Ngự Hoàng

Chương 147: Chăm sóc người bị thương




Ngôn Vô Trạm mơ mơ màng màng, cũng cảm giác phía dưới của mình có phản ứng, gần đây tình huống tương tự vẫn thường xảy ra, hắn dường như một lần nữa trở về thời niên thiếu, thứ kia không có việc gì cũng tự mình đứng dậy. . . . . . Không cần bất kỳ kích thích gì, thậm chí ngay cả ám chỉ cũng không có, có lúc nói chuyện, thứ kia cũng như vậy. . . . . .

Biệt viện này của Mộ Bạch, phụ nữ đều đã đuổi đi hết, vì lý do an toàn, ngoại trừ mấy người ở nhà bếp, còn lại đều là thị vệ, chỉ toàn là đàn ông, hắn có thể cứng được, nếu như bị người khác phát hiện, thật là một chuyện cười lớn. . . . . . May mà áo bào hắn đều đủ rộng.

Có điều hiện giờ là đang ngủ, hắn không cần để ý quá nhiều như vậy, hắn liền yên tâm để thân thể tự do. . . . . .

Nhưng vừa để mặc không quan tâm lắm, người kia chỉ cảm thấy thân thể ngày càng nóng, bắp thịt vốn thả lỏng lại từ từ có cảm giác, càng chết người là, chỗ mẫn cảm trên người cũng tỉnh dậy . . . . .

Lông mi run rẩy, Ngôn Vô Trạm thật sự không muốn mở mắt ra, nhưng không nhịn được cảm giác quá mức mãnh liệt kia, đến lúc sau, hắn cảm thấy giống như có người đang chạm vào mình vậy . . .

Bờ môi nóng ướt qua lại trên vai hắn, còn có thứ trơn nhẵn gì đó cọ sát qua lại giữa đùi hắn, hắn là nằm sấp trên giường, lồng ngực hắn trực tiếp kề sát trên đệm giường, nhưng giữa đệm giường và thân thể hắn giống như có thêm thứ gì, còn không ngừng trêu đùa chỗ nhô lên kia. . . . . .Cảm giác tê tê dại dại từ mờ nhạt tới đậm nét, đến lúc sau chỗ kia lại cũng có chiều hướng sưng lên, Ngôn Vô Trạm cũng muốn gạt bỏ cảm giác tê người này, nhưng mặc cho hắn lui lại thế nào, cảm giác kia đều đuổi theo hắn. . . . . .

Không thoải mái nhưng có cảm giác việc này thật sự không cách nào khiến hắn tức giận.

Cứ như vậy, hắn để mặc cảm giác kia ở trên người hắn làm mưa làm gió, mãi đến tận khi có thứ gì đó chèn vào giữa đùi hắn, còn có ý đồ đi vào trong, người kia nhận ra không đúng. . . . . .

Nếu là nằm mơ, cái này cũng quá chân thật rồi, cái này càng không thể nào là phản ứng thân thể của chính mình. . . . . .

Ngay lúc mí mắt nặng nề của người kia gắng gượng mở ra, hắn lập tức liền ngốc ra, chớp mắt tiếp theo liền trốn đi, trực tiếp dựa lên vách tường. . . . . .

Ánh mắt của Hoài Viễn không đúng.

Người kia theo bản năng liền muốn tìm đồ che chắn thân thể trần trụi của hắn, sau đó hắn bi thảm phát hiện chăn đắp bị hắn để ở dưới mông ngồi lên, lúc hắn ra sức rút thứ mềm mại kia ra, Hoài Viễn lại nhích tới gần. . . . . .

So với Ngôn Vô Trạm cả người không có sức, động tác của Hoài Viễn lại nhanh hơn nhiều.

Y ấn lên đầu gối cuộn lại của người kia, trực tiếp tách chân hắn sang hai bên, tình hình bên dưới không chút che chắn lộ ra, bao gồm cả thứ đang dâng trào giữa hai chân kia, cùng với chỗ bên dưới ngón tay y mới dò vào một đoạn. . . . . .

