Ngự Hoàng

Chương 145: Tình huống gì chứ




Lời này Ngôn Vô Trạm sao có thể nói ra chứ?

Hắn lắc đầu.

Động tác của Bắc Thần đột nhiên dừng lại, Ngôn Vô Trạm còn chưa biết xảy ra chuyện gì, hắn đã bị Bắc Thần bế lên.

Cùng với ôm ấp bình thường không giống nhau, Bắc Thần còn đang ở trong người hắn, y cứ ở trong tư thế hai người kết hợp kia nâng hắn lên, lưng hắn dán vào ngực y, dáng vẻ kia vô cùng giống như đứa nhỏ được người lớn ôm xi tè. . . . . .

Hắn là một người đàn ông to lớn, nặng nhẹ bao nhiêu hắn dĩ nhiên biết rõ, nhưng Bắc Thần lại ôm khá nhẹ nhàng, không chỉ thứ kia không trượt ra, mấy bước đi của y cũng rất vững vàng. . . . . .

Hai người vốn ở gần cửa ngọn núi giả, đi chưa được mấy bước đã đến cửa, nhìn thấy ánh sáng tới gần, người kia liền cảm thấy không ổn, hắn nỗ lực tránh khỏi ngực Bắc Thần, nhưng hắn hơi động, Bắc Thần lập tức liền bắt đầu đâm tới. . . . . .

Eo lưng trực tiếp mềm nhũn, hắn lần nữa xụi lơ trên người Bắc Thần.

"Gọi tướng công nghe thử." Bắc Thần lại nói một lần, sau đó y dán lên mặt người kia, cùng hắn nhìn về phía cửa động, "Nếu không sẽ ôm ngươi đi ra ngoài, ngay trước mặt những thủ vệ kia làm ngươi. Đúng rồi, còn cái tên thị vệ dính người kia của ngươi nữa, đến lúc đó nhất định sẽ rất thú vị."

"Đừng hồ đồ." Người kia quát lớn. Tư thế này, hắn vừa nói lớn, cơ thịt bên dưới liền bị kéo căng, hắn nghe thấy Bắc Thần trầm trầm hừ một tiếng, một giây sau, thứ kia lại lần nữa thô bạo đẩy tới.Y cảm thấy người kia là cố ý, dùng cách này phản đối hắn.

"Gọi!" Bắc Thần hung hăng nói, thắt lưng cũng bắt đầu dùng sức lần nữa, y sẽ không để cho hắn được như ý.

Người kia cắn môi, thà chết chứ không chịu khuất phục.

Bắc Thần thấy vậy, thật sự liền đi ra ngoài. . . . . .

"Đừng. . . . . ." Người kia vội vàng nắm lấy áo hắn, hắn dựa vào phía sau, đầu gối lên vai Bắc Thần, tay bóp mặt mình, người kia như muỗi kêu gọi một tiếng: "Tướng công. . . . . ."

Âm thanh rất nhỏ, nhưng Bắc Thần cũng nghe thấy.

So với bị Bắc Thần ôm, việc này mới càng khiến hắn xấu hổ, người kia thẹn thùng, cả người đều đang run rẩy, chỗ kia càng siết chặt hơn nữa. . . . . .

Bắc Thần chưa kịp để cho tiếng 'tướng công' này kích động, thật ra y đã sớm là cung giương hết đà, nếu người kia kiên trì một lúc nữa, y cũng không thể không buông tha.

Tên kia ngày hôm nay quá nhiệt tình, nhiệt tình đến mức Bắc Thần cũng không thể kiềm chế rồi.

Y hít một hơi thật sâu, hung hắng trong mắt đều lộ ra hết, y đặt người kia xuống đất, nắm lấy cổ tay hắn liền dốc sức phi nhanh. . . . . .

