Ngự Hoàng

Chương 142: Kết thành liên minh




Ánh mắt Hoằng Nghị khiến Ngôn Vô Trạm ngẩn ra, hắn nói gì không đúng sao?

Hoằng Nghị không phải không định giúp hắn, đã rời khỏi sao.

Hoằng Nghị rất nhanh một lần nữa chuyển ánh mắt sang chén trà trong tay, y vô cùng lễ độ uống cạn một ngụm trà cuối cùng, mới lại mở miệng, có điều Hoằng Nghị vẫn ngắn gọn như vậy, "Đã sắp xếp xong."

"Cái gì?" Ngôn Vô Trạm nghe không hiểu.

"Chuyện của ngươi." Hoằng Nghị lạnh nhạt nói.

Người kia kinh ngạc, hỏi ra nghi ngờ trong lòng, "Không phải ngươi không quan tâm sao?"

Hắn vừa nói xong, Hoằng Nghị lập tức nhìn lại, ánh mắt lạnh băng kia như đang nói, ta đã nói ta sẽ mặc kệ khi nào?

Hoằng Nghị chưa từng nói, thế nhưng y đã làm như vậy. Sau khi Bắc Thần tỏ rõ thái độ, không nói một lời liền rời đi, ý tứ của y, Ngôn Vô Trạm đã hiểu, nói hay không nói cơ bản không quan trọng.

"Ngươi!" Thấy người kia vẫn là dáng vẻ khó hiểu, Hoằng Nghị thẳng thắn nói rõ, y chỉ chỉ Ngôn Vô Trạm, lại chỉ chỉ chính mình, y nói với Ngôn Vô Trạm, "Trách nhiệm."

Y đã cưới Ngôn Vô Trạm, y là người đàn ông của hắn, Hoằng Nghị phải có trách nhiệm đối với hắn, gánh vác trách nhiệm y phải làm.

Y rời đi, không phải là vì không muốn quan tâm hắn, mà là y không thích nghe mấy lời quang minh chính đại của Ngôn Vô Trạm.

Bạc, y có rất nhiều, có thể so với quốc khố hay không y không quan tâm, chí ít đủ để y tiêu tốn mấy đời, còn danh dự địa vị, nếu Hoằng Nghị muốn, y đã sớm đi thi lấy công danh, y đối với con đường làm quan không có hứng thú, so với chức vị, y càng muốn làm thương nhân nhàn nhã của mình hơn.

Y cũng không thích nhìn Ngôn Vô Trạm bày ra dáng vẻ hoàng thượng, cùng bọn họ bàn điều kiện, bàn bạc lợi hại. Người kia như vậy khá xa lạ. Y thà rằng nhìn cái tên chết không biết xấu hổ kia.

Hoằng Nghị muốn hắn biết rõ, giữa bọn họ không nên dùng tiền tài hay quyền lợi để tính toán.

Lần này, người kia đã hiểu, kinh ngạc đồng thời lại càng thêm nghi hoặc, Hoằng Nghị vì sao muốn giúp hắn. . . . . . Hắn thật sự không nghĩ ra lý do Hoằng Nghị giúp hắn.

Dù bọn họ đã thành hôn, nhưng không phải vợ chồng thật sự, cùng lắm chỉ là sống cùng nhau một quãng thời gian mà thôi, chỉ như vậy, sao lại khiến Hoằng Nghị dũng cảm quên mình, dùng tính mạng dòng dõi của y giúp hắn. . . . . .

Đây không phải việc nhỏ, cùng với những việc y đã trải qua trước đây hoàn toàn khác nhau, một khi thất bại, đừng nói là tài sản sự nghiệp của y, ngay cả mạng cũng có thể không còn.

Thật ra, vừa bắt đầu Ngôn Vô Trạm đã biết, Bắc Thần nhất định sẽ giúp hắn, mà Lạc Cẩn đứng ở vị trí trung lập, chỉ cần cho y một lý do thích hợp, y sẽ không từ chối, còn Hoằng Nghị. . . . . .Bình tĩnh mà xét, Ngôn Vô Trạm đối với y không hy vọng nhiều lắm.

Ánh mắt nghi ngờ của người kia quét trên mặt Hoằng Nghị, lúc y đặt chén trà xuống, Ngôn Vô Trạm đột nhiên nắm lấy tay Hoằng Nghị. . . . . .

Hành động rất đột ngột, hắn làm xong, hai người đều khựng lại.

Ánh mắt giao nhau, giây phút này, bốn phía đều yên tĩnh, bọn họ có thể thấy, chỉ có lẫn nhau, có thể nghe được, cũng chỉ có nhịp tim của đối phương. . . . . .

Bầu không khí rất tốt, nhưng chớp mắt tiếp theo, mặt Hoằng Nghị thoáng cái trầm xuống.

Y hung hăng rút tay về, liền móc khăn lụa ra lau, dáng vẻ kia của y vẫn là căm ghét trước sau như một, thậm chí càng sâu hơn, chờ y gần như lau đi một lớp da tay, y mới chợt đứng lên, cũng thuận tay ném khăn lụa kia đến trước mặt Ngôn Vô Trạm. . . . . .

