Ngũ Hành Thiên

Chương 379: Xoay tay thành mây




Dịch giả: Tiểu Băng

Cổ họng Lăng trưởng lão khô khốc, nhìn sang Tống trưởng lão, dù gì cũng là bạn mấy chục năm thâm giao.

Nhưng mặt Tống trưởng lão không hề có cảm xúc, cũng không nhúc nhích, không hề có ý ra mặt nói giúp lão.

Lăng trưởng lão tuyệt vọng, ngay cả Tống trưởng lão cũng còn không mở miệng, những người khác càng sẽ không lên tiếng cầu giúp cho lão.

Uất Trì Bá nói thẳng: "Ta cho rằng Lăng Thiên Giang trưởng lão không còn thích hợp đảm nhiệm chức vụ trưởng lão trong Trưởng Lão Hội, ta đề nghị, bãi miễn chức vụ trưởng lão của Lăng Thiên Giang."

Uất Trì Bá là lãnh tụ phái tân dân, Lăng trưởng lão là lãnh tụ phái thế gia, hai người là đối thủ một mất một còn, nên ông ta bỏ đá xuống giếng không hề thấy vương vấn chút nào.

Tống trưởng lão trầm mặc một lúc, lên tiếng: "Tán thành."

Lăng trưởng lão mặt xám như tro tàn, hai trưởng lão đã đồng ý, như thế nhất định sẽ trình lên hội nghị Trưởng Lão Hội tiến hành biểu quyết. Tuy lão biết lần này khó thoát kiếp này, nhưng không ngờ người đưa ra đòn trí mạng lại là Tống trưởng lão, người lão ta tin tưởng nhất.

Tống trưởng lão mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không hề nhìn Lăng trưởng lão.

Đại trưởng lão nhàn nhạt nói: "Đề nghị sẽ được biểu quyết vào hội nghị lần sau, hiện giờ tạm thời Lăng trưởng lão chịu oan một chút."

Lăng trưởng lão không hề phản kháng, vì phản kháng chỉ là uổng công, lần này lão đã xong đời, Lăng phủ cũng xong. Phái thế gia xưa nay đều do lão quản lý, Tống trưởng lão là người lão tin tưởng nhất, bây giờ xem ra, bọn họ đã sớm phản bội lão.

Lão nhìn Đại trưởng lão đầy bình thản bên kia, bỗng nghĩ, lần này nhìn qua là Diệp Lâm ra tay, nhưng kẻ lên kế hoạch thật sự, không chừng chính là Đại trưởng lão!

Chỉ có Đại trưởng lão, mới có thể không tốn một binh một tốn, giải quyết gọn gàng Lăng phủ.

Khi khóe mắt lão nhìn thấy ngọn núi lơ lửng xa xa, cả người lão run lên. Trấn Thần Phong hùng vĩ dưới ánh mặt trời, vô cùng rực rỡ, trên trấn thần phong này không có chữ viết, cho thấy đây là trấn thần phong vừa mới được tạo thành.

Bên dưới Trấn thần phong, chính là Lăng phủ.

Thật ác độc!

Lăng trưởng lão lòng như đao cắt, tuyệt vọng nhắm mắt lại, một chút tâm tư muốn cá chết lưới rách cũng tan thành mây khói.

Trấn thần phong như thanh kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu Lăng phủ, nếu lão dám phản kháng, Lăng thị nhất mạch sẽ bị xóa tên khỏi Ngũ Hành Thiên.

Lăng trưởng lão trong nháy mắt như già đi mấy chục tuổi: "Trưởng Lão Hội dù ra kết quả gì, Thiên Giang cũng đều chấp nhận, kính xin các vị, nể tình đồng sự nhiều năm tình nghĩa, tha cho Lăng thị một con đường sống."

Các trưởng lão khác không ai nói lời nào, họ đều bị thủ đoạn của Đại trưởng lão làm kinh sợ. Không ai dám nghĩ, Đại trưởng lão lại dùng tới trấn thần phong vừa mới làm xong!