Trước mặt không có chỗ tựa, tay hắn lại bị Bắc Thần lôi kéo, Ngôn Vô Trạm cơ bản đứng cũng không vững, Bắc Thần lại cử động thế này, hắn mấy lần suýt nữa bị y trực tiếp đẩy ra. . . . . .

Người kia lo lắng đề phòng, không biết sao cảm giác kia lại mạnh mẽ chưa từng có, hắn phải liều mạng cắn môi mới không la lên. . . . . . Đã không còn là rên rỉ khe khẽ, mà là muốn lên tiếng hét to.

Dáng vẻ cố nén của Ngôn Vô Trạm, còn có chỗ kia càng siết chặt, điều này khiến cho Bắc Thần vốn đã gần tới giới hạn càng không thể nào nhịn nữa. Y hung hăng cắm vào mấy lần, đem chính mình chôn vào sâu nhất liền phóng ra. . . . . .

Chất lỏng ấm áp kia rót đầy thân thể, nếu không có Bắc Thần ôm, hắn đã trực tiếp ngã xuống.

Hai người cũng không nói gì, chỉ ở tại chỗ thở dốc, giống như đã chạy cả ngày, muốn thở chết mới thôi.

Bắc Thần cũng chưa từng nhanh như vậy đã kết thúc, trên cơ bản là bắt đầu qua loa, kết thúc vội vã, nhưng cảm giác lại vẫn tốt như cũ, thoải mái tràn trề, thậm chí so với chậm rãi chơi đùa còn thoải mái hơn.

Có điều khuyết điểm duy nhất chính là, y không thể hưởng thụ người kia nhiều hơn một lúc.

Y cúi đầu liếc mắt nhìn, thứ kia của mình vẫn còn cứng, vẫn có thể tiếp tục.

Bắc Thần để trần thân trên, thân thể cường tráng tràn đầy mồ hôi, y lần này dùng bao nhiêu sức, nhìn chân người này vẫn còn đang run rẩy liền biết.

Bọn họ làm không bao lâu, cộng lại e rằng cũng chỉ là thời gian uống một chén trà, vì vậy bên dưới người kia vẫn coi như sạch sẽ, cũng không có chút dính dấp. Bắc Thần còn muốn nữa, nhưng người kia đã hơi run run bắt đầu tìm quần áo, bất đắc dĩ, Bắc Thần chỉ có thể từ bỏ cảnh đẹp trước mắt, dời ánh mắt khỏi hai cái chân thon dài kia, bắt đầu giúp hắn khắc phục hậu quả.Bắc Thần dùng áo của y giúp người kia chà xát sơ bên dưới một lần. Ngôn Vô Trạm loạng choạng kéo quần lên, thấy hắn đứng không vững, Bắc Thần liền ôm lấy eo hắn, nhưng người kia vô lực lắc lắc đầu, tỏ ý không cần y giúp đỡ.

Có điều, cuối cùng vẫn là Bắc Thần giúp hắn mặc xong quần áo, thắt lưng bị kéo đến dúm dó cũng một lần nữa treo lên eo, gương mặt Ngôn Vô Trạm mặt rất đỏ, hơi thở tuy rằng ổn định một chút, nhưng ánh mắt vẫn mờ mịt, lại thêm dáng vẻ xương cốt mềm nhũn, vừa nhìn là biết vừa làm chuyện kia. . . . . .

Có điều Bắc Thần biết, người kia nhất định vui sướng, trong vẻ mệt mỏi mang theo thoả mãn, hắn giống như con mèo ăn no. Nhìn sao cũng khiến người yêu thích.

Không nhịn được Bắc Thần lại tới ôm hắn, chỉ làm một lần sao được, y còn muốn.

Nhưng người kia lại từ chối trước y một bước, lòng bàn tay hắn đặt trên ngực Bắc Thần, kéo dài khoảng cách của hai người.

