiệm chứng xem Tiểu Bảo có mang huyết mạch Cố gia hay không, ( khúc thủy thân thể ) của Cố gia là độc nhất vô nhị."

Đại trưởng lão trầm giọng nói: "Không cần phải như vậy."

Diệp Phu Nhân vẫn khom người, không ngẩng đầu lên: "Thỉnh phụ thân tác thành. Con đường tương lai của Tiểu Bảo còn rất dài, nếu có vết nhơ này, tương lai dù cho linh trí có được khai khiếu, cũng sẽ lưu lại ám ảnh. Chúng ta làm nhiều như vậy, thì có ích lợi gì? Thân là mẫu thân, con tuyệt không muốn Tiểu Bảo bị người đời chê trách. Thị phi đúng sai, thử nghiệm một lần là biết. Thông cáo chân tướng rõ ràng cho thiên hạ, mới có thể ngăn chặn những miệng lưỡi hoang đường."

Đại trưởng lão trầm ngâm một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Được! Nếu ngươi đã quyết ý như vậy, thì cứ làm như thế. Nhưng ngươi yên tâm, bất kỳ ai nói xấu Tiểu Bảo, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"

Lăng Phủ nhanh chóng nhận được tin tức.

Lăng Thắng giật mình: "Diệp quả phụ muốn công khai nghiệm chứng?"

Hắn liếc mắt nhìn thê tử, có chút không yên tâm: "Tin tức của ngươi có phải là thật hay không? Diệp quả phụ dám công khai nghiệm chứng, khẳng định có mấy phần chắc chắn."

Lăng phu nhân cũng có chút dao động, nhưng nhanh chón trấn định lại: "Ả ta bất quá là phô trương thanh thế mà thôi, cứ tạm xem ả ta muốn chơi hoa chiêu gì. Nhưng nếu đã xác định ngày, đối với chúng ta cũng là một cơ hội."

Giọng nói quái dị của Thanh Phong vang lên: "Cơ hội gì?"

"Cướp đoạt Tiêu Thục Nhân." Lăng phu nhân trầm giọng nói: "Diệp Lâm dẫn Tiểu Bảo đi nghiệm chứng, chắc chắn phải mang hết cao thủ của Diệp phủ đi. Lúc đó Diệp phủ trống vắng, chính là thời điểm cho chúng ta động thủ. Theo tin tức từ trong đó truyền ra, Diệp Lâm không hề coi trọng Tiêu Thục Nhân, ả không có hứng thú với thượng cổ di bảo."

Thanh Phong lặng lẽ: "Bắt được càng sớm, thì chúng ta càng sớm trị liệu cho quý công tử."

Vợ chồng Lăng Thắng liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt nhau.

Chung Phủ, mật thất.

Xà Dư lắng nghe Chung Hầu Quân bẩm báo.

"Gần đây, theo phân phó của ngài, đã xảy ra mấy lần va chạm với Tăng Phủ, hai bên đều có tử thương. Hiện giờ Ngân Thành thế cuộc cực kỳ hỗn loạn, lúc đầu là Lăng Phủ ra tay, sau đó thành phần tham gia rất phức tạp, khó nhận biết được. Mỗi nhà bây giờ đều cực kỳ cảnh giác, có người nghi là Lăng Phủ giở trò trong bóng tối, cũng có người ngầm hỗ trợ cho Lăng Phủ, cũng có người hoài nghi là phái tân dân đang khích bác ly gián, Úy Trì Khánh Sơn xuất hiện quá trùng hợp. Nghe theo phân phó của ngài, chúng ta sau này không hề ra tay nữa, cũng không có ai hoài nghi đến chúng ta."

Chung Hầu Quân bội phục vị đặc sứ này của Thần Chi Huyết sát đất, thủ đoạn lật tay làm mây ngửa tay làm mưa, làm người ta nhìn mà than thở.

Hầu như không phí chút sức nào, cũng làm cho Lăng Phủ và Đại trưởng lão trở thành tử địch, và Ngân Thành hỗn loạn tưng bừng.

Không ai ngờ được, rung chuyển chưa từng có này, lại là tác phẩm của cô gái trước mắt.

Xà Dư rất hài lòng, tán thưởng: "Rất tốt. Công của ngươi với Chung Phủ, Bắc tiên sinh sẽ không quên, cũng sẽ không bạc đãi các ngươi. Nhìn thế cuộc Ngũ Hành Thiên bây giờ, tin rằng ngươi cũng nhìn ra, ai mới là kẻ cười được tới cuối cùng."

Chung Hầu Quân không chút do dự nói: "Đúng vậy! Chung Phủ thề sống chết cống hiến vì Bắc tiên sinh! Cống hiến vì thần quốc!"

Ngũ Hành Thiên rối loạn, làm hắn vô cùng thất vọng, cũng kiên định hơn quyết tâm đi theo Thần Chi Huyết.

Xà Dư hài lòng, hỏi tiếp: "Chuyện tìm người thế nào?"

Chung Hầu Quân vội đáp: "Đã tìm kĩ, đều là người giỏi, không hề thông qua Chung Phủ."

"Yên tâm. Không để cho các ngươi đi, là không muốn các ngươi bị bại lộ, tuyệt đối không phải không yên tâm về các ngươi." Xà Dư nói tiếp: "Lần này sợ rằng sẽ gặp phải người của Đại Cương, thực có chút chờ mong. Món đồ Đại Cương bắt buộc phải có, thật làm người ta tò mò."

"Người của Đại Cương!" Chung Hầu Quân kinh hãi, hơi nghi hoặc hỏi: "Sao Diệp Lâm lại không để ý tới chuyện này?"

"Bà ta tính toán quá lớn, dã tâm quá to." Xà Dư cười gằn: "E là lúc Tiêu Thục Nhân còn ở Côn Luân, bà ta đã tìm hiểu ra nội tình. Bất quá, trong Diệp phủ không chỉ có Tiêu Thục Nhân, gặp lại người quen cũ, là điều làm người ta chờ mong nhất."

Con mắt ả ta lấp lóe ánh sáng.