Màu sắc chỗ kia rất nhạt, bên trên đầy thuốc mỡ, ẩm ướt trơn trượt không nói, còn đang lo lắng co rúc lại, giống như đang tìm kiếm kẻ vừa xâm lấn, hay là đang thúc giục y chạm vào vậy. . . . . .

Ngôn Vô Trạm không khép chân được, ánh mắt không che giấu kia của Hoài Viễn càng khiến hắn thẹn quá hóa giận, Ngôn Vô Trạm giơ tay liền đánh, có điều Hoài Viễn nhẹ nhàng bắt được cổ tay của hắn, cũng thuận thế ấn tay hắn lên đỉnh đầu. . . . . .

Lưng bàn tay chạm tới hơi lạnh trên tường, tay còn lại của Ngôn Vô Trạm còn chưa giơ lên, hơi thở Hoài Viễn đã tràn ngập mũi miệng. . . . . .

Y đang hôn hắn, trực tiếp liền đem đầu lưỡi luồn vào rồi. . . . . .

Thứ trơn tuột kia quấn lấy hắn, lại giống như mang theo sức hút, chạm vào liền không thả ra, mắt Ngôn Vô Trạm mở to, nhưng rất nhanh liền trừng đến to nhất. . . . . .

Hoài Viễn lại kéo tay hắn, đồng thời nắm chặt lấy thứ hừng hực kia.

Ngôn Vô Trạm vẫn là lần đầu tiên nắm chặt như vậy, hắn ngay cả nhịp tim đập của mình cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

Theo bản năng muốn né ra, nhưng Hoài Viễn nắm cũng rất chắc, y không chỉ không để người kia thực hiện được, trái lại điều khiển hắn vuốt ve lên xuống. . . . . .

Ánh mắt ngạc nhiên của người kia từ từ mê ly, ngay cả thân thể cũng không cứng nhắc như vừa rồi, kỹ xảo của Hoài Viễn không phải tốt lắm, thế nhưng hai người cùng làm chuyện này liền có vẻ vô cùng sắc tình. . . . . . mới mẻ, lại khá có cảm giác.Mọi thứ của người này, Hoài Viễn đều yêu thích, nụ hôn này giằng co rất lâu, lúc thì sâu thêm, lúc thì cạn lại, nhưng miệng hai người từ đầu đến cuối không có tách ra, ngay cả khe hở cũng chưa từng có, chờ lúc Hoài Viễn buông hắn ra, đầu lưỡi Ngôn Vô Trạm đều bị y làm cho tê rần rồi. . . . . .

"Thật cứng. . . . . ." Hoài Viễn nhìn thứ trong tay hai người nhỏ giọng xuýt xoa, do hôn môi quá lâu, giọng nói Hoài Viễn có vẻ hơi trầm đục, điều này làm cho lời nói dịu dàng kia của Hoài Viễn nghe vào có cảm giác mê hoặc không thể tả, đặc biệt y lại là nói lời mập mờ này. . . . . .

Chỉ là hai chữ kia, dường như có sức mạnh khiến người khác toàn thân mềm nhũn.

Hoài Viễn nhíu mày, cùng ánh mắt người kia chạm vào nhau, ánh mắt mang đậm ý muốn sở hữu này khiến người kia run lên trong lòng, nghe giọng y, bị y nhìn, liền có chút chịu không nổi. . . . . .

Ngôn Vô Trạm trước đây sao lại không biết, Hoài Viễn lại có mị lực lớn như vậy.

Hắn dời ánh mắt đi, nhưng kinh ngạc cùng một chút bối rối trong mắt hắn bị Hoài Viễn tóm gọn, y nhàn nhạt mỉm cười, người này, y nhìn thế nào cũng không đủ.