"Ta phải đi rồi." Người kia liếc mắt nhìn ra ngoài ngọn núi giả. Lúc này Bắc Thần lại quấn tới, eo hắn đã bị ôm lấy, miệng Bắc Thần cũng theo sát đến gần, người kia vội vàng che lại mặt hắn, lắc mông từ trong lồng ngực y tránh thoát, "Đừng nghịch, thật phải đi rồi."

"Như vậy liền đi?" Bắc Thần nhướng mày, hắn còn chưa nghĩ ngơi đủ.

Người kia gật đầu, ngay cả nụ cười cũng bỏ qua, hắn lại kéo kéo áo, cũng không quay đầu lại ra khỏi sơn động.

Không ngờ hắn thẳng thắn như vậy, chờ lúc Bắc Thần đưa tay ra nắm, đầu ngón tay chỉ kịp chạm lên áo người kia, y cái gì cũng không nắm được, trơ mắt nhìn người kia tuyệt tình rời khỏi. . . . . .

Bắc Thần ở tại chỗ trừng mắt một lúc, chỉ chốc lát liền thô bạo vò vò đầu, bọn họ đây coi như là chuyện gì? Vụng trộm sao?

Làm xong mặc quần vào liền đi, dù là vụng trộm cũng phải lưu luyến một lúc chứ. . . . . . Ngay cả câu cảm ơn cũng không nói? Y vừa nãy dốc sức hầu hạ hắn như vậy. Huống chi. . . . . .

Lực tay vò đầu của Bắc Thần càng mạnh hơn.

Y cơ bản cũng không muốn làm với hắn, y đến tìm Ngôn Vô Trạm, chẳng qua là muốn cùng hắn ở riêng một lúc. Nhưng vì sao lại phát triển đến nước này cơ chứ?

Bắc Thần ủ rũ nhặt quần áo bẩn lên, y không mặc vào, mà là tùy ý khoát lên vai. Y cảm thấy Mộ Bạch nói rất đúng, y thật sự bị người này ăn sạch rồi, còn bị hắn nắm mũi dẫn đi. . . . . .

Có điều. . . . . .

Trong lòng không biết sao, lại không giận được, trái lại rất vui vẻ.

Bắc Thần chậm rãi xoay người, y chuẩn bị trở về ngủ một giấc, thuận tiện nhắm nháp một hồi mùi vị ngon lành mới rồi.

Tình cờ tốc chiến tốc thắng như vậy một lần cũng không tệ.

Lúc Ngôn Vô Trạm ra khỏi ngon núi giả, không có bất ngờ gì xảy ra, Hoài Viễn vẫn chưa về, thế nhưng phía trước nửa bàn cờ, lại có một người khác khiến hắn không ngờ tới.

Hoằng Nghị.

Hoằng Nghị quay lưng về phía hắn, y cũng không nhìn thấy Ngôn Vô Trạm từ đâu đi ra, lúc người kia đi tới, sắc mặt Hoằng Nghị nghiêm túc, lạnh như băng nhìn bàn cờ kia, dường như đang nghiên cứu tàn cục bên trên.

Người kia vừa xuất hiện, Hoằng Nghị liền chuyển ánh mắt lên mặt của hắn, từ đó liền nhìn không rời. . . . . .

Hoằng Nghị chưa từng nhìn hắn như vậy, hay là nói liên tục nhìn chằm chằm hắn không thôi.

Dù hai chân vẫn còn đang run rẩy, nhưng vẻ mặt người kia lại không có bất kỳ sơ hở, hắn thản nhiên nhìn lại Hoằng Nghị, cười nhạt nói: "Làm gì nhìn chằm chằm trẫm vậy?"

Nói tới đây, Ngôn Vô Trạm nhớ lại, vừa rồi lúc cùng Bắc Thần hồ đồ, hắn vẫn tự xưng là 'ta', với bọn họ, hắn dường như luôn có thể quên từ 'trẫm' hắn đã sớm quen kia.