Nhắc nhở trên mặt y như đang nói, ngươi còn chạm vào ta, ta sẽ đánh ngươi.

Hoằng Nghị cảm thấy, y đến tìm người này chính là sai lầm.

Dù hắn khôi phục thân phận, hắn là hoàng thượng, nhưng bản chất chết cũng không biết xấu hổ này chắc là không thay đổi.

Lãng phí thời gian của y lâu như vậy.

Hoằng Nghị không nói hai lời, trực tiếp đi khỏi, Ngôn Vô Trạm nhìn thấy sức lực y đặt chân rất lớn, điều này làm cho bóng lưng của y cũng có vẻ giận hầm hầm. . . . . . Cái tên này tức rồi.

Hoằng Nghị vẫn là chán ghét đàn ông như vậy.

Nhìn bàn tay mình mở ra, lẽ nào, hắn đã đoán sai. . . . . .

Hoằng Nghị thật sự là vì cái gọi là trách nhiệm kia sao?

Nhưng chỉ vậy đã có thể khiến Hoằng Nghị đánh đổi, trả giá cao như vậy sao?

Dù nói thế nào, ba tên kia đều đồng ý giúp hắn rồi.

Người kia khe khẽ nhấp một ngụm trà, nhưng vẫn là một dáng vẻ không chút rung động. Lúc này Hoài Viễn đã đi đến phía sau hắn, báo cáo với hắn tình hình chuẩn bị của bọn họ bên này.

Người kia mặt không thay đổi, uống nước trà, chờ sau khi Hoài Viễn nói xong, ánh mắt kia trôi trong không trung, mọi việc đã chuẩn bị, chỉ còn thiếu gió đông. . . . . .

Hắn đã chuẩn bị kỹ càng, lấy lại giang sơn, trừng trị phản tặc.

Đám người Bắc Thần ngay lập tức liền bắt đầu triệu tập binh mã, không tốn bao lâu, Ngôn Vô Trạm liền muốn bắt đầu con đường chinh phục của hắn. Người kia không có phản ứng thật lớn, không kích động cũng không căng thẳng, vẫn vô cùng bình thản, như không xảy ra chuyện gì.

Bởi mấy người thân phận khác nhau, sắp xếp công việc cũng không giống nhau, vì vậy cả ngày này, ngoại trừ Hoài Viễn, những người khác, Ngôn Vô Trạm cũng không nhìn thấy mấy lần, có điều đến bữa tối, mấy tên này lại cùng ló mặt ra.

Trải qua chuyện lúc sáng sớm, gặp mặt lại cũng không lúng túng như vậy, ở đây dù sao cũng không phải hoàng cung, về lễ nghi, Ngôn Vô Trạm đối với bọn họ cũng không có quá nhiều yêu cầu, giản đơn cho qua mà thôi, hắn không ép bọn họ quỳ lạy, cũng không cần quá cố chấp.Vì vậy lúc gặp mặt, mọi người cũng chỉ phối hợp đứng lên, hơi khom người, đơn giản thi lễ mà thôi.

Ngôn Vô Trạm không cần Hoài Viễn hầu hạ, để y ăn chung một bàn, nhưng trước khi bắt đầu, người kia vẫn theo bản năng quét một vòng trên bàn, hắn luôn cảm thấy, cảnh trước mắt này rất kỳ diệu.

Mấy người này tính tình cũng tốt, thân phận cũng được, đều là kẻ nam, người bắc, hoàn toàn khác nhau, bọn họ vốn nên ở chỗ của mỗi người, làm việc của mình, là Ngôn Vô Trạm khiến bọn họ gom lại với nhau, thậm chí là ăn cơm chung bàn.

Bọn họ đều hiểu nhau như lòng bàn tay, nhưng loại quen thuộc này lại khác với bạn bè, dù là hiện giờ, bọn họ cũng phòng bị đối phương, cảm giác xa cách này có thể cảm nhận rõ ràng. Đều không thân mật, cũng xem thường thân mật.

Nhưng cứ như vậy, cơm cũng ăn rồi, ngồi cũng ngồi rồi, sau khi kết thúc mọi người còn cùng uống trà.

Bọn họ im lặng không đề cập tới việc liên quan với Phó Đông Lưu, ngẫu nhiên trò chuyện mấy câu cũng đều là một vài nội dung không ảnh hưởng toàn cục, Ngôn Vô Trạm ngồi ngồi đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn quanh một vòng, hắn đột nhiên mở miệng, "Đúng rồi, các ngươi hôm qua có bị thương không?"

Hắn vẫn muốn hỏi tới, có điều từ đầu đến cuối không có cơ hội.

Nghe thấy câu hỏi của hắn, Bắc Thần phì cười, có điều tiếng cười kia tuyệt đối không phải nhấn mạnh lắm, y nhướng cao chân mày, cả mặt khinh thường nhìn người kia, "Ngươi bây giờ mới nhớ tới? Mọi người mẹ nó đều nguội lạnh rồi!"

