Ngự Linh Thế Giới

Quyển 2 - Chương 58: Khách khanh




Huyền Văn đạo, bao la mờ mịt tựa khói sương.

Một đạo văn ấn tượng trưng cho một loại lực lượng, một cái ký hiệu có thể ẩn chứa một loại quy tắc.

Đây là ngôn ngữ cổ xưa nhất trong trời đất, cũng là văn tự xuất hiện khi thiên địa vừa mới hình thành, rất gần với bản nguyên của đại đạo, bản chất của vạn vật, ẩn chứa những biến hóa huyền ảo của đất trời.

Tiếc thay, cùng với chiến loạn liên miên và sự xuất hiệp của đại kiếp, Thần đạo đã tịch diệt, vô số những nền văn minh cổ xưa đã tiêu tán dần trong cát bụi thời gian, Thần đạo phù văn cũng không còn huyền diệu như trước nữa mà mai một dần trở thành Huyền văn như ngày nay.

Dù vậy, trên thế gian hiện nay số người biết Huyền văn cũng không hề nhiều, số người dành cả đời để nghiên cứu nó ít lại càng thêm ít.

Hầu hết mọi người chỉ biết đến tác dụng của Huyền văn, mà không hiểu rõ ý nghĩa thật sự của nó. Việc nghiên tập Huyền văn cũng là một quá trình dài lâu và cực kì buồn tẻ, ít ai có thể kiên trì. Bởi lẽ đây là một thế giới cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé, dành thời gian nắm rõ chân ý của Huyền văn còn không bằng học cách làm sao vận dụng Huyền văn để luyện chế Huyền Binh, Huyền Bảo, Huyền Đan, hoặc là bố trí Huyền Trận, như vậy còn thực tế hơn nhiều.
...

Kiếp trước, Vân Mộ một lòng khổ tu nên hầu như không có một chút hiểu biết nào về Huyền Văn đạo.

Vốn dĩ hắn đưa ra điều kiện học tập Huyền văn không phải vì nhất thời ấm đầu hay đặc biệt yêu thích lĩnh vực này, mà nguyên nhân chủ yếu là vì hắn muốn hiểu rõ sự huyền diệu của Như Ý không gian.

Trong Như Ý trong không gian từng xuất hiện ba cánh cửa giữa hư không (hư không chi môn), trên bề mặt được khắc dày đặc Huyền văn, Vân Mộ vừa nhìn đã thấy đầu váng mắt hoa. Do đó hắn nghĩ rằng, nếu muốn khám phá bí mật của Như Ý không gian, thì chắc chắn phải bắt đầu từ Huyền văn, đến thời điểm hắn có thể hiểu rõ ý nghĩa của những Huyền văn kia, không chừng hắn có thể nắm giữ toàn bộ Như Ý không gian, thậm chí còn có thể tìm được manh mối liên quan đến thân thế của mình.

Đối với thân thế của bản thân, dù cho Vân Mộ chưa từng đề cập đến bao giờ, nhưng điều đó không có nghĩa hắn có thể dễ dàng buông bỏ, ngược lại, dù là kiếp trước hay kiếp này, thân thế vẫn luôn là nút thắt trong lòng Vân Mộ, hiện tại có cơ hội trở lại trăm năm trước, hắn càng thêm khát khao tìm lại cha mẹ ruột của mình, có lẽ sẽ có người quen thuộc với sự cô độc, nhưng không ai lại ưa thích sự cô độc, cũng như sẽ không ai mong muốn mình là trẻ mồ côi.

Nhìn thấy vẻ kích động trên mặt Phạm Trọng Văn, Vân Mộ thành khẩn nói: "Ta biết, điều kiện thứ ba có phần ép buộc, nhưng ta hi vọng tiền bối có thể thử cân nhắc một lần."

Ép buộc? Có lẽ vậy!

Ai cũng không nghĩ tới, vốn còn đang nói chuyện buôn bán, Vân Mộ lại bất ngờ đề cập tới chuyện bái sư học nghệ, hơn nữa còn là một loại tạp nghệ như Huyền văn. So sánh với hai điều kiện trước, điều kiện thứ ba có phần bất ngờ, lại tựa như một trò đùa.

"Ngươi... làm sao ngươi biết ta có nghiên cứu Huyền Văn đạo?"

Phạm Trọng Văn vô cùng hiếu kỳ, Vân Mộ lại cố ý tránh né câu hỏi của hắn: "Như lời tiền bối đã nói, trên đời này vốn dĩ không có tường nào không lọt gió, có một số việc, tưởng như không ai biết, nhưng ta lại là ngoại lệ trong số đó."

"Ngươi..."

Phạm Trọng Văn cực kì kích động, có phần khó tin nhìn qua Vân Mộ. Rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn cùng đối phương gặp mặt, nhưng tựa hồ Vân Mộ lại cực kì hiểu rõ hắn, ngay cả chuyện như vậy cũng biết.

Quả thực Phạm Trọng Văn có nghiên cứu qua Huyền Văn, nhưng đây là chuyện riêng của hắn, ngoại trừ vài người cực kì thân thiết ra, căn bản là không ai biết được. Hơn nữa Phạm Trọng Văn không phải là Huyền giả nên không thể vận dụng Huyền văn, mặc dù nghiên cứu ra một số thứ nhưng cũng không có quá nhiều tác dụng.