Hoằng Nghị không lên tiếng, chỉ dùng hai ngón tay nhặt ra một quân cờ, tay Hoằng Nghị giữ trên bàn cờ, cũng không trực tiếp đặt xuống, mà dùng ánh mắt lạnh băng như cũ nhìn hắn.

Người kia nhìn lướt qua bàn cờ, đến phiên hắn hạ cờ, có điều ván cờ này đánh tiếp cũng vô nghĩa, hắn thắng chắc.

Người kia gấp cờ trắng lên, chuẩn bị đặt xuống vị trí hắn đã sớm nghĩ kỹ, ngón tay kia vừa mới giơ lên, hắn liền phát hiện không đúng, rõ ràng chỉ nắm một quân cờ nho nhỏ, nhưng tay hắn lại run rẩy không ngừng. . . . . .

Đây cơ bản không phải run nhẹ, biên độ lớn một chút là có thể nhận ra.

Người kia giương mắt, cùng ánh mắt lạnh lẽo càng sâu hơn kia của Hoằng Nghị đối diện, hắn chột dạ liền muốn rút tay lại, nhưng lúc này Hoằng Nghị lại một tay nắm lấy hắn. . . . . . Kể cả quân cờ kia cũng đồng thời nắm chặt.

"Đánh." Hoằng Nghị bảo hắn tiếp tục đánh, gương mặt đó rõ ràng không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng người kia lại cảm nhận được áp lực to lớn. Điều này khiến hắn có chút không quen.

Ngôn Vô Trạm rút tay về, nhưng Hoằng Nghị lại nắm quá chặt, nhìn da mình bị nắm đến trắng bệch, hắn muốn nói tên nhóc nhà ngươi không phải ghét cùng đàn ông đụng chạm thân thể à. . . . . . Vậy sao còn nắm chặt đến vậy?

Hai người giằng co trên bàn cờ, người kia rút tay mạnh một cái, ống tay áo quét lên bàn cờ, ván cờ sắp thắng kia cứ vậy rơi vãi khắp mặt đất, cũng không có cách nào khôi phục dáng vẻ vốn có. . . . . .

Một tiếng rầm này dọa người kia nảy lên một cái, nhưng quân cờ rãi rác vẫn chưa yên tĩnh, Hoằng Nghị đột nhiên kéo hắn từ trên bàn dậy, sức lực tay y rất lớn, suýt chút nữa kéo Ngôn Vô Trạm té xuống, kỳ quái nhìn Hoằng Nghị âm trầm, Ngôn Vô Trạm cảm thấy tâm tình tên này hôm nay dường như khá không tốt. . . . . . Hung thần ác sát cùng lắm cũng chỉ như vậy.

Có điều y tức giận thì tức giận, sao lại tới tìm hắn trút giận. . . . . .

Hoằng Nghị trực tiếp mang người kia tới đất trống sau nhà, sau đó y từ chỗ thủ vệ cầm hai thanh kiếm. . . . . .

Trên mặt Ngôn Vô Trạm nồng đậm nghi ngờ, câu hỏi của hắn còn chưa nghĩ ra manh mối, Hoằng Nghị liền rút kiếm ra, keng một tiếng, lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu ánh sáng khiến Ngôn Vô Trạm theo bản năng nhắm hai mắt lại, chờ lúc hắn lại mở mắt ra, trong tay Hoằng Nghị đã có thêm hai cái vỏ kiếm.

Kiếm bị ném sang một bên, Hoằng Nghị đặt một cái trong đó vào trong tay người kia.

"Làm gì?" Người kia nhìn vỏ kiếm kia, nghi ngờ hỏi.

"Luyện kiếm." Hoằng Nghị đơn giản trả lời.

"Cái gì?" Hắn không nghe lầm chứ?

Ngôn Vô Trạm không xác định hỏi, nhưng lời này chưa hỏi xong, Hoằng Nghị liền đánh tới.

Con ngươi người kia chợt co rút lại, tên nhóc này là làm thật!

................