Ngũ Hành Thiên

Chương 67: Đoan Mộc tự chém




Đoan Mộc Hoàng Hôn ngồi ở trong lớp học, có phần không được kiên nhẫn cho lắm.

Ở xung quanh, bạn học thỉnh thoảng chuyển ánh mắt về phía gã, mấy cô gái xinh đẹp tốp năm tốp ba núp ở ngoài cửa sổ, ánh mắt nóng rực, cũng không khiến cho gã cảm thấy hài lòng cùng hưởng thụ chút nào. Đánh một trận thành danh, bây giờ Đoan Mộc Hoàng Hôn đã là đệ tử ruột của Đại Cương đại tông sư.

Đoan Mộc Hoàng Hôn có gia thế hiển hách, đệ tử của danh sư, tài hoa cùng thiên phú khiến người kinh diễm, dung nhan anh tuấn tà mị, gã là con cưng của ông trời, là thiên chi kiêu tử chân chính. Gã là như thế hoàn mỹ, thậm chí khiến người ta khó có thể nảy sinh lòng ganh tỵ.

Gã không vui chút nào!

Tên hỗn đản chết tiệt kia, vẫn không đi học!

Trong lòng Đoan Mộc Hoàng Hôn tràn ngập phẫn nộ, đúng vậy, chính là phẫn nộ.

Kể từ khi tới chỗ lão sư, hôm nay là ngày đầu tiên gã trở lại Tùng Gian viện. Ánh sáng từ tư cách đệ tử ruột của Đại tông sư, làm cho gã chói mắt tựa như thái dương, viện trưởng lại lần nữa tới đón tiếp gã, trong giọng nói thể hiện ra ý lấy lòng, giống như đối diện thượng cấp. Các phu tử hiền lành thân thiết chào hỏi, không chút nào coi gã như học viên. Trong ánh mắt các nam đồng học toàn là vẻ sùng bái và kính ngưỡng, và cả ánh mắt nóng rực của các nữ đồng học thể hiện ra sự ái mộ nhiệt tình.

Nhưng mà, những thứ đó đều không phải là thứ gã muốn nhìn thấy, gã không để ý đến những điều này.

Điều gã muốn nhìn thấy nhất, để ý duy nhất, không phải là những người qua đường này, họ không quan trọng gì trong mắt gã.

Gã muốn nhìn thấy được sự hâm mộ không cách nào che giấu che giấu trong mắt tên chết tiệt Ngải Huy kia, muốn nhìn thấy hắn tràn đầy ghen ghét, nhìn thấy mất mát hèn mọn. Đúng vậy, gã chính là người dung tục như thế, gã muốn nhìn thấy tên chết tiệt kia phủ phục bái ở dưới đất, dưới hào quang chói mắt của mình.

Cái loại cảm giác này, nhất định là tuyệt diệu đến cực điểm!

Thế nhưng mà chết tiệt, tên kia lại không có đi học!

Sắc mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn xám xịt, con mắt lãnh liệt như băng nguyên, lửa giận đang tàn sát bừa bãi.

Gã tựa như đã trù tính thật lâu, cuối cùng mang theo khí thế thiên quân vạn mã hùng hổ mà đến, lấy tư thế thái sơn áp đỉnh lao thẳng tới địch doanh, thề phải đem địch nhân nghiền áp đánh tan, thế nhưng lại phát hiện quân doanh của địch nhân không có một bóng người.

Loại cảm giác này... Quả thực hỏng bét cực độ!

Lời phu tử giảng giải ở trên bục, gã không có nghe lọt vào tai câu nào. Tròn một buổi sáng, gã đều trong tình trạng phẫn nộ, gã cảm giác mình tựa như một ngọn núi lửa, có khả năng bùng phát bất cứ lúc nào.

