Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 89-2: Nữ nhân tự cho là đúng (2)




Gương mặt của Lâm Tần Kiệt xuất hiện trong tròng mắt hắn, mặt như trút được gánh nặng: “Thật tốt quá, công sức năm ngày năm đêm của Phượng Vũ không có lãng phí, cuối cùng cũng chữa hết cho ngươi.”

Nghe được hai chữ Phượng Vũ, đôi mắt Phó Tư Đường phản xạ có điều kiện lộ ra vẻ nghi ngờ. Lâm Tần Kiệt lập tức giải thích: “Nàng vì ngươi chữa thương, đã năm ngày năm đêm không chợp mắt. Mới vừa rồi Tiếu Ôi Ôi khuyên chết khuyên sống, nàng mới bằng lòng đi nghỉ ngơi.”

Nghe vậy, trong lòng Phó Tư Đường dâng lên mấy phần đau lòng, mấy phần vui sướng, giọng nói không khỏi khàn khàn: “Độc này không phải không giải được sao? Nàng dùng cách nào cứu sống ta?”

“Ách. . . . . .” Lâm Tần Kiệt gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Lúc ấy ta rất sốt ruột, quên hỏi rồi. . . . . .”

Nếu như ánh mắt cũng có thể phóng ra pháp thuật, hiện tại Lâm Tần Kiệt khẳng định đã bị một ngọn lửa bao vây.

Né tránh tầm mắt Phó Tư Đường, Lâm Tần Kiệt gượng cười nói: “Trước tiên ngươi hãy nghỉ ngơi đi, những chuyện này về sau từ từ hỏi cũng không muộn.”

“Ngươi muốn biết cái gì, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Một giọng nữ trong trẻo, Tiếu Ôi Ôi xuất hiện tại cửa. Nhưng lúc này trên mặt nàng đã không còn nụ cười thoải mái như thường ngày, mà là mang theo mấy phần tức giận.

“Một kiếm kia hình như đâm rất sâu vào ngực của ngươi, nhưng thực tế hơn phân nửa lưỡi đao lại bị hoa Sương Mai cản trở, thực sự đâm vào bên trong cơ thể ngươi chỉ có một chút. Nhờ như thế, ngươi mới trúng độc không sâu. Nhưng loại độc dienddanleequyddoon này, cũng đủ khiến Phượng Vũ đau đầu. Nàng vì ngươi, ép buộc bản thân sử dụng sức mạnh của Chu Tước còn chưa thuần thục, tốn năm ngày năm đêm, lợi dụng một chút lửa bức độc trong người ngươi ra. Chu Tước Hỏa Linh từng cảnh cáo nàng, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, chẳng những không cứu được ngươi, thậm chí ngay cả nàng cũng sẽ bị pháp thuật đánh trả. Nhưng nàng cố ý làm, thật may là thành công, cho nên hiện tại ngươi mới nhặt được cái mạng nhỏ của mình về.”

“Cái đó. . . . . .” Đợi Tiếu Ôi Ôi một bộ mặt tức giận nói xong, Lâm Tần Kiệt rụt cổ một cái: “Tiếu tiểu thư, hôm nay có phải ngươi ăn nhầm hỏa dược hay không, tại sao hỏa khí nặng như vậy?”

“Ta có thể không nổi giận sao? !” Nghe được lời nói của Lâm Tần Kiệt, Tiếu Ôi Ôi lập tức nổi giận: “Phó Tư Đường, ngươi thích Phượng Vũ? Ta đã sớm khó hiểu là tại sao ngươi đối xử đặc biệt tốt với nàng, nhưng tại sao ngươi không tỏ tình với nàng? Không nên náo đến sự tình đến mức không thể cứu vãn, một người trọng thương một người mệt mỏi đến gục xuống rồi mới tính! Ngươi có biết năm ngày này chúng ta vì ngươi và Phượng Vũ lo lắng rất nhiều hay không? Vừa sợ ngươi bị trọng thương không thể chữa trị, vừa sợ Phượng Vũ bị pháp thuật đánh trả, quả thật gấp đến độ tóc đều muốn bạc rồi!”

Nghe được lời nói oán trách của nàng, thực ra là sự quan tâm, khóe miệng Phó Tư Đường kéo lên, nỗ lực nói một tiếng cám ơn.

