Ngũ Hành Thiên

Chương 390: Thiên Đô Phong




Dịch giả: Tiểu Băng

Thiên Đô Phong tuy gọi là phong (núi), song thực tế là một dãy núi, núi non trùng điệp, rất nhiều động đá, địa hình cực kỳ phức tạp, đối với người không quen địa hình, rất dễ bị lạc.

Trong đêm tối, có mấy bóng người nấp sau mỏm đá nhỏ giọng trò chuyện.

"Trữ ca, đối phương thật sự sẽ đến không?"

"Nhất định sẽ đến. Cũng thực sự là xúi quẩy, chỉ định trói thằng mù, ai dè lại mua một tặng một, lòi ra thêm một thằng chưởng quỹ. Nhà ngươi chưởng quỹ mất, người ta sẽ không đi tìm à? Từ lời họ Triệu, ông chủ của hắn thực lực không tệ đâu, chúng ta phải cẩn thận."

"Rõ rồi, Trữ ca."

"Hừm, tới lúc đó đừng có hoảng hốt, nghe ta chỉ huy, không phải sợ."

"Trữ ca yên tâm, chúng ta đâu phải lần đầu tiên."

"Xuỵt. Đối phương tới rồi."

Ngải Huy vòng quanh Thiên Đô Phong bay một vòng, nhìn cả vùng không có đèn đuốc, hắn đoán được đạo tặc chắc chắn trốn trong hang động. Hắn hạ xuống dưới chân núi.

Dọc theo thế núi, hắn lặng lẽ tiến lên.

Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, núi dù cao vót, nhưng không ảnh hưởng tới tốc độ hắn chút nào.

Bỗng nhiên, Ngải Huy ngẩng đầu lên, nhìn về một hướng, hắn nhận ra có người đang rình trong bóng tối.

Đối phương đã có chuẩn bị!

Biết mình không có cơ hội đánh lén, Ngải Huy chuyển sang nghênh ngang, dọc theo thế núi bay hết tốc lực.

Xèo xèo xèo!

Tiếng rít sắc bén vang lên, mấy mũi tên từ nhiều hướng khác nhau bay tới.

Bảy mũi tên!

Ngải Huy chỉ nháy mắt đã nắm được phương vị những mũi tên, hơi hơi rùng mình, bảy mũi tên có phương vị bố trí cực kỳ xảo diệu, vừa vặn phong tỏa phương vị di động của hắn.

Đối phương là một kẻ già đời.

Ngải Huy vung tay, kiếm quang lấp lóe.

Mũi Long Chuy Kiếm chuẩn xác đâm trúng mũi tên thứ nhất.

Cánh tay chỉ khẽ rung, run, Long Chuy Kiếm hơi cong, đâm vào mũi tên thứ hai.

Mượn lực mũi kiếm truyền lại, Long Chuy Kiếm bắn lên, chênh chếch đâm vào mũi tên thứ ba.

Leng keng Keng!

Tiếng va chạm vang lên dày đặc trong màn đêm, nhanh đến mức khiến người ta mắt không kịp nhìn, kiếm quang tóe ra, còn chưa kịp tản đi, hoa lửa do va chạm đã tung bay.

Ngải Huy phun ra trọc khí, cánh tay hơi tê tê, sức lực của bảy mũi tên tụ lại, không thể khinh thường.

Mũi tên hẳn là do bẫy bắn ra, hắn không cảm nhận được khí tức nguyên tu.

Bảy kiếm vừa rồi hắn cực kỳ hài lòng, tu luyện dạo này có hiệu quả rõ ràng. Hồi trước, tuy cũng phá được, nhưng không thể thong dong như vậy. Hồi đó chỉ có thể đánh rơi ba tới năm mũi tên, sau đó lợi dụng chỗ hổng phá vòng vây, chứ không đánh rơi được hết bảy mũi tên.

Đám đạo phỉ há hốc mồm.

"Ninh. . . Trữ ca, người này thật là lợi hại!" tên đạo phỉ giọng run rẩy, còn hơi nói lắp.

