Ngự Hoàng

Chương 108: Bắt đầu cô độc




Khe núi.

Vân Dương xắn quần, đứng giữa dòng nước chảy không xiết lắm, y không cầm bất cứ công cụ gì, chỉ không chút cử động nhìn mặt nước, một khi có cá tới gần, y liền bắt lấy, ném lên bờ. . . . . .

Cá trong khe núi bơi rất nhanh, không dễ gì bắt, Vân Dương cũng không phải mỗi lần đều có thể thành công, có điều dưới nỗ lực của y, cạnh chân người kia cá cũng càng ngày càng nhiều. . . . . .

Tính toán cũng tàm tạm rồi, Vân Dương liền lên bờ, y không nhìn người bên cạnh, mà xếp đá lên, nhóm lửa.

Động tác Vân Dương rất nhanh nhẹn, bên này nhóm lửa, y bên kia liền bắt đầu làm cá.

Ngôn Vô Trạm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy phải làm cá như thế nào.

Vân Dương tìm mấy nhánh cây hơi thẳng một chút, bẻ đi chạc cây, làm thành hình chiếc đũa lớn, sau khi ở trước sau bụng cá cắt một dao, ghim thanh gỗ đã chuẩn bị trước đó vào trong miệng cá.

Thanh gỗ xuyên qua mang cá, tiến vào bụng cá, y cầm hai thành gỗ, dùng sức nguấy, chờ lúc y rút thanh gỗ ra, nội tạng cá cùng cả quai hàm đều bị kéo ra ngoài. . . . . .

Mà con cá này lại hoàn hảo không chút tổn hại.

Cho dù không muốn thừa nhận, Ngôn Vô Trạm vẫn rất khâm phục Vân Dương . . . . . .

Nếu không có y, cho dù bắt được cá, sợ là hắn cũng sẽ trực tiếp ném vào trong lửa. . . . . .

Hắn cái gì cũng biết, chỉ là không biết làm đồ ăn.

Một mình lưu lạc đến nơi hoang dã, hắn nhất định sẽ chết đói.

Vân Dương đem mấy con cá đều làm như vậy, sau khi cẩn thận rửa sạch liền xiên lên thanh gỗ, y xếp cá ngay ngắn, liền bắt đầu nướng từng cái. . . . . .

Toàn bộ quá trình, hai người đều im lặng không nói gì, Vân Dương nướng xong, liền đưa cá cho Ngôn Vô Trạm, tiếp theo sau đó nướng con tiếp theo.

Cho dù bụng đói muốn chết, nhưng bữa ăn này, người kia cũng không ăn ngấu ăn nghiến, trong lòng hắn rất không rõ mùi vị, một mặt hắn không muốn ăn đồ của Vân Dương, nhưng ở một mặt khác, rời khỏi Vân Dương, ở đây hắn sống không nổi. . . . . .

Hắn thật sự là khó chịu lại nén giận.

Nghĩ đến đây, người kia liền liếc mắt nhìn đường qua lại, hắn không trốn được, nhưng lại không thể cứ bị Vân Dương dắt mũi dẫn đi, nếu như Bắc Thần bọn họ thật sự không tới kịp, thì làm sao. . . . . .

Trước mắt, việc hắn phải làm, chính là điều chỉnh bản thân đến trạng thái tốt nhất, Vân Dương không phải vĩnh viễn mạnh mẽ, y sẽ có lúc sơ sót, Ngôn Vô Trạm phải nghĩ cách tự cứu lấy mình.

Nghĩ tới đây, tốc độ ăn cá của người kia nhanh hơn rất nhiều.

Vân Dương đặt toàn bộ cá đã nướng xong ở một bên, liền đến bên cạnh hút thuốc.Khác với Bắc Thần làm bộ làm tịch, cảm giác Vân Dương hút thuốc lại mang theo một phần cảm giác đẹp đẽ. . . . . . mị lực đặc trưng của đàn ông.

Động tác có chút lười biếng này, con ngươi nửa khép này, còn có khói trắng kéo dài từ trong môi mỏng phun ra này, mỗi một hình dạng đều có thể bắt lấy ánh mắt người bên cạnh, khiến người ta không nhịn được bị hấp dẫn. . . . . .

Thì ra hút thuốc cũng có thể đẹp như vậy, có ý vị như vậy.

Vân Dương rất được, cho dù là ở đâu cũng chói mắt như nhau, nhưng. . . . . .

Bọn họ là kẻ địch.

Vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

"Ăn no rồi?"

Không biết qua bao lâu, giọng nói Vân Dương đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu, người kia chợt ngẩng đầu, lúc này trăng đã lên giữa trời, ánh sáng nhàn nhạt này, chếch ngay mặt Vân Dương. . . . . .

Nét sắc sảo của Vân Dương che đi ánh trăng, dù cho cảnh sắc trước mặt giờ phút này rất tráng lệ, Ngôn Vô Trạm có thể thấy chỉ có Vân Dương.

