Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 66: Không biến sắc khi nhìn thấy chiến thư




Trong bữa tiệc đón người mới đến, vì suy xét đến nếu có Lão sư ở đây, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ ra lệnh làm bọn học sinh cảm thấy gò bó, không thể thoải mái, cho nên theo thường lệ các Lão sư sẽ không tham dự.

Cho nên, hiệu trưởng xuất hiện lập tức đưa tới một mảnh kinh ngạc, người có lòng bắt đầu suy đoán, có phải trong học viện xảy ra chuyện lớn gì hay không.

Nhưng nhìn vẻ tươi cười trên mặt hiệu trưởng, nhìn qua chẳng những không có tâm sự, lại còn vô cùng vui vẻ. Hắn đi tới chủ vị, giơ tay lên ý bảo mọi người im lặng: "Các vị đồng học, vốn không nên quấy rầy mọi người vào lúc này. Nhưng trong mấy tháng tiếp theo sẽ không có cơ hội để đồng học toàn trường tụ tập chung một chỗ, cho nên ta không thể không thừa dịp cơ hội này tuyên bố một chuyện. Mọi người yên tâm, chuyện rất đơn giản, sẽ không chiếm quá nhiều thời gian bữa tiệc quý báu của các ngươi, các nam sinh có thể tiếp tục suy tính làm sao bắt chuyện rồi mời các nữ sinh khiêu vũ."

Hiệu trưởng nói rất thân thiết dẫn đến bọn học sinh cười vang dội. Sau khi tiếng ồn ào biến mất, hiệu trưởng lại nói: "Chắc hẳn mọi người đều biết ước định giữa Phượng Vũ đồng học và ta một tháng trước, hôm nay, Phượng Vũ đồng học đúng hẹn mang về Ma Thú trung cấp Tinh Hạch từ Tê Long Cốc. Theo ước định, kể từ hôm nay, nàng chính thức trở thành học sinh của học viện. Mà xét theo tu vi của Phượng Vũ đồng học, tìm một Lão sư bình thường rất khó chỉ điểm nàng trên con đường tu hành, sau này liền do ta làm sư phụ của nàng."

Đám người nhất thời trầm mặc một hồi trước, sau đó nổ tung y hệt náo nhiệt.

"Nàng thật sự hoàn thành nhiệm vụ một mình xông vào Tê Long Cốc?! Ông trời! Chỗ kia ta chưa từng vọng tưởng đi tới." Đây là người tâm địa đơn thuần cảm thán.

"Xuất thân bình thường, lại có thể được hiệu trưởng thu làm đệ tử, nàng thật đúng là một lần liền bay lên đầu ngọn cây làm Phượng Hoàng." Người nói chuyện chua chát, rất dễ nhận thấy ngày thường lòng dạ cũng không phóng khoáng.

"Thiên tài chính là tốt số, nếu ta cũng có thiên phú, khẳng định đã sớm nổi danh ở Tát Lan rồi, vỏn vẹn một cái danh phận đệ tử hiệu trưởng Linh Chân học viện, mới không đặt trong mắt ta." Có người ước ao ghen tị nói.

Mặc kệ phản ứng mọi người ra sao, người trong cuộc cũng tương đối bình thản. Nhưng nếu quan sát kỹ càng, sẽ phát hiện ra khóe miệng nàng có chút dấu hiệu run rẩy: "Sao cuối cùng hiệu trưởng cũng thích làm loại việc có tính nổ tung này chứ? Lúc ấy ở Lam Phong Trấn cũng thế, đột nhiên nhảy xuống. Hắn có bao nhiêu yêu thích khoe khoang ở trước mặt học sinh vậy?"

