Ngũ Hành Thiên

Chương 370: Di chúc




Dịch giả: Tiểu Băng

Bước vào cảnh giới nhị nguyên, Ngải Huy có thể rõ ràng cảm nhận được khả năng khống chế của mình đối với Nguyên lực, so với trước đây mạnh hơn rất nhiều, thậm chí còn cảm nhận được dòng Nguyên lực nhỏ vờn chung quanh hắn.

Ngải Huy biết, đây là vừa đột phá, Nguyên lực vẫn còn chưa thể tự nhiên thu phát.

Hắn không cẫng lên vui mừng vì đột phá, tâm thần của hắn cực kỳ yên tĩnh, nhìn ra bầu trời đang sáng dần ngoài cửa sổ, có chút xuất thần.

Con người không ngừng thay đổi thế giới nhận thức, vào thời tu chân, con người thế giới là do Linh lực tạo thành, còn hiện nay, mọi người cho rằng thế giới do Nguyên lực tạo thành.

Trong mắt con người, thế giới đang không ngừng thay đổi.

Có lẽ trong mắt thế giới, chỉ là con người là thay đổi.

Khi tia ánh sáng mặt trời đầu tiên từ cửa sổ chiếu vào, soi vào mắt Ngải Huy, hắn mới phục hồi tinh thần lại. Hoạt động một chút tay chân, Nguyên lực toàn thân dâng trào mỗi lần vung tay nhấc chân, cảm giác sức mạnh dồi dào, làm hắn có cảm giác mình có thể bắt giữ được cả Hổ báo.

Đột phá cảnh giới nhị nguyên, Hỗn Độn Nguyên lực cũng có tiến bộ không ít, đúng là niềm vui bất ngờ. Tiến vào thảo đường, trong điển tịch viện tiếp tục tìm kiếm, nhiều ngày rồi vẫn chưa tìm được, vẫn không làm Ngải Huy sốt ruột, hắn vẫn như cũ lật ra từng quyển để xem.

Hiện giờ, ngay cả thảo đường cũng mặc kệ hắn.

Thời gian trôi qua, Hỗn Độn Nguyên lực của hắn sắp tiêu hao hầu như không còn, Ngải Huy dời mắt khỏi điển tịch trong tay. Rời khỏi điển tịch viện, Ngải Huy đang chuẩn bị rời khỏi thảo đường, chưởng quỹ gọi hắn lại.

Ngải Huy kinh ngạc: "Có chuyện gì không?"

Những ngày qua hắn ra vào thảo đường, trừ chào hỏi, chưởng quỹ không nói chuyện gì với hắn.

"Hoa Khôi chết rồi." Chưởng quỹ nói ngắn gọn: "Hắn không có người nhà , dựa theo di chúc của hắn khi còn sống, tất cả tài sản của hắn đều chuyển hết cho ngươi."

Chưởng quỹ đưa cho Ngải Huy một cái chìa khoá.

Ngải Huy choáng váng, một lát sau, mới phục hồi tinh thần, hắn nhận chìa khoá, cảm ơn chưởng quỹ rồi rời đi.

Sau khi rời khỏi thảo đường, Ngải Huy hồn bay phách lạc đứng ngơ ngác.

Hắn gia nhập Mục Thủ Hội, là vì mục đích riêng của bản thân. Biết được Hoa Khôi cũng có mấy năm, nhưng không có giao tình gì sâu đậm, ngay cả Hoa Khôi trở thành người dẫn đường của hắn, hắn cũng không có cảm giác gì nhiều. Ở Mục Thủ Hội, hắn lúc nào cũng cẩn thận chú ý, để không bị bại lộ thân phận.

Ngải Huy luôn cảm thấy Hoa Khôi đã sớm nhìn ra sự ngụy trang của hắn, sau đó hắn phát hiện Mục Thủ Hội không hề để tâm tới việc người ta ngụy trang thân phận, mới từ từ yên tâm.