Ngôn Vô Trạm cũng không biết hắn no lúc nào, nói chung cảm giác sắp điên mất kia không còn nữa, hắn theo bản năng gật đầu một cái, Vân Dương ngồi xuống cạnh hắn.

Cầm lấy con cá người kia ăn một nửa sang, Vân Dương cũng không thèm nhìn liền bắt đầu ăn, y ăn rất yên lặng, nhưng cũng rất phóng khoáng, có lẽ ở quân doanh lâu ngày, Vân Dương ăn đồ ăn cũng mang cảm giác bá đạo.

Ngôn Vô Trạm không nghĩ tới Vân Dương lại ăn đồ ăn hắn ăn còn thừa, mãi đến tận khi con cá này chỉ còn lại xương, hắn mới phản ứng được.

Người kia hai mắt đăm đăm nhìn tay mình, vừa nãy lúc Vân Dương cầm lấy cá, bọn họ không cẩn thận đụng vào. . . . . .

Tay của Vân Dương thật lạnh, so với Lạc Cẩn còn lạnh hơn.

Không phải thân thể y không khỏe, mà y vừa rồi đứng trong nước quá lâu. . . . . .

Ngôn Vô Trạm nhớ tới tình huống hắn uống nước lúc chiều, chất lỏng lạnh như băng này khiến hắn trực tiếp lạnh thấu tim, huống chi Vân Dương đứng lâu như vậy. . . . . .

Y lại ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái.

Thời điểm này đi săn bắt hiển nhiên không phải lựa chọn sáng suốt, Vân Dương chỉ có thể bắt cá cho hắn, đương nhiên y cũng có thể lựa chọn sáng mai mới đi, y nhịn đói một đêm cũng sẽ không chết. . . . . .

Hắn ngày hôm nay chưa ăn cơm, Vân Dương cũng không ăn, gà quay kia ném đi, hai người bọn họ đều đói một ngày.

Nghĩ đến đây, người kia không nhịn được nhìn Vân Dương một cái, cái bụng vừa lấp đầy dường như có chút cảm giác căng đau. . . . . .

Số cá còn lại đều bị Vân Dương quét sạch, sau đó y đem xương cá và đá bị lửa nung qua cùng ném vào trong nước, ngay cả tro than cũng xử lý tốt, xác định bản thân không có sơ hở, Vân Dương mới vỗ tay một cái, dựa vào tảng đá lớn bên bờ nước, miễn cưỡng ngoắc ngoắc tay với người kia, "Lại đây."Động tác của Vân Dương rất tự nhiên, giọng ra lệnh giọng cũng thản nhiên như vậy, Ngôn Vô Trạm lúc này nhíu mày, nhưng cuối cùng, hắn vẫn đi tới.

Hắn không thể bản thân thêm tổn thương mới.

Cánh tay dài chụp tới, Vân Dương liền đem con người ngoan cố này tóm vào trong lồng ngực, chớp mắt thân thể chạm nhau, cảm giác quen thuộc khiến Ngôn Vô Trạm lại có giây lát dao động. . . . . .

Chính vào nháy mắt ngắn ngủn này, quần của hắn bị Vân Dương cởi ra.

Cở ra chính là dễ dàng như vậy.

"Làm gì?!" Người kia sợ hãi hô.

"Không làm ngươi." Vân Dương lười biếng đáp lại.

Khiến người có ý định trốn chạy này một lần nữa ôm lấy, Vân Dương trực tiếp vòng lấy eo hắn, để hắn hoàn toàn dựa lên người y, như vậy Ngôn Vô Trạm sẽ không có cơ hội lại phản kháng.

"Mang theo thứ này của ta đi cả một ngày, cảm giác thế nào?" Vân Dương xoa cái mông lộ ra ngoài của người kia, như có như không hừ cười một tiếng, "Nếu là phụ nữ cũng sớm mang thai rồi, ngươi nói, ngươi có thể mang thai con ta không?"

Bắc Thần dù rất thô tục nhưng so với Vân Dương lại vẫn kém một đoạn dài như vậy.

Mỗi một câu nói của Vân Dương đều khiến hắn xấu hổ vạn phần.

"Ta hỏi ngươi, là muốn tiếp tục giữ lại thứ này của ta, hay là lấy ra?"

Người kia cứng đờ, thứ kia hắn sao lại muốn giữ lại, hắn cả ngày đều muốn cho ra, nhưng Vân Dương giờ nào phút nào cũng ở bên cạnh hắn, hắn không có cơ hội làm. . . . . .

Hơn nữa hắn cũng không biết làm.

Vân Dương thấy hắn không nói lời nào, thẳng thắn vỗ lên mông hắn một cái, "Nói chuyện!"

Người kia bị y đánh một hồi, vẫn lựa chọn im lặng. Hắn lại bị đánh một hồi, Vân Dương không biết đánh mấy lần, đến cuối cùng Ngôn Vô Trạm chỉ có thể phải uất ức gật đầu, "Lấy. . . . . . ra".