Nàng hoàn toàn quên, mình nổi bật chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn hiệu trưởng. Còn nữa, ở Tát Lan, bất kể Lão sư có bao nhiêu bình tĩnh, nhưng sau khi thu được một đệ tử thiên tài cũng sẽ nóng lòng chiêu cáo thiên hạ, hài lòng tuyên dương. Hiệu trưởng chỉ tuyên bố tin vui này trước mặt học sinh toàn trường, đã là tương đối kiềm chế rồi.

"Chúc mừng ngươi, Phượng Vũ." Tiếu Ôi Ôi kéo ca ca đi tới bên cạnh nàng, nửa là hâm mộ nửa là trêu ghẹo nói, "Đầu tiên là được khen xinh đẹp, sau đó lại được khẳng định thực lực, lại được hiệu trưởng thu làm đệ tử, danh tiếng tối nay đều bị ngươi đoạt hết rồi."

"Ách, nhưng ta hoàn toàn chưa từng nghĩ qua." Phượng Vũ thờ ơ nhún nhún vai.

Tiếu Ôi Ôi cười vỗ vỗ tay của nàng: "Nếu không phải sớm biết ngươi là người thật sự không cần danh lợi, bằng câu nói đáng đánh đòn này của ngươi, ta nhất định phải quyết đấu với ngươi. Đúng rồi, dù các ngươi đã gặp, vẫn là chính thức giới thiệu với ngươi, đây là lão ca ta Tiếu Kiêu. Ca, đây là Phượng Vũ muội từng nhắc tới với ca ở trong thư."

"Chào ngài, Phượng Vũ tiểu thư." Mặt chính trực, thân hình thon dài được bao bởi quân phục màu đậm, thanh niên trịnh trọng bái nàng một cái: "Hôm nay trong tình huống lộn xộn, lại vội vàng nên quên nói cảm tạ ngài, thỉnh cho phép ta đại biểu toàn thể vệ binh gửi tới ngài lời cảm tạ."

Chuyện hoàng hậu bị người trói cũng không phải chuyện gì hay ho, lan truyền ra ngoài nói không chừng còn sẽ đưa tới những lời đồn đại nhảm nhí không cần thiết, cho nên Tiếu Kiêu cũng không hiểu vì sao nói cảm tạ. Phượng Vũ tất nhiên là ngầm hiểu trong lòng mà không nói, Tiếu Ôi Ôi lại nghe không hiểu ra sao: "Ca, Phượng Vũ giúp ca gì vậy?"

Thấy hai người đều cười không nói, Tiếu Ôi Ôi dẩu miệng lên nói: "Tính ca chính là loại buồn buồn không vui vẻ, nên mới luôn không tìm được bạn gái."

"Ôi Ôi, đừng nói lung tung!"

"Muội nói rõ ràng là tình hình thực tế. Mẹ không phải vẫn luôn nói bên tai ca sao, nói ca luôn bận bịu làm việc, Hoàng thất nhiều nữ hài xinh đẹp như vậy nhưng cũng không mang được một người về nhà, khiến bằng hữu thân thích cũng bắt đầu hoài nghi giới tính ngươi khác người thường."

"Tiếu Ôi Ôi! Thân là một thục nữ sao muội có thể mặt không đổi sắc nói ra những lời thô lỗ thế này hả?!"

"Ha ha, nhưng muội chưa từng coi mình là thục nữ —— đúng rồi, có phải ca có thầm mến người nào đó mà lại không dám thổ lộ không, nên mới luôn độc thân đến giờ?"

Tiếu Ôi Ôi vốn là thuận miệng nói, không ngờ thế nhưng mặt Tiếu Kiêu lập tức liền đỏ. Nàng lập tức trợn to hai mắt, khó tin nói: "Chúng thần ở trên cao, đã niên đại gì rồi, ca lại vẫn còn chơi trò yêu đơn phương! Người trong lòng ca là ai? Ca không nói muội thay ca nói!"

Đối với muội muội hùng hùng hổ hổ, nói gió thì có mưa này, Tiếu Kiêu từ trước đến giờ luôn thương yêu lại không biết làm thế nào: "Ôi Ôi, đừng náo loạn, Phượng Vũ tiểu thư còn ở đây."