Trong lòng hắn, hắn chưa bao giờ coi Hoa Khôi là người có thể tin cậy.

Cho nên khi chưởng quỹ nói Hoa Khôi để lại tất cả tài sản cho hắn, hắn ngây ra. Dưới cái nhìn của hắn, tài sản đại khái chỉ có thể để lại cho người thân nhất.

Ngải Huy không ngờ trong lòng Hoa Khôi lại coi trọng mình như thế. Điều này làm cho hắn rất bất ngờ, cũng có chút không biết làm sao, trong lòng hắn, Hoa Khôi chẳng là cái gì cả.

Đối với cái chết, Ngải Huy tiếp nhận vô cùng thản nhiên. Từ Man Hoang, đến Tùng Gian Thành, đến bạo phát Huyết tai, rồi cho tới bây giờ, mỗi một ngày đều có rất nhiều người chết đi, không có cái gì kỳ lạ cả.

Cái chết là kết cục cuối cùng của đời người, nên nghe tin người ta tử vong, hắn cảm thấy thương cảm, nhưng không thấy khó chịu, chỉ cần không chết giống sư phụ sư nương là được. Nếu người chết là hắn, có chết như thế nào, hắn đều không bận tâm.

Hắn không muốn chết chỉ là vì hắn cảm thấy mình còn một số chuyện chưa hoàn thành.

Có lúc, hắn cũng sẽ nghĩ tới chuyện cái chết.

Ví dụ như nếu mình chết, sẽ để lại tài sản cho ai? Cho Lâu Lan? Lâu Lan là Sa Ngẫu, tiền có ích lợi gì không? Mình chết rồi, Lâu Lan sẽ rất đáng thương. Để lại cho bàn tử? Ài, có cảm giác như ném bánh bao thịt cho chó ấy. Thiết nữu phỏng chừng không thèm để lọt vào mắt, thế nào cũng trả lại tiền cho mình, ha, mà chết rồi còn quản trả tiền lại làm cái gì?

Ngải Huy cuối cùng cũng tỉnh lại, cười tự giễu.

Suy nghĩ một chút, tìm một tấm ván gỗ, dùng kiếm khắc lên hai chữ "Hoa Khôi", coi như làm linh bài đi. Cũng may Diệp phủ to như vậy, nhang thơm lúc nào cũng có, tìm thấy không khó.

Thắp nén nhang cho Hoa Khôi.

Cầm tài sản của người ta, ít nhiều cũng phải tận tâm tận ý.

"Hoa Khôi ngươi dính đầy máu tươi, chắc là lên Thiên đường không được. Hi vọng dưới Địa ngục có thể trồng rau nuôi lợn, như vậy ngươi cũng có thể làm lại nghề cũ, cũng là một niềm vui."

Dập đầu mấy cái, Ngải Huy đi ra khỏi phòng, ánh nắng mặt trời ấm áp khắp nơi.

Thời khắc này hắn không muốn làm chuyện gì cả, chỉ đơn giản đi tới ghế tựa nằm xuống, thoải mái tắm nắng.

Không có học viên nào, quả rất là yên tĩnh, bọn người hầu cũng có chút lười biếng, đoạn thời gian gần đây nhiều chuyện xảy ra, đã đả kích họ rất nhiều. Diệp phủ luôn yên tĩnh, như thế ngoại đào nguyên, đột nhiên trở thành trung tâm vòng xoáy, trong lòng họ rất hoảng sợ, bất an.

Ánh nắng dần chói chang, nhưng Ngải Huy vẫn không muốn nhúc nhích, nằm yên lười biếng, cũng là một sự hưởng thụ a.

Bỗng nhiên, tay hắn nắm lấy ngân chiết mai.

Hầu như tất cả nhân vật lớn của Ngân Thành đều tụ hội.