Trữ ca cũng cực kỳ giật mình, cạm bẫy là do hắn bố trí. Hắn sắp xếp rất cẩn thận, dù đối phương có bay né sang hướng nào, cũng sẽ gặp phải công kích tiếp sau.

Hắn không ngờ đối phương căn bản không hề né tránh, mà là trực tiếp đỡ hết nhữngmũi tên, làm cho bố trí liên hoàn của hắn thất bại.

"Là cao thủ."

Giọng Trữ ca bình tĩnh, làm những người khác thấy yên tâm hơn. Trữ ca là người chủ chốt, chỉ cần Trữ ca không lo, là họ sẽ thắng lợi.

"Đó chỉ là bắt đầu mà thôi."

Giọng Trữ ca ẩn chứa tự tin mãnh liệt.

Mọi người phấn chấn, Trữ ca tự tin làm họ cũng tự tin. Bọn họ đi theo Trữ ca, chiến đấu khắp nơi, luôn chiến luôn thắng, rất tin phục Trữ ca.

Ngải Huy cảnh giác nhìn quanh, đối phương bố trí bẫy rất kinh nghiệm, không được bất cẩn.

Chờ một hồi, không có mũi tên nào khác phóng tới.

Ngải Huy không chờ đợi thêm nữa, hắn lững thững tiến về phía trước.

Dưới chân truyền tới cảm giác lạ.

Ngải Huy biến sắc, nhưng còn chưa kịp phản ứng, hạt giống sâu dưới đất đã nổ bung. Mấy cây thanh đằng yêu dị, dưới đất chui lên, cuốn lấy hai chân Ngải Huy.

Khốn thú thảo!

Cỏ này rất dễ sử dụng, chỉ cần chạm phải, vỏ hạt sẽ vỡ ra, thảo đằng điên cuồng mọc lên, quấn lấy tất cả vật sống xung quanh. Nếu được một tu lợi hại sử dụng, nó có thể quấn chết dã thú hung mãnh.

Thảo đằng trói rất chặt, xiết mạnh vào, ngấn vào da Ngải Huy.

Đỉnh đầu hắn tối sầm, một cái võng lớn màu xanh lục bay xuống.

Lục hỏa mạng nhện!

Lục hỏa mạng nhện là lưới do lục hỏa nhện làm ra, có màu xanh thẫm, đường kính hơn mười mét. Màu xanh thẫm trên mạng nhện là độc hỏa, nếu đụng vào, là rất nguy hiểm. Nó thấm qua da rất nhanh, thấm vào nguyên lực, làm nguyên lực bị biến đổi.

Là kim tu, trong cơ thể đều là kim nguyên lực, thân thể cũng là kim nguyên lực, bổ sung lẫn nhau, như cá với nước. Nếu như nguyên lực trong cơ thể kim tu, đột nhiên biến thành nguyên lực khác, sẽ bị thân thể hắn bài xích.

Nguyên lực và thân thể xung đột là hình phạt tàn khốc nhất với nguyên tu.

Ngải Huy không dám để lục hỏa chạm vào người, tay khẽ vẫy, Long Chuy Kiếm duỗi ra, rung động rất nhanh.

Kiếm khí màu đỏ nhạt như một dải lụa đỏ mỏng tỏa ra từ mũi kiếm.

( Tiểu Hồng Sa )!

Ngải Huy hồi ở Ninh Thành san bằng biệt viện Sa gia chính là dùng một chiêu [Hồng Sa], mượn lực từ trên không lao xuống, vung ra một kiếm kinh diễm. Sóng trùng kích của [Hồng Sa] lúc đó gần như san bằng biệt viện Sa gia thành bình địa.

Một chiêu này chính là thoát thai từ ( Hồng Sa ), nhưng với phạm vi cực nhỏ, uy lực cũng nhỏ hơn nhiều, nên gọi là ( Tiểu Hồng Sa ).

Tuy rằng uy lực nhỏ đi, thế nhưng cự ly xuất thủ ngắn hơn, trong khoảng cách ngắn như vậy hoàn thành kiếm gia tốc, độ khó đột nhiên tăng lên rất nhiều, chỗ tốt là tính thực dụng cũng lớn hơn rất nhiều.