Trên lớp học, mỗi một phút đồng hồ đều là sự dày vò, đều khiến gã càng lúc càng phẫn nộ. Gã cảm thấy mình tựa như thằng hề bị lường gạt, loại cảm giác này rất mãnh liệt, thế cho nên mấy lần gã thậm chí muốn đứng dậy lao ra khỏi lớp học.

Gã cứng rắn kiềm chế lại, kiên trì đến khi lớp học chấm dứt.

Khi phu tử vừa tuyên bố tan học, gã liền không thể chờ đợi được mà đứng dậy, là người đầu tiên lao ra khỏi lớp học.

Vượt qua cửa lớp, ánh sáng mặt trời sáng ngời chiếu lên mặt, khiến cho gã không kiềm chế được mà nheo mắt lại.

"Đồng học ngươi tốt chứ, xin hỏi ngươi có biết Ngải Huy không?"

Một giọng nói ấm áp mềm mại truyền vào tai gã, bước chân gã khựng lại. Không phải do giọng nói kia ấm áp hấp dẫn người cỡ nào mà là do hai chữ nọ!

Ngải Huy... Tên hỗn đản chết tiệt kia!

Con mắt gã thích ứng với ánh nắng chói chang trước mắt, gã thấy rõ người nói chuyện, trước mắt gã sáng ngời, một cái mỹ nữ cổ điển a!

Thiếu nữ đứng cao cao, khí chất nhã nhặn lịch sự, nét mỉm cười trên mặt khiến người khác có cảm giác như tắm gió xuân, làm cho nàng nhìn thật là dịu dàng phóng khoáng. Đoan Mộc Hoàng Hôn gặp qua mỹ nữ vô số kể, nhưng mà khiến người ta thư thái như thế thì ít lại càng ít.

Tình nhân của Ngải Huy sao?

Không đúng! Đoan Mộc Hoàng Hôn lập tức bác bỏ, Ngải Huy sao có thể xứng đôi với đại mỹ nữ như vậy? Ngải Huy chỉ xứng đôi với nữ nhân có tướng mạo bình thường kia. Trong nháy mắt hai chữ "Tình nhân " hiện lên tại trong đầu Đoan Mộc Hoàng Hôn, nỗi đau lòng khó mà nói rõ bằng lời bao phủ lấy gã. Thảm kịch thê thảm đêm hôm đó, tựa như ác mộng, gã tận lực làm mình quên lãng.

Không nghĩ tới bây giờ lại bị gợi nhớ đến...

Nỗi lòng Đoan Mộc Hoàng Hôn bốc lên gào thét, nhưng mà trên mặt lại làm ra vẻ tươi cười: "Xin chào, ta là bạn học với Ngải Huy."

Trước làm địch nhân mất cảnh giác, sau đó đánh vào nội bộ địch nhân!

"Thật tốt quá! Đồng học ngươi tốt, ta là sư tỷ Lục Minh Tú của Ngải Huy." Trên mặt Minh Tú lộ ra vẻ kinh hỉ.

Sư tỷ à?

Đoan Mộc Hoàng Hôn sửng sốt, gã rất mẫn cảm với cách xưng hô này, lẽ nào Ngải Huy có sư phụ? Gia hỏa tệ như thế cũng có người nhìn trúng sao? Đoan Mộc Hoàng Hôn có chút khó chịu.

Đoan Mộc Hoàng Hôn tỉnh bơ, trên mặt y nguyên đẩy ra dáng tươi cười cùng vẻ kinh ngạc đúng lúc: "A, Ngải Huy đồng học có sư phụ sao? Chưa từng nghe hắn nói qua nha, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho chúng ta biết, quá không có suy nghĩ rồi."

Minh Tú không nghĩ nhiều, vội vàng nói: "Chắc là hắn chưa kịp nói cho các ngươi, đây là chuyện mấy ngày trước. Lão sư là Vương Thủ Xuyên, là phu tử ở Tùng Gian viện các ngươi."