Tay trên đỉnh đầu vẫn bị Hoài Viễn đè lên, y cố ý không buông hắn ra, người này hiếm thấy dáng vẻ mềm yếu, càng có thể khơi dậy ý muốn chinh phục của y. . . . . .

Hoài Viễn rất thích nhìn dáng vẻ động tình của hắn, đặc biệt là vì y.

Cứ như vậy nhìn mặt hắn, ngón tay Hoài Viễn nối liền cùng hắn từ từ buông ra, có điều lòng bàn tay vẫn dán vào hắn, sau khi hơi xoay tròn, ngón tay thon dài kia liền đối diện với vị trí trung tâm của người kia. . . . . .

Không biết có phải là ảo giác hay không, Hoài Viễn cảm thấy, chỗ kia dường như so với vừa nãy càng ướt hơn một chút. . . . . .

"Đừng. . . . . . A. . . . . ." Đã nhận ra ý đồ của Hoài Viễn, người kia vừa muốn ngăn cản, ngón tay Hoài Viễn đã cắm vào, tuy rằng chỉ có một ngón, nhưng Ngôn Vô Trạm vẫn không tự chủ được nhíu mày.

Chỗ kia của đàn ông dù sao cũng không phải chỗ làm loại chuyện này, dù làm bao nhiêu lần, Ngôn Vô Trạm đều phải mất một lúc mới có thể thích ứng thân thể tạo ra cảm giác, vừa mới bắt đầu đi vào không thế nào thoải mái, vừa căng vừa chặt, giống như là lấp kín hắn hoàn toàn. . . . . . Không thể thích ứng.

Có điều, chờ lúc hoàn toàn quen rồi liền lại là một mùi vị khác.

Cảm giác đau đớn lại vui sướng, muốn ép người khác hóa điên.

"Thật nóng." Hoài Viễn than nhẹ, "Còn chặt như vậy. . . . . ."

"Hoài Viễn!" Giọng điệu trách mắng của người kia vì Hoài Viễn đột nhiên đâm tới vị trí nhạy cảm này mà thay đổi cường điệu, hắn hiện giờ, không có cách nào lấy ra một chút uy nghiêm, vốn không có sức lực, hiện giờ chỗ chết người còn bị Hoài Viễn chạm tới như vậy, ngoại trừ miệng còn có thể phản kháng, những chỗ khác đã hoàn toàn mất đi tác dụng. . . . . .

Nhưng mỗi lần hắn định nói ra lời uy hiếp hay là nhắc nhở Hoài Viễn, tên kia liền chạm vào chỗ đó của hắn, Ngôn Vô Trạm mấy lần điều chỉnh tốt trạng thái, đều suýt chút nữa vì động tác của Hoài Viễn mà cắn phải đầu lưỡi của mình. . . . . .Hoài Viễn không nghĩ tới y sẽ bắt nạt người này, nhưng dáng dấp hiện giờ như vậy, cũng khiến người yêu thích không thể tả. . . . . .

Tình cờ làm việc xấu, dường như cũng không có gì không thích hợp.

Đây là phát hiện có tính đột phá lớn hiện giờ của Hoài Viễn.

"Chỗ đó của người hút thần rất chặt, hoàng thượng, người có muốn nhìn thử hay không. . . . . ."

Một tiếng hoàng thượng này như một chậu nước lạnh dội xuống đầu, nhưng rất nhanh dưới chân lại dấy lên ngọn lửa hừng hực, người kia rơi vào hai tầng nước lửa, cảm giác kia thật sự là vừa sỉ nhục lại hưng phấn. . . . . .

"Hoàng thượng, chỗ đó của người thật là lợi hại. . . . . ." Hoài Viễn cảm nhận được rõ ràng, lúc y gọi hắn hoàng thượng, chỗ kia hung hăng kẹp lấy y một hồi, nhìn biểu hiện xấu hổ của người kia, y biết, hai chữ kia đâm vào lòng tự ái của hắn, cũng khơi dậy lòng xấu hổ của hắn.