“Ngươi rất hiếm khi nói cảm ơn, hồi phục nhanh một chút coi như đã báo đáp cho chúng ta rồi.” Tiếu Ôi Ôi tức giận nói.

Yên lặng chốc lát, Phó Tư Đường đột nhiên hỏi: “Tỷ tỷ đâu?”

Trên mặt Tiếu Ôi Ôi lập tức cứng đờ: “Tần Kiệt, ta muốn đi chăm sóc Phượng Vũ, nơi này liền giao cho ngươi.”

Nói qua nàng xoay người định bỏ chạy, lại bị Phó Tư Đường nóng nảy gọi lại: “Ôi Ôi, có phải tỷ tỷ xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

Hắn bị trọng thương mới vừa tỉnh lại, cố gắng ngồi dậy miễn cưỡng nói xong câu đó đã đau đến đầu đầy mồ hôi. Lâm Tần Kiệt lo lắng bước tới đở nằm xuống nghỉ ngơi, lại bị ánh mắt hắn ngăn cản: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Thấy hắn kiên quyết như thế, vốn dĩ còn muốn lừa gạt hắn một trận Tiếu Ôi Ôi chỉ có thể nói ra: “Tư Tuyền tỷ, nàng ấy. . . . . . Điên rồi.”

“Cái gì? !”

“Ngươi...ngươi đừng vội, nghe ta nói hết đã.” Tiếp đó, Tiếu Ôi Ôi bắt đầu nói cho hắn đầu đuôi ngọn ngành.

Ngày đó khi nghe được động tĩnh hộ vệ hoàng gia chạy tới bắt giam Yến Oanh Oanh có ý đồ bất chính, mà Phó Tư Tuyền sau khi chạy ra khỏi phòng liền giống như bốc hơi, không biết đi nơi nào. Mọi người lại bận bịu giải độc cho Phó Tư Đường, trong lúc nhất thời không có ai chú ý nàng đi đâu cả. Cho đến ngày hôm qua, Tiếu Kiêu thầm mến Phó Tư Tuyền mới tìm được nàng tại xóm nghèo ở ngoại thành.

Khi Tiếu Kiêu phát hiện Phó Tư Tuyền thì tinh thần nàng đã thất thường. Không hề nhớ bất cứ chuyện gì, hơn nữa chỉ có nghe đến từ “Tinh” và đồ vật có liên quan đến chữ đó, sẽ hoảng sợ run rẩy, thét chói tai.

Tiếu Ôi Ôi khó khăn nói xong tất cả, trong phòng một lần nữa lâm vào yên lặng. Vừa là bằng hữu của cả Phượng Vũ và Phó Tư Tuyền, tâm tình Tiếu Ôi Ôi hết sức phức tạp. Một mặt nàng hết sức xem thường thủ đoạn bỉ ổi thủ đối phó Phượng Vũ của Phó Tư Tuyền; mặt khác, lại không nhịn được rơi xuống đồng tình với hoàn cảnh này.

Người đứng xem còn như vậy, thân là người trong cuộc tâm tư Phó Tư Đường càng thêm rối loạn. Từ trước đến giờ người quang minh lỗi lạc như hắn tất nhiên thống hận người không từ thủ đoạn như Phó Tư Tuyền, nhưng một khi nghĩ đến tất cả đều là vì mình, sâu trong lòng liền dâng lên thật cảm giác vô lực.

Lúc lâu sau, Phó Tư Đường ra lẻ nhẹ nhõm nói: “Tỷ tỷ tính tình mạnh mẽ, thích để tâm chuyện vụn vặt. Có lẽ nàng nhất thời nghĩ không ra, đợi nàng nghĩ thông suốt thì tốt rồi.”

Nói xong, Phó Tư Đường nằm xuống: “Ta muốn ngủ một lát, Tần Kiệt, Ôi Ôi, các ngươi đi ra ngoài trước đi.”

Lâm Tần Kiệt còn có chút do dự, liền bị Tiếu Ôi Ôi một phen lôi đi. Sau khi cửa phòng đóng kín, Phó Tư Đường trợn to cặp mắt, bình tĩnh đếm hoa văn phức tạp trên mái vòm, rất lâu sau đó, cũng không khép mắt lại.

Một gian phòng khác.

Đang lúc Phó Tư Đường rối rắm không dứt để so sánh tình yêu và tình thân thù Phượng Vũ dien&dan^le$quy@don không có nhiều tâm sự như vậy. Mặc dù nàng tức giận Phó Tư Tuyền muốn giết nàng, nhưng cuối cùng Phó Tư Đường bị thương, cộng thêm Phó Tư Tuyền đã điên rồi. Xem như nể mặt Tư Đường, nàng cũng không truy cứu nữa.

Mấy ngày mệt mỏi vì vùi đầu vào việc lớn, hôm nay Phượng Vũ tinh thần sảng khoái rời giường rửa mặt xong, liền có người đến gặp nàng.

“Tử Minh.” Phượng Vũ có chút ngượng ngùng, “Nói là tới làm khách, kết quả lại cho ngươi thêm nhiều phiền toái như vậy.”

“Không có gì đáng ngại, cũng không phải là chuyện lớn gì.” Lăng Tử Minh lắc đầu một cái, hỏi”Phượng Vũ, kế tiếp ngươi có dự định gì? Hay là muốn trở về trường học?”

“Không, học viện Linh Chân đã không còn thích hợp với ta...ta muốn đi tìm một vị bằng hữu, để cho hắn dạy ta phương pháp tu luyện của Ngự Linh Sư.”

Nghe vậy, trong mắt Lăng Tử Minh mang theo mấy phần hâm mộ:“Từ xưa đến nay Tát Lan mới chỉ có hai Ngự Linh Sư. Phượng Vũ, ngươi nhất định sẽ là Ngự Linh Sư thứ ba làm thiên hạ khiếp sợ.”

“Chỉ hy vọng là như thế.” Chú ý tới sự hâm mộ trong mắt hắn, Phượng Vũ không nhịn được hỏi “Vậy còn ngươi? Ngươi dự định làm cái gì?”

Do dự một chút, Lăng Tử Minh mới lên tiếng:“Ta sẽ ở lại đây.”

“Ngươi và bệ hạ hòa giải rồi sao?

“Chưa nói tới, nhưng. . . . . . Mẫu hậu qua đời là đả kích rất lớn đối với hắn, mấy ngày qua so với lúc mới gặp gỡ hắn già hơn rất nhiều; cộng thêm Cam Ma La dù sao cũng là người của Quang Minh Thánh Điện, tuy nói hắn là người khơi lên nội loạn ở tu tháp trước, nhưng nếu là trả lời không tốt, khó bảo đảm Quang Minh Thánh Điện sẽ không giận chó đánh mèo lên chúng ta. Cho nên giờ phút quan trọng này, ta thật sự không cách nào tàn nhẫn rời đi.

Phượng Vũ hiểu rõ gật đầu:“Ta hiểu, phải gánh trên lưng trách nhiệm của hoàng tử, sau này ngươi sẽ rất khổ cực đấy.”

“Cực khổ hơn cũng phải đi về phía trước.” Lăng Tử Minh sợ bị nhất người hiểu lầm vì là ham vinh hoa phú quý trong hoàng thất mới ở lại hoàng cung, thấy bằng hữu hiểu rõ mình như vậy, không khỏi cảm thấy vui mừng, từ trước đến giờ trên khuôn mặt lạnh nhạt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

“Không tệ, cực khổ hơn cũng phải đi về phía trước. Tử Minh, tương lai ngươi nhất định sẽ là vị Hoàng đế tốt. Ngày nào đó ta sửa lại tu tháp thì ngươi cũng đừng quên lão bằng hữu này nha.”

“Ha ha, khi đó ngươi nhất định đã trở thành Ngự Linh Sư danh chấn thiên hạ, chỉ sợ ta cầu xin ngươi tới làm khách, ngươi cũng không chịu.”

“Làm sao có thể, bất cứ lúc nào, bằng hữu đều quan trọng nhất! Không bằng, chúng ta vỗ tay thề nguyền?

“Được.” Hai người nhìn nhau cười một tiếng, một chưởng tuyên thề, tiếng vỗ tay thanh thúy, trái tim của cả hai đều là ấm áp.