Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 30: Sản sinh linh khí




"Ngươi nói là, ở trên này có linh lực? Điều này là không thể! Linh lực chỉ tồn tại trê người Linh Sĩ, làm sao có thể ở trên cái vật chết tiệt này?"

"Sư phụ, người nhìn kỹ trước đi rồi nói."

Trở lại nhà đá, sau khi Phượng Vũ liên tục giải thích, Luci mới vô cùng không tình nguyện xuất ra linh lực cảm nhận cái hũ. Chợt, hắn kinh ngạc nói: "Kỳ quái!"

Phượng Vũ có chút hài lòng: "Thế nào, con cũng không nói sai." Cũng chỉ ở trước mặt Luci, nàng mới tự do buông thả không hề che giấu tất cả vui buồn yêu ghét của bản thân.

Luci không đáp lời, tập trung cẩn thận lĩnh hội cỗ linh lực kia, một hồi lâu, mới lên tiếng: "Linh lực này có chút khác biệt, linh lực bình thường, một khi rời khỏi thân thể tu sĩ, rất nhanh sẽ bị tự nhiên hấp thu. Cỗ linh lực này lại tự động lưu chuyển, không ngừng sinh sôi, đối đầu với năng lực đồng hóa của tự nhiên, vẫn có thể giữ nguyên. Chỉ là, vì sao nó lại ở trên cái hũ này?"

Phượng Vũ lật qua lật lại cái hũ xem xét hồi lâu, cũng không phát hiện điều gì, trái lại tay dính đầy bụi bậm, liền nói: "Trước tiên vẫn là mang nó đi rửa sạch đã."

Mang tới một chậu nước, nàng đặt cái hũ vào trong chậu dùng vải lau chùi. Nhữn vết bẩn dần dần được tẩy sạch, cái hũ lộ ra màu sắc cổ xưa vốn có. Nhưng, dù nhìn thế nào, cũng chỉ là một cái hũ sành nhỏ bình thường mà thôi. Không thấy có hoa văn huyền ảo, cũng không có cơ quan bí mật.

Phượng Vũ đang nghi ngờ thì chợt thấy lạnh lạnh ở lòng bàn chân, cúi đầu nhìn, là nước bị tràn khỏi chậu chảy đầy mặt đất.

Phản ứng đầu tiên của nàng là dùng lực thật mạnh làm cho bọt nước văng khắp nơi, nhưng lại cảm thấy không đúng: nàng chỉ dùng nửa chậu nước, vừa rồi lúc cọ rửa không hề có nước tràn ra, vì sao khi dừng lại, thì nước đã tràn khắp nơi? Hơn nữa còn chảy mãi không ngừng.

Nhìn nước vẫn không ngừng chảy ra, ánh mắt Phượng Vũ chú ý tới nửa thân của cái hũ đang được ngâm trong nước, bất giác giật mình: chẳng lẽ, chính nó đã tạo ra việc này? Chi bằng thí nghiệm, để xác minh lại suy đoán của nàng.

Phượng Vũ đổ nước đến một nửa hũ, sau đó đặt nó lên bàn, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm cái hũ, cẩn thận quan sát xem có biến hóa gì không.

Mới đầu, cái hũ không có động tĩnh gì. Ba bốn phút sau, dường như mực nước đã dâng lên cao hơn một chút. Chưa tới mười mấy phút đồng hồ, mực nước từ từ dâng lên tới miệng bình, chỉ một chút nữa sẽ tràn ra ngoài.

"Quả nhiên là vậy!" Phượng Vũ vui mừng vỗ bàn, suýt nữa làm rơi cái hũ, vội vàng đưa tay ra đỡ.

Luci chứng kiến một màn này, suy nghĩ chợt lóe, nhớ đến một món đồ: "Nghe nói Ngự Linh Sư đứng đầu Tát Lan Tạp từng lưu lại một món đồ sản sinh linh khí, phong ấn linh lực trong thiên địa và ngũ hành, ẩn trong một vật phẩm tạo thành một không gian nhỏ, linh lực không ngừng sản sinh lưu chuyển. Nếu đặt vào một đồ vật không có ý thức, sẽ hóa thành hai —— chẳng lẽ, cái hũ này chính là đồ vật mà năm đó hắn lưu lại?!"

Nói đến đây, Luci vẫn luôn ngạo nghễ cũng không nhịn được mà lộ ra kích động khó kiềm chế.

Phượng Vũ cũng nửa tin nửa ngờ: "Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, nếu thật là linh khí Thượng Cổ, sẽ bị người cất giấu thật kỹ, hoặc là sớm bị ai đó tinh mắt chọn lấy rồi."

"Ngươi không hiểu rồi. Người có được linh khí như vậy, thường có thực lực cao cường, địa vị bất phàm. Những người này thường gặp rất nhiều rắc rối, hoặc là kẻ địch trả thù, hoặc là tranh giành quyền lực, không cẩn thận một chút là đã mất mạng. Vật cất giấu linh khí vì vậy bị lạc ra bên ngoài, rơi vào tay những người bình thường không biết được giá trị của nó, việc như vậy cũng không phải số ít."

"Vậy sao. Sư phụ, người dường như hiểu rất rõ những người này, không lẽ trước kia người từng là một trong số đó?"

Luci vốn vẫn luôn trả lời những câu hỏi của Phượng Vũ, lần này lại trầm mặc ít thấy.