Nhưng trưởng lão của Trưởng Lão Hội trưởng lão, chỉ có bốn vị. Đại trưởng lão, Uất Trì Bá, Tống trưởng lão, Lăng trưởng lão, ngoài ra, còn có Uất Trì Khánh Sơn, Chung hầu quân, Cung phủ phủ chủ, Tăng phủ phủ chủ, vợ chồng Lăng Thắng đều ở đây.

Lăng Thắng ánh mắt oán độc, Lăng phu nhân thần sắc như thường, nhưng trước mặt bốn vị trưởng lão, hai người họ chỉ là nhân vật nhỏ.

Đại trưởng lão đương nhiên không cần bàn, chỉ huy Trưởng Lão Hội. Lăng trưởng lão là lãnh tụ phái thế gia, Tống trưởng lão là nhân vật số hai phái thế gia, hai người là bạn thâm giao. Uất Trì Bá là lão đại phái tân dân.

Họ đứng bên một cái ao to, ở giữa ao có một bình đài chỉ đủ cho một người đứng. Quanh ao khắc đầy hoa văn phức tạp, ánh sáng lấp lóe. Nước trong ao lấp lánh đủ màu, nhưng phân biệt rõ ràng, như những dải vải nhiều màu sắc.

"Vì việc nhỏ này, làm phiền các vị, lão phu rất áy náy."

Đại trưởng lão khẽ cảm ơn những người có mặt, mọi người không dám thất lễ, dồn dập đứng dậy đáp lễ.

"Nhưng Lâm nhi nói, miệng lưỡi con người đáng sợ, nó thân là mẫu thân, không muốn tiểu Bảo sau này bị những lời đồn đãi dây dưa. Vì vậy khẩn cầu lão phu, cho việc này một cái kết luận. Tiểu Bảo cháu lão phu từ nhỏ đã đau khổ, phụ thânchết sớm, lão phu thường ngày không có ở Ngân Thành, khó lòng săn sóc, trong lòng hổ thẹn vạn phần, hôm nay muối khuôn mặt già nua này, mời các vị đến."

Uất Trì Bá mở miệng trước: "Những lời đồn đại này, vô cùng đê hèn, lòng dạ đáng chém! Đại trưởng lão không cần để ở trong lòng, tiểu Bảo chúng ta đều nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, một khuôn y hệt phụ thân, làm sao lại không phải thân sinh?"

Uất Trì Bá người cũng như tên, trời sinh trừng mắt, như kim cương nổi giận, lúc này mặt rất giận dữ.

Lăng trưởng lão tướng mạo nho nhã, râu dài mày dài, cũng nhẹ nhàng lên tiếng: "Đúng vậy, lão phu nghe thấy lời đồn, cũng không hề tin. Lâm nhi làm người thế nào, chúng ta ai mà không rõ? Lại nói, Diệp phủ gia phong công chính, ai có thể hơn được?"

Những người khác đều hùa lời phụ họa.

Diệp Lâm mỉm cười, cúi người cảm ơn mấy vị trưởng lão.

Đại trưởng lão nói: "Các vị ở đây, muốn giở trò bịp bợm, tin rằng trên đời không ai có thể làm được."

"Đúng vậy!"

"Không sai!"

Các trưởng lão đều gật đầu.

Đại trưởng lão ngữ khí nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Nếu như tiểu Bảo không phải người nhà họ Cố ta, nghĩa là gia phong lão phu bại hoại, hổ thẹn thiên hạ. Nhưng nếu chứng minh được lời đồn bậy bạ,đứa cháu lão phu lại phải chịu thêm đau khổ, lão phu chắc chắn sẽ không để cho nó bị oan khuất. Lão phu ở đây lập lời thề, lão phu tất sẽ dùng hết khả năng, để trả thù này!"

Trong lòng mọi người không khỏi run lên, biết Đại trưởng lão đã thật sự nổi giận. Lấy thân phận của Đại trưởng lão, nói ra lời này, có thể thấy được trong lòng ông ta bao nhiêu phẫn nộ.