Vấn đề là, việc Đại trưởng lão sử dụng trấn thần phong, cả bọn không ai được biết. Họ tự tin ai cũng có cơ sở ngầm cực kỳ kín kẽ, Ngân Thành nửa điểm gió thổi cỏ lay đều không thể qua khỏi mắt họ, thế nhưng hiện thực đã trút lên đầu họ một chậu nước đá.

Ấn tượng Đại trưởng lão tạo ra mấy năm nay là sự vô vi, để mặc mọi chuyện, mặc kệ các phe phái tranh đấu, hoàn toàn không xen vào. Mọi người tới giờ mới nhận ra, Đại trưởng lão vẫn là Đại trưởng lão đó.

Con cọp chỉ là ngủ gật mà thôi.

Đại trưởng lão sắc mặt như thường, nhàn nhạt nói: "Chỉ cần Lăng phủ chấp nhận cho Trưởng Lão Hội điều tra, chúng ta sẽ đưa cho Lăng phủ kết quả công chính."

Lăng trưởng lão ảm đạm, chút thỉnh cầu cuối cùng cũng bị cự tuyệt.

Tống trưởng lão tiến lên, cầm cố Nguyên lực trong người Lăng trưởng lão, Lăng trưởng lão chịu thi hành, không hề phản kháng.

Diệp phu nhân vẫy tay ra hiệu, Ngải Huy tới đứng cạnh Diệp phu nhân và Tiểu Bảo.

Tận mắt nhìn thấy sự tàn khốc trong đấu tranh thế gia, trong lòng Ngải Huy càng muốn rời đi. Ánh nắng rực rỡ, bầu trời sáng trong nhưng hắn không hề thấy ấm áp, Ngân Thành như chìm trong mây đen, tối tăm ngột ngạt.

Ngũ Hành Thiên chỉ còn lại Ngân Vụ Hải và Thải Vân Hương, thế mà họ vẫn cứ mải đấu tranh nội bộ đến một mất một còn!

Một thế gia ầm ầm sụp đổ, vô số người bỏ đá xuống giếng, nguyên nhân lại là sự đố kỵ đến buồn cười.

Sức chiến đấu quý báu cứ thế bị tiêu tốn vào trong dây dưa nội bộ, nếu những chiến lực này được đặt ngoài tiền tuyến, tiền tuyến còn trở thành dáng vẻ như hiện giờ hay sao?

Hắn không biết, cũng không muốn biết.

Ngải Huy càng thêm nhớ đám đồng bọn ở Ninh Thành, hắn không hề thích nổi Ngân Thành.

Đạo bất đồng bất tương vi mưu, Ngải Huy bắt đầu hiểu câu nói này.

Kiềm chế cảm khái trong lòng, Ngải Huy bí mật quan sát toàn trường, hắn đang lo lắng cho Xà Dư.

Trước kia, hắn còn muốn lợi dụng 【 sinh diệt hoa tế thuật 】, nhưng bây giờ lại thấy buồn phiền vì nó.

Xà Dư nếu rơi vào tay Trưởng Lão Hội, vậy thì phiền phức.

Ngải Huy đau đầu.

"Không! Các ngươi không thể như vậy!" Lăng phu nhân mặt tái nhợt nổi cuồng rít lên: "Diệp Lâm! Bọn họ đều bị ngươi lừa! Ngươi là đồ lừa gạt! Tiện nhân! Tên đàn ông đó ta đã tận mắt nhìn thấy. . ."

Diệp phu nhân ra vẻ kinh hãi không thể nào tin được.

Mọi người xôn xao.

Lời đồn đại, thì ra là từ Lăng phu nhân!

Lập tức có hai tinh nhuệ Thiên Phong Bộ tiến lên, hai bên trái phải hạn chế Lăng phu nhân.

Nguyên lực truyền vào, Lăng phu nhân lập tức nói không ra lời. Mặt bà ta vặn vẹo dữ tợn, nhưng không nói ra được chữ nào, trông rất ghê.

Nhưng ngay lúc mọi người thở phào, thì tinh nhuệ Thiên Phong ở bên phải Lăng phu nhân đột ngột ra tay.

Ầm!

Một ánh bạc, nhanh như chớp giật, đâm vào người tinh nhuệ Thiên Phong bộ bên kia.

Người kia không hề phòng bị, máu văng tung toé, mất mạng ngay tại chỗ.