Thấy thế, Phượng Vũ thức thời không hỏi nữa, mà nói sang chuyện khác: "Chỉ có thể bỏ vào đồ vật không có ý thức, nói cách khác, ngoại trừ vật sống không thể phục chế, những cái khác đều có thể? Vậy con thử thêm lần nữa."

Dù nói vậy, nhưng kích thước hũ nhỏ, đồ vật bỏ vào cũng có giới hạn. Phượng Vũ tfim kiếm một vòng trong phòng không tìm được đồ vật có kích thước phù hợp, định bỏ vòng tai trữ vật ra, tùy ý chọn đồ.

"Cộp" , một bình sứ màu xanh quen mắt rơi vào lòng bàn tay, ngửi được mùi hương nhàn nhạt, lúc này Phượng Vũ mới nhận ra, thứ mình vừa tùy ý chọn lấy, chính là tam phẩm Ngưng Huyết Hoàn mới luyện chế.

"Vậy được, chọn nó đi."

Dùng nước rửa sạch, lau khô hũ sành, Phượng Vũ đặt đan dược vào.

Yên lặng chờ đợi trong chốc lát, kỳ tích lại xảy ra lần nữa: lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhận thấy được, Ngưng Huyết Hoàn từ từ chia ra làm hai, lại từ một nửa dẹp trở nên tròn. Khoảng một giờ sau, vốn chỉ có một viên Ngưng Huyết Hoàn đã biến thành hai viên.

"Nước tương đối đơn giản, cho nên phân hóa nhanh hơn, đan dược có chút phức tạp, nên phân hóa chậm hơn." Suy đoán nguyên tắc của linh khí này, Phượng Vũ lại nghĩ ra một ý niệm mới: "Không biết nếu tiếp tục đặt Ngưng Huyết Hoàn vào trong, nó có thể từ hai biến thành bốn không?"

Nghĩ vậy, nàng liền để Ngưng Huyết Hoàn bên trong hũ, không vội lấy ra. Nhưng lần này, nàng đợi đến suýt nữa ngủ quên, Ngưng Huyết Hoàn cũng không có dấu hiệu phân hóa. Nàng thử lấy ra một viên, quả nhiên, đợi thêm một lúc, đan dược duy nhất trong hũ lại tiếp tục có dấu hiệu phân hóa.

"Sư phụ, người xem xem dược tính thế nào." Phượng Vũ lấy ba viên Ngưng Huyết Hoàn giống nhau như đúc đặt ở trong tay đưa về phía Luci.

Ngửi nhẹ một chút, cái vòi dài của Luci cuồn cuộn nổi lên, nói: "Sau khi phân hóa dược tính không hề biến mất. Hiệu quả thần kỳ như vậy, xem ra, đây chính là linh khí mà vị tiền bối kia lưu lại."

Nghe vậy, Phượng Vũ vô cùng vui mừng, lại không hiểu nói: "Vị tiền bối này vì sao lại tạo ra linh khí với dáng vẻ như vậy, nếu như bề ngoài đẹp đẽ nổi bật hơn, e rằng đã sớm có người phát hiện được huyền bí trong đó rồi."

Linh lực ở trên hũ cũng không đặt cấm chế, chỉ cần để ý một chút thì bất kỳ người Linh Sĩ nào cũng có thể cảm nhận được. Chỉ là, ngoại trừ Phượng Vũ có thói quen dùng tinh thần lực cảm nhận bốn phía, sợ rằng sẽ không có ai phóng xuất ra linh lực với một cái hũ vô cùng bình thường như vậy. Ngự Linh Sư chế tạo ra linh khí này, quả thật là vô cùng thú vị.

Chỉ có thể nói, cuối cùng linh khí lại thuộc về Phượng Vũ, vừa là trùng hợp, cũng là lẽ đương nhiên.

Cất linh khí Thượng Cổ ngoài ý muốn có được vào không gian trữ vật, Phượng Vũ bắt đầu chuẩn bị ít hành trang. Thấy vậy, Luci chợt nhớ tới cuộc nói chuyện buổi trưa, hỏi "Con nói sẽ mất thêm nhiều thời gian đi đường, là vì cái gì?"

"Con dự định đi bộ. Mười ngày trước con đã xem qua bản đồ, từ đây tới đế đô, có một con đường khá gập ghềnh, thích hợp rèn luyện Đoán Thể. Nhưng vì chưa từng đi qua, không biết có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên vẫn khởi hành sớm sẽ tốt hơn." Phượng Vũ nói ra kế hoạch đã định sẵn, không vì lấy được linh khí mà kiêu căng ỷ lại, lười biếng không chịu tập luyện chăm chỉ.

"Ừ, tính chăm chỉ này của con làm cho ta rất vui mừng." Luci sau khi nghe nàng nói rõ đầu đuôi thì khen ngợi một câu. Đồ đệ này vừa tự giác, vừa biết tính toán, rất tốt rất tốt.

Chuẩn bị xong, Phượng Vũ vui vẻ leo lên giường, tận hưởng một giấc ngủ ngon sau mười ngày không nghỉ.

Thức dậy vào sáng sớm ngày hôm sau, khi nàng đang chuẩn bị cho giường ngọc Thanh Lam Hồi Xuân vào không gian trữ vật thì ngoài ý muốn phát hiện ở trong chăn có một vật.

"Viên Thịt Nhỏ? !"