"Ha ha, nàng chính là bạn tốt không gì phải giấu nhau của muội, sợ cái gì!"

Phượng Vũ mỉm cười nhìn huynh muội Tiếu gia hỗ động, bỗng nhiên có người chầm chậm đi tới, khẽ mỉm cười với nàng: "Phượng Vũ tiểu thư, Nhạc hiệu trưởng đã mười năm rồi không thu đệ tử thân truyền, có thể được hắn coi trọng, chứng minh ngươi thật sự là người vô cùng ưu tú. Trước tiên chúc mừng."

"Cảm ơn." Phượng Vũ thấy nàng lạ mắt, cho rằng là học tỷ mình không biết, vừa định thỉnh giáo tên họ, lại thấy Tiếu Ôi Ôi vui mừng nhào tới: "Tư Tuyền tỷ tỷ, sao tỷ lại ở chỗ này?"

Nữ tử xinh đẹp phong tình vạn chủng cười một tiếng: "Đương nhiên tỷ tới đây là gặp Tiểu Đường. Tiếu Kiêu, đã lâu không gặp —— Ôi Ôi, lần trước muội không hoàn thành nhiệm vụ tỷ giao đấy."

Vừa thấy nữ tử, mặt Tiếu Kiêu lại bốc cháy lên lần nữa, thậm chí ngay cả mang tai cũng đỏ lên, một câu cũng nói không nên lời.

Vẫn muốn hỏi cho ra người trong lòng ca ca, lúc này Tiếu Ôi lại hồn nhiên chưa tỉnh, le lưỡi: "Tính tình Tư Đường ghê lắm, ta nói chỗ nào động đến hắn —— a, đúng rồi, Phượng Vũ, vị đại mỹ nữ này là tỷ tỷ của Tư Đường, Tư Tuyền tỷ tỷ."

"Chào ngươi." Dựa trên hảo cảm đối với Tư Đường, Phượng Vũ lễ phép chào hỏi Phó Tư Tuyền. Nhưng, không biết có phải là ảo giác hay không, nàng cảm thấy lúc đối phương nhìn mình chăm chú, trong nụ cười mỉm cất dấu thật sâu chán ghét.

"Ngươi chưa từng gặp ta, nhưng ta đã sớm biết ngươi, Phượng Vũ." Phó Tư Tuyền thâm ý sâu sắc nói, "Mấy ngày nay ta ở trong học viện từng nghe Tiểu Đường nói qua chuyện của ngươi, nghe nói ngươi thiên phú rất cao, tính tình lại tốt, hắn rất thưởng thức ngươi. Nghe hắn nói xong, ta vẫn muốn nhìn nữ hài tử kia một chút, người có thể làm cho hắn coi là bằng hữu sẽ là cái dạng gì, không ngờ chẳng những thực lực ngươi cao cường, còn là một tiểu mỹ nhân đấy."

"Ngài và Tư Đường cũng khen ngợi ta quá mức rồi, thực lực Tư Đường cũng rất mạnh."

"Ha ha, hắn thật sự rất mạnh, nhưng lại không hiểu được cách chăm sóc mình, luôn không để ý tới lời khuyên răn của ta, cố ý tiếp cận một chút nguy hiểm gì đó. Ta thân là tỷ tỷ, thường xuyên đau đầu vì chuyện này."

Rõ ràng chỉ là những lời oán trách bình thường, nhưng Phượng Vũ đánh hơi được mùi vị không vui trong đó, hình như những lời này của đối phương, là đặc biệt nói cho mình nghe.

Lại hàn huyên mấy câu, Phó Tư Tuyền giống như lúc tới, chầm chậm rời đi. Lưu lại ánh mắt si ngốc đuổi theo của Tiếu Kiêu, và Phượng Vũ như có điều suy nghĩ.