Đúng vậy, Phạm Trọng Văn không phải là Huyền giả, hắn chỉ là một lão nhân bình thường, yêu thích nghiên cứu một ít loại đồ vật quý hiếm cổ quái, nguyên nhân chính vì như vậy, nhiều người trong Vạn Thông Thương Hội cho rằng, với tuổi tác ngày càng cao, Phạm Trọng Văn khó tránh khỏi việc ngồi không ăn bám, vì vậy bọn họ đẩy hắn ra khỏi kinh đô, ngay cả một người được hắn tự tay cân nhắc như Hoa Do Liên cũng vì chuyện này mà bị đưa tới đây.

Sau một lát, cảm xúc của Phạm Trọng Văn dần dần bình ổn lại: "Vân Mộ tiểu huynh đệ, nếu như lão hủ không đáp ứng, có phải ngươi sẽ cự tuyệt lần giao dịch này hay không?"

"Đương nhiên là không!"

Vân Mộ lắc đầu, trả lời một cách chắc chắn: "Mặc dù tiền bối không đồng ý, ta vẫn sẽ mang mấy quả trứng chim đó bán cho thương hội các ngươi, hoài bích có tội, đạo lí này ta cũng hiểu, nếu tài vật đã bị người khác biết được, vậy biện pháp tốt nhất chính là chia sẻ nguy cơ với kẻ khác, có Vạn Thông Thương hội của các người đứng chắn phía trước, ta sẽ an toàn hơn nhiều."

Nghe Vân Mộ nói vậy, Phạm Trọng Văn không khỏi cười khổ: "Không ngờ tiểu huynh đệ lại có cái nhìn thấu triệt đến vậy! Không chút nào giống với một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi."

Dừng lại trong giây lát, Phạm Trọng Văn lại khiêm tốn nói: "Nếu tiểu huynh đệ đã để mắt đến lão hủ, lão hủ cũng không cần phải trốn tránh nữa. Chẳng qua, tuy lão hủ có nghiên cứu Huyền Văn, nhưng số lượng Huyền văn có thể hiểu được cũng không nhiều, trình độ vẫn còn khá thô thiển ..."

"Không sao, không sao!"

Vân Mộ cực kì vui mừng, vội vàng chắp tay nói: "Vãn bối chỉ muốn học qua một ít, có thể hiểu được thì tốt, không hiểu được cũng không sao, chỉ cần tiền bối giúp ta nắm được những kiến thức nền tảng là được.”

"Ngươi ..."

Phạm Trọng Văn nghẹn họng, tức đến một ngụm lão huyết cũng sắp phun ra rồi.

Vừa rồi chẳng qua mình chỉ tỏ ra khiếm tốn một chút, không ngờ đối phương lại tin là thật, thực sự Phạm Trọng Văn rất muốn cho hắn một bạt tay, cách nói chuyện của tên tiểu tử xui xẻo này thật làm tổn thương người khác quá đi!

"Được rồi, được rồi, lão hủ cũng từng này tuổi rồi, chẳng muốn so đo với ngươi làm gì, nếu ngươi thật muốn học Huyền Văn đạo, cứ đến nơi này tìm ta là được. Đây là khách khanh lệnh bài của ngươi, có thể tự do xuất nhập Loạn Lâm Tập cùng Vạn Thông Thương Hội, bên trên có ấn kí thể hiện thân phận của ngươi, ngươi nên giữ gìn cẩn thận!"

Dứt lời, Phạm Trọng Văn liền cầm lấy tấm lệnh bài màu vàng kim không biết Hoa Do Liên từ đâu mang tới đưa cho Vân Mộ.

Một mặt Khách khanh lệnh bài khắc hai chữ "Vạn Thông", mặt khác được vẽ vô số Huyền Văn, sờ lên có cảm giác trơn láng, lệnh bài có màu vàng kim rực rỡ, tựa như một tấm thẻ bằng vàng, mang theo quý khí.


Thật đúng là đại thương có khác, chỉ một khối lệnh bài thân phận nho nhỏ cũng toát ra vẻ giàu sang quý phái như vậy.

Sau đó, Vân Mộ thu hồi lệnh bài, hướng về phía Phạm Trọng Văn cung kính thi lễ, xem như đã định ra chuyện học nghệ.

Nhìn thấy thái độ cung kính của Vân Mộ, sắc mặt Phạm Trọng Văn nhu hòa đi nhiều, tiếp tục nói: "Được rồi, chỉ là học tập tạp nghệ mà thôi, không cần nhiều lễ nghi phiền toái như vậy, về phần số lượng huyền thạch ngươi yêu cầu, lão hủ sẽ cho người đi chuẩn bị, ngươi chịu khó ngồi đây đợi trong giây lát."

Mọi chuyện vậy là kết thúc, toàn bộ giao dịch về cơ bản đã hoàn thành.

Phạm Trọng Văn mang theo Tiền Bất Nhị và Hoa Do Liên cùng nhau cáo lui, đi chuẩn bị những yêu cầu tương ứng.

Gian phòng to lớn lại chỉ còn Vân Mộ và Tiểu Tố Vấn.

Một thiếu niên mỗi thời mỗi khắc đều không quên chuyện tu hành, lại lần nữa nhập định, một bé gái ngây thơ vô tri, tiếp tục một mình vui vẻ đánh chén.