Thế nhưng người kia chính là thứ kỳ quái, càng cảm thấy khó thể tiếp nhận, thậm chí là khó nghe, lại sẽ càng hưng phấn. . . . . .

"Có muốn nhìn thử, người làm sao 'cắn' thần hay không. . . . . ."

Đáp lại của người kia chính là, nghiêng đầu sang một bên, hắn không muốn nhìn.

Nhưng Hoài Viễn cứ để hắn xem.

Ngón tay móc trên một cái, y cứ như vậy kéo ra trước một hồi, chỗ kia bị kéo, Ngôn Vô Trạm đâu còn có thể phản kháng, lúc này thân dưới trượt tới trước, bên dưới liền toàn bộ phơi bày ra. . . . . .

Hiện giờ lưng hắn dựa trên tường, thắt lưng gần đụng tới giường, tư thế này, hắn không muốn cúi đầu cũng không được, vì vậy thứ bên dưới, cùng dáng vẻ Hoài Viễn đi vào hắn, Ngôn Vô Trạm nhìn vô cùng rõ ràng. . . . . .

Quá xấu hổ.

Hoài Viễn thấy vậy, lần nữa nở nụ cười, sau đó ngay trước mặt người kia, lại đẩy mạnh ngón tay tới. . . . . .

Ngôn Vô Trạm chính mắt nhìn thấy, ngón tay trắng nõn kia đẩy ra thân thể hắn, từng chút một đi vào bên trong như thế nào. . . . . .

Bên trong dường như càng ngày càng nóng, số lần xao động cũng nhiều hơn rất nhiều, dù ngoài miệng không nói, nhưng thân thể đã thành thật biểu đạt cảm giác giờ phút này của Ngôn Vô Trạm . . . . .

Hắn nhịn quá lâu, dù hôm nay đã cùng Bắc Thần làm một lần, nhưng quá ngắn gọn, cũng quá vội vàng, trên tinh thần coi như đã được hưởng thụ, nhưng dục vọng cũng không hoàn toàn giảm bớt, vì vậy, dù hiện giờ thân thể không khỏe, Ngôn Vô Trạm vẫn là rất nhanh có thể cho ra phản ứng. . . . . .

Hắn rất muốn.

Nhưng là. . . . . .

Ngôn Vô Trạm xuất phát từ bản năng chống cự Hoài Viễn, sự việc lần trước là sai lầm, bọn họ không thể để sai lầm này kéo dài, huống chi, hắn ban ngày vừa cùng Bắc Thần làm, trong lòng hắn cũng không có cách nào chấp nhận. . . . . . trong thời gian ngắn, cùng hai người đàn ông nảy sinh quan hệ.

"Hoài Viễn, trẫm. . . . . ."

Lời uy hiếp của Ngôn Vô Trạm nói được một nửa, sau khi nhận được ánh mắt của Hoài Viễn lập tức ngừng lại, tên nhóc Hoài Viễn này vừa nhắc đến chuyện này, dù hắn lấy dao đâm y, cũng sẽ không chớp mắt một cái. . . . . .

Người kia chật vật nuốt nước miếng một cái, hắn không muốn lại ở trước mặt Hoài Viễn hạ thấp dáng vẻ, nhưng hắn hiện giờ không có bất kỳ lựa chọn nào khác.

Nếu chọc giận Hoài Viễn, hắn sẽ càng thống khổ.

"Hoài Viễn, hôm nay không được. . . . . ."

Hắn đổi giọng, thế nhưng rất nhanh phát hiện mình nói sai rồi, nói như vậy, còn không bằng trực tiếp uy hiếp, nhưng hắn cơ bản không có cơ hội cứu vãn, chỉ nghe Hoài Viễn bên kia cười hỏi hắn. . . . .

"Ý Hoàng thượng là, hôm nay không được, sau này có thể?"

...........