Người động thủ nắm tay Lăng phu nhân, vọt ra ngoài bỏ chạy!

Mọi việc xảy ra quá đột ngột, vì nó ở ngay dưới mắt mọi người, nên ai cũng cho rằng thế là tuyệt đối an toàn, không ai kịp phản ứng.

Tốc độ của người này nhanh vô cùng, thực lực bày ra vượt xa tinh nhuệ Thiên Phong.

Uất Trì Bá quát to: "Chạy đi đâu!"

Bàn tay chém tới, không chút chấn động, cũng không có ánh sáng nào phát ra, chỉ có một tia nguyên lực rất nhạt khẽ lóe lên một cái rồi biến mất.

Trong hư không cách lưng đối phương nửa trượng đột nhiên chui ra một ánh đao.

Trên ánh đao có hình mặt khô lâu, răng dài nhe ra, tiếng rít đột ngột vang lên, sắc nhọn chói tai, như đang gào khóc thảm thiết, làm người ta chấn động.

Ngải Huy nhận ra Nguyên lực trong người cũng bị dao động, không khỏi rùng mình.

Thực lực của trưởng lão Trưởng Lão Hội, thật là mạnh!

Nhưng người kia sau lưng như có mắt, giơ tay phải vỗ về phía sau một cái.

Một tiếng rồng gầm, vang vọng toàn trường.

Ngân Long sống động, từ trong bàn tay người đó gào thét bay ra, đập vào ánh đao.

Ầm!

Tia sáng lóe ra chói mắt.

Trước mắt mọi người hoàn toàn trắng xoá, không còn nhìn thấy gì.

Ánh sáng chỉ kéo dài chừng một giây.

Đến khi nhìn thấy được, người đó và Lăng phu nhân đã biến mất. Càng giận hơn là cô gái bí ẩn và thảo ngẫu Khôi Lỗi cũng đã nhân cơ hội chạy thoát.

"Là Dương Chấn! Long Hưng đạo tràng Dương Chấn!"

Sắc mặt Uất Trì Bá rất khó coi, Long Hưng đạo tràng là đạo tràng lớn nhất Ngân Thành, và cũng là lớn nhất Ngũ Hành Thiên hiện nay. Dương Chấn là tổng tràng chủ Long Hưng đạo tràng, là một đại sư thực sự.

Long Hưng đạo tràng và Lăng phủ có giao tình thâm hậu vốn không phải chuyện bí mật, kỳ thực Long Hưng đạo tràng quan hệ với các gia tộc đều không tệ, không ai nghĩ Dương Chấn lại dám coi trời bằng vung, cứu Lăng phu nhân.

Đại trưởng lão trầm giọng: "Phong tỏa Long Hưng đạo tràng, cẩn thận điều tra, lời đồn xuất phát từ Lăng phủ, Dương Chấn rất có thể chính là đồng lõa. Truy nã Dương Chấn và Lăng phu nhân!"

Đồng Quỷ đang muốn tuân mệnh, Uất Trì Bá đã nghiêm mặt: "Ngươi tự đi làm!"

Lăng Thắng sắc mặt trắng bệch, không còn huyết sắc.

Hồi nãy Lăng phu nhân điên rồ rít lên, đã chứng minh ả chính người tung ra lời đồn bậy.

Lăng phủ thực sự hết rồi!

Những ai còn giữ chút ý muốn giúp Lăng phủ thì bây giờ ý nghĩ ấy cũng tan thành mây khói.

Lời đồn ác độc đó, lại chính do Lăng phủ gây nên!

Không chừa thủ đoạn nào đối với mọi người, vốn không phải chuyện gì ghê gớm to tát, nhưng nếu để người ta biết, thì sẽ khiến lòng người sinh đề phòng.

Như Lăng phủ bây giờ, không còn ai muốn ra cứu giúp.

Chung hầu quân nhìn thấy Xà Dư trốn thoát thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy Binh nhân màu bạc trong sân, thì sắc mặt âm trầm hẳn.

Chung phủ có lịch sử lâu đời, Binh Nhân màu bạc này làm hắn nhớ lại một số nghe đồn. Hắn trở thành tân bộ thủ Binh Nhân Bộ vốn là đã ván đã đóng thuyền, người này xuất hiện, không phải chuyện tốt.