Cho dù âm thanh hơi nhỏ, nhưng đối với Ngôn Vô Trạm mà nói đã là tiến bộ rất lớn, Vân Dương không làm khó hắn, liền theo bờ mông bị đánh đỏ ửng của người kia hướng vào bên trong sờ soạng, lúc đầu ngón tay đụng tới vị trí trung tâm, Ngôn Vô Trạm đột nhiên nắm chặt tay áo y. . . . . .

"Đừng, để tự ta." Người kia từ chối, tiếng nói như tiếng muỗi.

Vân Dương nhìn cái tai đỏ bừng của người kia, y dứt khoát gật đầu, "Được, ngươi tới đi."

Sau đó tay Ngôn Vô Trạm đã bị Vân Dương ấn vào chỗ kia.

"Ngươi thả ta ra, tự ta làm." Lúc này đã không để ý tới xấu hổ, vấn đề tránh né cả ngày, cuối cùng vẫn không thể tránh được.

Ngôn Vô Trạm hiện tại chỉ muốn chừa cho mình chút mặt mũi.

"Ngại ngùng sao? Ở trước mặt ta còn có gì không thể? Chỗ nào của ngươi ta chưa chạm qua?" Vân Dương cầm lấy đầu ngón tay người kia, ở vùng trung tâm đâm hai lần, nhận thấy người trong lòng run lên, Vân Dương bật cười, "Dáng vẻ ta khuấy đảo bên trong ngươi so với cái này còn đặc sắc hơn rất nhiều, đặc biệt là lúc rút ra, chỗ kia của ngươi bị ta làm tới căng tràn, dáng vẻ không cẩn thận để thứ kia của ta tràn ra, mỗi lần nhìn thấy, đều sẽ lập tức cứng rắn trở lại. . . . . . "Đàn ông là động vật cảm quan, không chỉ trực tiếp đụng chạm thân thể, có có thính giác và thị giác, e là cả vị giác cũng sẽ khiến thân thể xảy ra phản ứng. . . . . .

Hình ảnh xuất hiện trong đầu khiến bụng hắn một trận khô nóng, mặt người kia đỏ lại càng đỏ, hắn đã không còn sức lực để cùng Vân Dương tranh luận, hắn một lòng một dạ muốn né tránh, nhưng thời điểm này, ngón tay Vân Dương đã tiến vào. . . . . .

Hắn một ngày không ăn gì, trong bụng trống không, ngoại trừ thứ Vân Dương để lại, không có thứ gì. . . . . .

Vân Dương ở địa phương ướt át của người kia co rút qua lại, không bao lâu Ngôn Vô Trạm liền cảm thấy bụng dưới nóng lên, sau đó có thứ gì liền theo bụng chảy xuống. . . . . .

Cảm giác giống như mất đi khống chế khiến vành mắt hắn đều đỏ lên. . . . . .

Không quen, cũng không thoải mái.

Vân Dương chống ngón tay, mãi đến khi toàn bộ chảy khô, mới thả người kia ra, trên tay y đều là chất lỏng mang theo nhiệt độ người ka, Vân Dương giơ nó lên trước mặt Ngôn Vô Trạm, người kia rõ ràng cứng lại một hồi, sau đó chạy trối chết. . . . . .

Vân Dương cười thành tiếng, chờ lúc y rửa tay xong xuôi, người kia đang kéo quần của mình, vẻ mặt cảnh giác nhìn y.

Vân Dương đưa khăn vải lên miệng thổi thổi, hoàn toàn không nhìn tới phòng bị của người kia, y trực tiếp lần nữa cởi bỏ quần của hắn, Ngôn Vô Trạm muốn khóc, lúc này khăn vải mang theo nhiệt độ của Vân Dương kia nhẹ nhàng chạm vào thân thể hắn. . . . . .

"Lạnh không?" Vân Dương hỏi hắn.

Người kia khựng lại, cắn răng lắc đầu.

Vân Dương không tiếp tục nói nữa, mà cẩn thận chà xát giữa đùi hắn một lần.

"Không có nước nóng, ngươi tạm thời nhịn một chút." Vân Dương nói.

Hai người không dừng lại cạnh khe núi quá lâu, rất nhanh lại về tới chỗ nghỉ chân trước đó, Vân Dương biết người kia leo cây không được, xem thường ngoan cố của hắn ôm hắn lên trên.

Sau khi nằm xuống, Vân Dương đưa ra cánh tay, hướng về phía người kia khoát tay chặn lại, như cũ ra lệnh, "Lại đây."

Động tác quen thuộc, lời nói quen thuộc, còn có con người quen thuộc. . . . . .

Vân Dương chưa từng coi hắn là hoàng thượng, hắn vẫn luôn là vật sở hữu của y.

Thuộc về sở hữu của Vân Dương.

............