Chuyện tối hôm qua, Ngôn Vô Trạm hiện giờ mới nhớ tới hỏi, nếu quả như thật sự bị thương rất nặng, đừng nói một lần cuối, người cũng trực tiếp chôn rồi.

Hắn cũng quá không quan tâm bọn họ, hiện giờ hỏi còn không bằng quên luôn cho rồi.

Đổi lại là trước đây, thái độ này của Bắc Thần đối với Ngôn Vô Trạm, Hoài Viễn sớm một chiêu kiếm chặt bỏ đầu y, nhưng Ngôn Vô Trạm không có ý này, Hoài Viễn sẽ không động, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Bắc Thần có thêm chút nhắc nhở.

Biết rõ tính cách Bắc Thần, Ngôn Vô Trạm cũng không so đo với y, thấy dáng vẻ sinh khí dồi dào của y hiện giờ cũng không giống có việc gì, Ngôn Vô Trạm cảm thấy hắn cũng thật là làm điều thừa rồi. Có điều hắn thật sự đã quên mất việc này, đây là lỗi tại hắn, huống chi bọn họ vì hắn, mạo hiểm lớn như vậy, vì vậy người kia liền lại hỏi câu, "Bị thương rồi?"

Nghe xong lời này, Bắc Thần lần nữa hừ khinh bỉ, vẻ mặt nhìn về phía người kia có thể nói là vênh váo tự đắc, "Con mắt nào của người nhìn thấy ông đây bị thương?"

Y vừa nói xong, mặt người kia lập tức trầm xuống, dáng vẻ kia rất ra vẻ ngươi tin ta bây giờ lập tức khiến ngươi bị thương hay không, Bắc Thần không sợ thân phận hoàng đế của hắn, nhưng vừa thấy hắn nhìn mình như vậy, thái độ lập tức liền hòa hoãn, y gãi đầu một cái, tức giận lầm bầm một câu, "Không có chuyện gì."

Ngôn Vô Trạm lúc này mới hài lòng chuyển ánh mắt sang Lạc Cẩn.

Cùng lúc đó, Bắc Thần cũng nhận được ánh mắt châm chọc đến từ Mộ Bạch. . . . . . Thật vô dụng.Mộ Bạch đang xỉ nhục y.

Bắc Thần lập tức trừng lại, có điều ngẫm lại dáng vẻ vừa rồi của y rất không có bản lãnh, động tác gãi đầu sau đó càng thêm mạnh mẽ, y cảm thấy y thật sự bị người này nuốt trọn rồi. . . . . .

Y liền thấy kỳ quái, tại sao vậy chứ?

Thấy người kia đang mình, Lạc Cẩn không giống Bắc Thần nói nhiều như vậy, y trực tiếp lắc lắc đầu, "Ta không sao."

Y tỏ rõ mình rất khỏe, chỉ là té một cái mà thôi, không có gì ghê gớm .

"Như vậy thì tốt." Nghe y nói vậy, Ngôn Vô Trạm cũng yên lòng, hỏi tất cả mọi người, Hoằng Nghị dĩ nhiên cũng không thể bỏ qua, "Ngươi thế nào?"

Ngay lúc mọi người cho rằng Hoằng Nghị sẽ khinh thường hừ một tiếng hay là trực tiếp sẽ không nhìn Ngôn Vô Trạm, Hoằng Nghị lại nói chuyện. . . . . .

"Không khỏe."

Người kia nhíu mày lại, "Bị thương rất nặng?"

Lòng thương hại nổi lên.

Hoằng Nghị gật đầu, "Ừm, đau."

Lòng thương hại tràn lan.

"Để ta xem thử." Trên mặt người kia lộ ra vẻ mặt lo lắng hiếm thấy, điều này khiến miệng Bắc Thần bên kia có thể nhét vào cả nắm đấm.

"Quên đi." Hoằng Nghị không để người kia xem, cũng không nhắc lại chuyện này, dáng vẻ kia như là đang nói, vì ngươi bị thương không có gì ghê gớm.

Rất khí phách, rất đàn ông.

Hoằng Nghị như vậy khiến Lạc Cẩn cũng không nhịn được liếc mắt nhìn.

Ngôn Vô Trạm không hỏi lại, có điều những ngày kế tiếp, hắn rõ ràng đối với việc của Hoằng Nghị quan tâm hơn, thái độ đối với y cũng tốt hơn so với những người khác không ít.

Sau đó tất cả mọi người trong nháy mắt nhận ra một đạo lý, có lúc ỷ mạnh là không có tác dụng, mềm yếu đúng lúc đối với người này mà nói rất có tác dụng.

Đừng quên, hắn cũng là đàn ông, hắn cũng có suy nghĩ muốn bảo hộ, hơn nữa Ngôn Vô Trạm này, so với đàn ông bình thường còn mãnh liệt hơn rất nhiều.

Ở trước mặt hắn, giả bộ đáng thương, giả bộ mềm yếu không phải không thể.

Hắn dính chiêu này.

...............