Lăng trưởng lão liếc mắt nhìn Lăng Thắng, thấy Lăng Thắng khẽ lắc đầu, ra hiệu không phải mình làm ra, thì cũng yên tâm. Chỉ cần không phải chất nhi mình làm ra, vậy ai cũng không thể giội nước bẩn lên người Lăng phủ được.

Trước việc Lăng phủ cùng Huyết tu cấu kết, tập kích Phó gia và mẹ con Diệp Lâm, nếu đổi thành là gia tộc khác, tất nhiên không thể nào sống nổi. Nhưng có Lăng trưởng lão làm chỗ dựa cho Lăng phủ, những cái gọi là "Chứng cứ" này còn chưa đủ lật đổ Lăng phủ.

Chỉ cần chuyện này không phải Lăng Thắng làm ra, vậy thì đứng xem kịch vui là được.

Lời đồn đãi là giả, đối với họ không hề có ảnh hưởng. Nếu lời đồn đãi là thật sự, vậy thì thú vị, Lăng trưởng lão đang lo làm sao hóa giải thế tiến công của Đại trưởng lão, nhận ra đây chính là một cơ hội.

Lăng phu nhân mặt đầy oán độc cùng phẫn hận, nhưng trong mắt mọi người, chuyện này là bình thường. Diệp Lâm vừa chém đứt cánh tay Lăng Thắng, hai bên thù hận không thể hóa giải được.

Danh vọng của Đại trưởng lão không ai có thể bì, Lăng trưởng lão cũng không phải người yếu, thêm vào lão đại phái tân dân Uất Trì Bá ở một bên, tình thế cực kỳ vi diệu.

Tiểu Bảo nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người mình, thì thấy sợ, nép vào người Diệp Lâm: "Mẹ, tiểu Bảo sợ."

Diệp Lâm hiền lành xoa đầu con: "Tiểu Bảo không sợ, mẹ ở đây."

Tiểu Bảo hơi thoáng an tâm, nhưng vẫn nắm chặt góc áo Diệp phu nhân, không chịu buông tay.

Đại trưởng lão thấy vậy, trong lòng càng đau xót, nhưng lão đã hạ quyết tâm: "Vậy chúng ta bắt đầu đi, tiểu Bảo, đứng vào chỗ giữa đó đi."

Tiểu Bảo co người núp vào sau lưng Diệp phu nhân.

Diệp phu nhân dịu dàng nói: "Tiểu Bảo ngoan, nghe lời gia gia, đứng vào trong vòng tròn, không đau chút nào đâu."

Tiểu Bảo nghiêng mặt sang: "Thật không đau?"

"Thật không đau."

Diệp Lâm cười, tiểu Bảo cũng yên lòng, lắp bắp nói: "Vậy tiểu Bảo đi tới, mụ mụ phải đợi tiểu Bảo."

Diệp phu nhân gật đầu: "Mẹ luôn đứng đây, không đi đâu hết."

"Tiểu Bảo dũng cảm nhất! Tiểu Bảo không sợ!"

Tiểu Bảo nhắm mắt lại, lớn tiếng tự cổ vũ bản thân, sau đó mở mắt ra, đi vào trong vòng tròn.

Mọi người thấy vậy, đều nổi lên lòng trắc ẩn, Cố gia và Diệp phủ, đều là thế gia cao cấp, không nghĩ tới tới thế hệ này, lại xuống dốc mức độ như vậy.

Đối với thế gia, không có cái gì quan trọng bằng truyền thừa và dòng dõi.

Một thằng bé tâm trí không đầy đủ, nhu nhược yếu ớt, làm sao gánh vác nổi hai gia tộc khổng lồ?

Mấy người không khỏi động tâm tư, Đại trưởng lão cố nhiên quyền thế ngập trời, nhưng Đại trưởng lão tuổi đã cao, đến giờ vẫn không có người nối nghiệp, đây là nhược điểm trí mạng của Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão nhìn tiểu Bảo, há mồm muốn nói, nhưng lại không nói được gì.

Lão cắt ngón tay, nhỏ máu tươi vào trong ao.