"Vương Thủ Xuyên? Phu tử ở viện chúng ta sao?" Đoan Mộc Hoàng Hôn lại sửng sốt một chút, trong đầu liều mạng tìm tòi: "Là Vương phu tử dạy tu luyện cơ sở à?"

"Đúng vậy." Minh Tú cũng rất quen thuộc đối với chương trình học của sư bá.

"Là Vương phu tử ah." Giọng điệu Đoan Mộc Hoàng Hôn khoan khoái, trong lòng cao hứng không ít. Hừ hừ, phải vậy chứ, gia hỏa bết bát như vậy, phu tử hơi có chút trình độ làm sao có thể nhìn trúng hắn chứ? Phu tử dạy tu luyện cơ sở thì trình độ có thể lợi hại đến mức nào?

Tâm tình cao hứng, Đoan Mộc Hoàng Hôn giả vờ giả vịt nói: "Vận khí Ngải Huy đồng học thật không tệ, Vương phu tử rất có trình độ."

Nghe được đối phương khích lệ sư bá, Minh Tú lập tức rất có hảo cảm với Đoan Mộc Hoàng Hôn. Lúc còn rất nhỏ nàng đã theo sư phụ học tập thêu nên cảm tình với sư phụ tựa như thân nhân vậy, trong lòng nàng sư bá cũng là thân nhân của nàng.

"Đồng học ngươi rất quen thuộc với Ngải Huy sư đệ sao?" Minh Tú hiếu kỳ hỏi.

"Vô cùng quen thuộc!" Trong lòng Đoan Mộc Hoàng Hôn nghiến răng nghiến lợi, mặt ngoài lại cười rất sáng lạn: "Ta và Ngải Huy cùng một tổ nhiệm vụ."

"A, vậy các ngươi nhất định là bạn tốt rồi!" Minh Tú cũng rất cao hứng, bình thường mà nói, có thể trở thành một tiểu tổ nhiệm vụ, đều là bằng hữu có giao tình rất tốt, chỉ có như vậy mới có thể ăn ý với nhau.

"Đúng vậy đúng vậy." Dáng tươi cười của Đoan Mộc Hoàng Hôn càng sáng lạn, trong lòng hận không thể một đao chém chết Ngải Huy.

Ah, không đúng, sao có thể một đao? Làm sao có thể đối đãi với "Bằng hữu tốt" của mình hung tàn như vậy?

Phải thiên đao vạn quả, mới có thể phát tiết mối hận trong lòng mình a!

"Ta còn chưa biết đồng học tên gì?" Minh Tú hỏi.

Phải nói tên thật sao? Không được! Mình quá nổi danh! Nhân vật phong vân trong khoảng thời gian này, thực sự quá oanh động, vừa nói tên thật thì đối phương nhất định sẽ nhận ra mình. Ngải Huy khẳng định nói xấu mình rất nhiều với Minh Tú, bây giờ nói tên thật, nhất định sẽ bị Minh Tú sư tỷ chọc thủng.

Nghĩ cái tên khác đi?

Đoan Mộc Hoàng Hôn buột miệng nói ra: "Minh Tú sư tỷ gọi ta là Chạng Vạng là được rồi."

Lời vừa ra khỏi miệng, Đoan Mộc Hoàng Hôn mới kịp phản ứng chính mình nói cái gì, hận không thể lao đầu vào tường chết đi.

Đoan Mộc Hoàng Hôn muốn khóc luôn rồi, mình chém mình một đao, chuyện này tính là chuyện gì?

"Thì ra là Chạng Vạng đồng học a!" Minh Tú thân thiết nói.

Đoan Mộc Hoàng Hôn lại lần nữa nghe đến cái tên quen thuộc đã làm gã đau lòng này, giống như cách gọi trong ác mộng, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.

"Đúng vậy đúng vậy." Đoan Mộc Hoàng Hôn đờ đẫn đáp lại.

Một đao tự mình chém mình này, thực sự máu chảy đầm đìa quá mức a.