Ngự Lôi

Quyển 2 - Chương 29: Chàng trai kia




Edit: Vân Khinh Beta: Sakura Đi theo Thiên Nhu vào cái chỗ gọi là Tàng Thư các thì phát hiện bên trong ngồi không ít người, nhưng đều rất yên tĩnh, phát hiện Mặc Hi đến, mặc dù có chút nghi hoặc nhưng cũng không nói lời nào.

Đi vào bên trong, nhìn từng bìa sách trên giá.

Đã tìm được!

Nhìn thấy trên kia viết ba chữ “Loại Dị Võ”, Mặc Hi đi thẳng đến đó, tìm loại sách mình cần.

[ Đại cương Dị năng lực ]?

Cái này có thể được, nhìn thấy quyển sách này, Mặc Hi liền nói với Thiên Nhu: “Giúp em lấy quyển sách kia xuống.”

“Được.” Thiên Nhu vươn tay muốn cầm lấy, đột nhiên nhìn thấy một bàn tay nhỏ bé chụp vào quyển sách này, hai người đồng thời dừng lại.

Mặc Hi chuyển mắt, thì thấy một đứa bé trai đứng bên cạnh, nhìn chiều cao, có lẽ cũng khoảng mười hai tuổi, bàn tay kia chỉ vừa đụng vào được một góc sách, nhìn thấy hắn có mái tóc rậm đã che đi đôi mắt.

Con ngươi Mặc Hi sâu thẳm, còn không đợi cô nói gì thì đứa bé trai kia đã cúi đầu, giọng nói trầm thấp: “Thực…thực xin lỗi.”

Sau đó xoay người rồi đi.

Thực xin lỗi? Hắn có cần phải xin lỗi sao? Giọng nói trầm thấp kia, luôn cúi đầu, nhưng thắt lưng lại thẳng tắp, rõ ràng là người không muốn khuất phục, hơn nữa, đôi mắt kia?? Trong mắt hiện rõ không cam lòng cũng cứng cỏi, căn bản không giống ánh mắt đứa trẻ mười tuổi nên có, vì cái gì khiến hắn có ánh mắt như vậy??

“Mặc Mặc?” Lúc này Thiên Nhu cũng đã lấy quyển sách kia xuống, đưa cho Mặc Hi, khẽ gọi một tiếng.

“Vâng.” Mặc Hi nhận sách, có chút nghi ngờ hỏi: “Đứa bé vừa rồi là?”

“Đứa bé kia a.” Trong mắt Thiên Nhu hiện lên một chút đau lòng, nói nhỏ: “Đứa bé đó làm việc lặt vặt ở đây, lại nói, đứa bé đó cũng là một thiên tài, rõ ràng khảo thí có thiên phú dị năng cường đại, nhưng đến bây giờ vẫn chưa đạt đến cấp mười, danh hiệu thiên tài liền đánh mất. Có thể ở lại đây, cũng là do ông chủ tốt bụng, vừa làm tạp vụ có thể kiếm tiền vừa có thể tiếp tục huấn luyện.”

“Nha.” Mặc Hi đáp một tiếng, ánh mắt lại hướng về phía đứa bé trai vừa vừa rời khỏi, thấp giọng nói: ”Anh ta là một thiên tài.”

“À?” Thiên Nhu sững sờ, không rõ Mặc Hi vì cái gì đột nhiên nói như vậy, hơn nữa lời kia rõ ràng là một lời xác định.

“Tốt rồi, đi thôi.” Không nói gì nữa, Mặc Hi liền đi đến trước một bàn sách, bắt đầu đọc quyển sách vừa lấy đươc.

[ Dị năng giả, