Ngự Linh Thế Giới

Quyển 2 - Chương 45: Hoang mạc thương khách




"Đại sư huynh, còn bao lâu mới tới Nam Ninh thành?"

"Phía trước chính là biên giới Tây Sơn rồi, đi qua Tây Sơn chính là nội vực biên cảnh."

"Ngày ngày không phải là ngồi tu luyện thì chính là gấp rút lên đường, thật khó chịu quá đi!"

"Linh nhi, muội đừng quên lời muội từng đáp ứng với sư phụ, tuy rằng lần xuất hành này phải đi mừng thọ Nam Ninh thành chủ nhưng cũng là để cho muội đi lịch lãm rèn luyện. Muội sinh sống ở quan ngoại nhiều năm, không biết thế tục hồng trần, không hiểu nghìn khó vạn khổ, tâm tính còn khiếm khuyết, sau này sao có thể khống chế Huyền linh cường đại hơn?"

Bên trong thương đội gần nghìn người có một cái xe gấm phủ màn lụa được hộ tống mà đi, trong xe có một nam một nữ vừa nói vừa cười, thản nhiên tự đắc, khác biệt hoàn toàn với thương đội phong trần mệt mỏi ở xung quanh. Mà tiểu thương xung quanh đối với điều này cũng đã sớm tập mãi thành quen, bọn họ tập trung di chuyển cũng không có người đi quấy rầy hai người.

Nam tử nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, cử chỉ trầm ổn, phong thái bất phàm, mặc một bộ trường bào màu đen, biểu hiện ra rất tự nhiên phóng khoáng, chùm tóc đen buộc kéo dài thả tới thắt lưng, bên hông dùng một sợi thừng đen xuyên buộc một cái ngọc hồ lô cỡ đầu ngón tay, nhìn phong cách nó cổ xưa đẹp đẽ. Còn thiếu nữ ở một bên mặc váy lụa màu sắc rực rỡ tung bay trong gió, thanh tịnh thanh tú, hai chùm tóc nho nhỏ vắt lên trên vai, có vẻ xinh đẹp đáng yêu không thể diễn tả bằng lời.

"Hừ, biết rồi biết rồi, đại sư huynh thực sự là dong dài, càng ngày càng như lão đầu tử cha muội rồi, chỉ biết giáo huấn Linh nhi thôi."

Nghe thiếu nữ oán giận, nam tử không khỏi ngẩn người, giả vờ nghiêm túc nói: "Ách... Sư phụ lão nhân gia ngài ấy cũng không tính là già đi? Chỉ là nhìn hơi già một chút mà thôi."

"Xì!"

Thiếu nữ cười tươi như hoa, lập tức tức giận trừng mắt nam tử nói: "Đại sư huynh tốt nha, huynh lại còn nói cha nhìn già, lần này đã để Linh nhi nắm được nhược điểm rồi, trở về Linh nhi sẽ nói cho cha biết, để cha phạt huynh diện bích ba ngày ba đêm."

"Linh nhi nghe lầm rồi, huynh chính là đang khen sư phụ còn trẻ còn khỏe."

"Thôi đi, muội đã nghe thấy rồi!"

...

Ngay lúc hai người cười đùa, toàn bộ thương đội lại đột nhiên ngừng lại.

"Ồ!? Phía trước có người!"

"Mọi người dừng lại, không nên hành động thiếu suy nghĩ, cẩn thận phòng bị!"

Phía trước truyền đến hai tiếng thét, đội ngũ đằng sau lập tức một trận rối loạn.

Hộ vệ chạy thương hiển nhiên đều rất có kinh nghiệm, mặc dù kinh nhưng không hoảng, tất cả dồn dập cầm lấy binh khí thủ hộ ở trước người, cảnh giác nhìn xung quanh.

"Tiền chưởng quỹ, phía trước xảy ra chuyện gì vậy?"

Nam tử cùng thiếu nữ ra khỏi xe gấm đi tới phía trước đội ngũ, sóng vai đứng cùng một thương nhân tuổi trung niên có hình thể to béo.

"Tiền Bất Nhị xin chào hai vị khách quý, vừa rồi có điều quấy rầy, thực sự xin lỗi."

Nhìn thấy hai người xuất hiện, lòng Tiền Bất Nhị theo đó mà yên tâm thêm vài phần.

Thân phận hai vị này thế nhưng là rất có lai lịch, nếu không phải bởi vì thế lực của hai người cùng thương hội thường có lui tới hơn nữa lần này lại tiện đường đi cùng, không thì Tiền Bất Nhị căn bản không có tư cách mời được nhân vật như vậy gia nhập vào trong thương đội.

"Tiền chưởng quỹ không cần khách khí..."

Nam tử đang định hỏi han mấy câu thì thiếu nữ ở bên cạnh đã nhảy ra nói: "Chưởng quỹ béo ú, có phải có người đến cướp thương hay không? Sướng quá đi! Cuối cùng cũng đến phiên bản cô nương trổ tài rồi!"

Nghe lời thiếu nữ nói, hộ vệ thương đội ở xung quanh đen xì mặt lại.

Những người như bọn họ, mỗi lần chạy thương đều là đem đầu treo trên sống lưng, tự nhiên hi vọng càng an toàn càng tốt. Nhưng thiếu nữ này thì trái lại, coi mạng người như trò chơi, dạng như e sợ thiên hạ không loạn, đây không phải là đang tát lên mặt bọn họ sao, quả thật làm cho mọi người lo lắng bất đắc dĩ.

Cũng may nam tử lại là người trầm ổn, biết nặng biết nhẹ, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng kéo thiếu nữ lại đằng sau mình, vẻ mặt áy náy nói: "Xấu hổ, xấu hổ quá, Linh nhi còn nhỏ không có hiểu chuyện, mong rằng chư vị đừng trách."

"Không có, không có sao, tiểu cô nương chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, hồn nhiên chân chất mà thôi."

Tiền Bất Nhị vội vàng xua tay, bọn họ thế nhưng là gánh không nổi lễ của đối phương a.

"Đại sư huynh..."

"Được rồi, có gì lúc khác rồi nói."

Nam tử nhè nhẹ đè xuống, cắt đứt lời thiếu nữ nói, xung quanh không khỏi lộ ra những ánh mắt cảm kích nhìn hắn.

Lúc này, Tiền Bất Nhị chen lời nói: "Vừa rồi chuột sa mạc truyền đến tin tức, phía trước có người đang tới gần chỗ chúng ta với tốc độ rất nhanh."

"Có bao nhiêu người?"

Nam tử nghe vậy trái lại không sợ chút nào, còn Tiền Bất Nhị thì vẻ mặt ngưng trọng nói: "Một người."

"Một?!"

Không đợi nam tử mở miệng, thiếu nữ được gọi là Linh nhi lại lần nữa cười ra tiếng: "Chỉ có một người mà các ngươi đã khẩn trương như thế? Vậy đến nhiều hơn mấy người chẳng phải sẽ hù dọa các ngươi ngã hết rồi sao?"

"Ách!"

Tiền Bất Nhị cảm thấy đầu mình đau mất rồi, lúng túng giải thích: "Dưới tình huống bình thường sẽ có rất ít người một thân một mình đi trong hoang mạc. Gặp phải tình huống như vậy đa số sẽ là ở xung quanh có mai phục kèm theo, nếu như không phát hiện được mai phục nói rõ là kẻ địch rất lợi hại, cho nên chúng ta mới phải càng thêm cảnh giác."

Nam tử kéo thiếu nữ về, cười nhè nhẹ: "Tiền chưởng quỹ chớ trách, tiểu sư muội ta lần đầu tiên đi ra ngoài, chưa từng thấy qua việc đời gì cả, xin lượng thứ nhiều hơn."

"Không sao không sao."

Tiền Bất Nhị vội vàng xua tay, nhưng thiếu nữ lại rất không phục nói: "Đại sư huynh, huynh nói ta chưa thấy qua việc đời, Huyền Tông ta cũng gặp qua rất nhiều, còn bọn họ đã thấy qua mấy người?"

Nghe lời thiếu nữ nói, mọi người xung quanh không khỏi run rẩy tâm can... Huyền Tông a, toàn bộ Đại Lương cổ quốc cũng tìm không được mấy người, vậy mà thiếu nữ này lại tùy tiện có thể trông thấy, quả nhiên là người so với người tức chết người a!

"Aiz!"

Nam tử cũng lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, không biết nói gì cho phải.

Ngay khi thiếu nữ chuẩn bị khoe khoang tiếp thì trong cát bụi cách không xa hiện ra một bóng người đang dần dần tới gần.

"Người đến là ai, hãy xưng tên ra."

Hộ vệ thương đội hét lớn lên hỏi, trong cát bụi truyền đến thanh âm khô khốc đáp: "Tiểu tử Vân Mộ, xin chào chư vị."

Trong lúc nói chuyện, một thiếu niên phong trần mệt mỏi từ trong cát bụi đi ra, ở sau lưng hắn còn cõng một tiểu cô nương ba đến năm tuổi.

"Đây... Đây là cường địch mà mấy người nói!?"

Thiếu nữ là người đầu tiên cười ra tiếng, nam tử cũng cảm thấy thương đội có chút chuyện bé xé ra to rồi.

Chỉ là, lai lịch thiếu niên ở trước mặt có chút cổ quái, trong hoang mạc này, trước không có thôn làng, sau không có đất, vì sao lại có hai đứa trẻ con choai choai xuất hiện ở đây.

"Tiểu tử, ngươi tới đây có chuyện gì?"

Tiền Bất Nhị ổn định tâm thần hỏi đối phương, hắn cũng không có vì tuổi của đối phương mà thả lỏng cảnh giác.

Vân Mộ nhìn nhìn nét mặt những hộ vệ thương đội này, lập tức hiểu được chính mình có chút đường đột rồi, vì vậy hắn chắp tay nói: "Quấy rầy chư vị thực sự rất xin lỗi, tiểu tử không có ý gì khác chỉ hy vọng quý thương hội có thể tiện đường cho chúng ta đi nhờ một đoạn."

"Thì ra là đi nhờ?"

Tiền Bất Nhị quan sát khắp người Vân Mộ, sau cùng ánh mắt rơi vào trên cổ tay trái Vân Mộ: "Tàng Giới Luân? Ngươi cũng là Huyền giả? Thảo nào dám mang theo muội muội một mình hành tẩu trong hoang mạc."

"Tiểu tử chỉ là Huyền đồ Khai khiếu sơ kỳ mà thôi, qua không được mắt tiền bối."

Vân Mộ tùy ý nhìn lướt qua thương đội, liền nhìn ra thương đội này rất không bình thường, tuy rằng không có thương kỳ nhưng tất cả hộ vệ đi theo đều là Huyền giả, nhất là người đầu lĩnh kia càng hiển lộ ra khí tức tới Huyền sĩ.

Nhưng mà Vân Mộ cũng không quá để ý đến những người này, ánh mắt hắn thủy chung rơi vào nam tử áo đen cùng thiếu nữ váy lụa màu kia. Hai người này giấu kín khí tức, nhìn không ra nông sâu, bằng nhãn lực của Vân Mộ để phán đoán thì đối phương hẳn phải là cao thủ cấp bậc Huyền sư.