( Tiểu Hồng Sa ) chứng tỏ kiếm thuật của Ngải Huy đã tăng lên một cảnh giới mới.

Làn kiếm đỏ mộng ảo trong đêm tối, nhẹ nhàng mà bay về phía lục hỏa mạng nhện.

Ngay khi chúng tiếp xúc với nhau, nguyên lực ầm ầm nổ tung, hóa thành luồng hỏa loạn lưu cuồng bạo. Lục hỏa mạng nhện tuy rất nguy hiểm, nhưng cường độ không cao, bị luồng hỏa loạn lưu cuồng bạo xé rách toang.

Người ở trên núi chỉ thấy một luồng lửa to bay lên không, nổ rầm một cái, thành cơn mưa lửa bắn ra khắp nơi, như một cái ô lửa to tướng.

Cơn mưa lửa biến mất, bầu trời lại tối đen.

Đám đạo phỉ rối lên, bẫy lại bị phá.

"Hơi khó giải quyết!"

"Khúc Giang Thành sao có người lợi hại thế?"

"Có ai biết không?"

"Không biết."

Trữ ca im lặng, mặt khó coi. Lục hỏa mạng nhện cùng khốn thú thảo, đều là hắn bỏ rất nhiều tiền ra mua, tưởng thắng chắc, ai ngờ lại bị đối phương phá nhẹ nhàng.

Hắn thấy bất an, lần này chọc phải một tên lợi hại.

Trán Ngải Huy rịn mồ hôi, lòng còn thấy hơi sợ hãi, cạm bẫy ở đây sao mà dày đặc.

Vung kiếm chặt đứt thảo đằng dưới chân, thảo đằng này rất cứng cỏi, Ngải Huy chém không đứt, làm hắn giật mình.

Hắn thúc nguyên lực, chém liên tục mấy kiếm, chặt hết thảo đằng.

tim Trữ ca rỉ máu, tổn thất lần này lớn a.

Hạt Khốn thú thảo nếu không bị hư hại, chỉ cần vẩy nước thuốc đặc thù, là nó lại khôi phục, có thể dùng lại được, nhưng nếu bị hư hại, thì chỉ còn nước bỏ luôn.

Ngải Huy hít sâu một hơi, tiếp tục đi tới.

Lần này hắn rút kinh nghiệm, lướt trên mặt đất cách mấy tấc. Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực khẽ vỗ sau lưng.

Hắn không còn dám coi đối phương là đạo tặc bình thường.

Những cạm bẫy này, nhìn đều không phức tạp, nhưng uy lực lại không nhỏ chút nào, chứng tỏ đối phương có trình độ.

Nhưng hắn không lùi, mà còn bốc lên đấu chí, tiếp tục tiến lên.

Ven đường nham thạch hiểm trở, trong màn đêm như những con quái thú kì dị, sát cơ tứ phía.

Bỗng nhiên, Ngải Huy nhìn thấy có một cái gì đó động đậy.

Những nơi khác cũng có nhúc nhích.

Tất cả nham thạch trong tầm nhìn đều đang ngọ nguậy.

Chưa kịp Ngải Huy nghĩ rõ ràng, từng khối nham thạch từ mặt đất bò lên, tạo thành những quái vật do nham thạch tạo thành, xuất hiện khắp nơi.

Nham thạch khôi lỗi!

Khóe mắt Ngải Huy giật giật, nham thạch khôi lỗi là khôi lỗi thổ nguyên cấp thấp nhất, so với sa ngẫu đẳng cấp còn thấp hơn, ưu điểm duy nhất là rất khỏe, thường được thổ tu dùng để làm lao động.

Nham thạch khôi lỗi ngoài khỏe, có thể ném nham thạch, thì sức chiến đấu không mạnh.

Nhưng nếu số lượng chúng nhiều, thì cũng đủ làm cho người khác đau đầu.

Ầm ầm, mặt đất chấn động do đám nham thạch nặng nề di chuyển, xông về phía Ngải Huy.