Thảo ngẫu Khôi Lỗi và cô gái bí ẩn trốn thoát, lão già Lăng tộc lão cũng mất đi dũng khí chống cự, để mặc hộ vệ áp giải đi.

Chiến đấu kết thúc, Diệp phủ gần như biến thành phế tích.

Mọi người đều nhìn Côn Luân chân nhân và Binh Nhân màu bạc trong sân.

Đại trưởng lão cười: "Chân nhân ta đã gặp, vị hảo hán này thân thủ bất phàm, ta đây mới thấy lần đầu. Lâm nhi, ngươi tới giới thiệu cho mọi người một chút."

Diệp phu nhân cười: "Mọi người chắc trong lòng đã có suy đoán. Sư phụ người đó họ Hoành. Hoành thị nhất mạch, vốn quái lạ nhiều quy củ. Truyền thừa của người đó chính là Binh Nhân nhất mạch của Hoành thị, tên là Thiết Binh Nhân. Côn Luân chân nhân, là Kỳ sư muội, truyền thừa cũng là Hoành thị Thiên Phong nhất mạch, nhưng nàng vốn yêu thích Kiếm thuật, không ngờ lại trở thành đại sư Kiếm thuật đầu tiên."

Binh Nhân màu bạc và Côn Luân chân nhân đều hành lễ với các trưởng lão.

Các trưởng lão không dám thất lễ, dồn dập đáp lễ.

Tống trưởng lão thán phục: "Hóa ra là hậu nhân danh môn! Tổ tiên đồn rằng, Thiên Phong Binh Nhân do tổ tiên Hoành thị lập ra, duy trì ra nhất mạch, hóa ra là thật sự. Hoành thị có thể truyền thừa đến nay, thật là khiến người ta bội phục. Chẳng trách ta thấy vị tiểu huynh đệ này, một thân Binh Nhân truyền thừa, vô cùng thuần khiết, còn tưởng Binh Nhân Bộ xuất hiện thiên tài mới!"

Uất Trì Bá và Chung hầu quân sắc mặt rất khó coi.

Bộ thủ Thiên Phong Bộ trọng thương chưa lành, hiện tại là Đồng Quỷ Ngư Kim hai phó bộ thủ chèo chống. Côn Luân chân nhân là đại sư Kiếm thuật, lại là đệ tử Hoành thị nhất mạch, hoàn toàn có tư cách trở thành bộ thủ Thiên Phong Bộ.

Binh Nhân Bộ càng thảm hại hơn, chỉ có Chung hầu quân, nhưng nhìn thấy thực lực của Thiết Binh Nhân, trong lòng hắn không còn chắc chắn.

Hơn nữa cái tên này còn làm Chung hầu quân muốn thổ huyết , dựa theo thông lệ, chỉ có trở thành bộ thủ Binh Nhân Bộ, mới có tư cách lấy hai chữ Binh Nhân làm tên.

Đối phương lại mang tên là Thiết Binh Nhân, thân phụ là Binh Nhân truyền thừa thuần chính nhất, Chung hầu quân so với hắn, thì kém khá xa.

Đột nhiên, Thiên Phong Binh Nhân hai bộ, lại dường như muốn rơi vào trong túi Đại trưởng lão, thực làm cho người ta không còn lời nào để nói.

Gừng càng già càng cay, Đại trưởng lão vẫn là Đại trưởng lão a!

Ngải Huy nhìn Thiết Binh Nhân trong khoảng cách gần, hắn đã trăm phần trăm khẳng định, bên dưới tấm mặt nạ đó, chính là Lý Duy đại ca của hắn. Hắn cũng xác định, sư phụ của Lý Duy đại ca và Côn Luân chân nhân, chính là cái vị Hoành Binh Phong đã mất tích nhiều năm kia của Binh Phong đạo trường!

Tâm tình của hắn hết sức phức tạp, hình như từ nơi sâu xa, có một sợi dây định mệnh vô hình, đang liên kết bọn họ lại với nhau.

Nhưng đằng trước của sợi dây định mệnh là cái gì?

Không có ai biết.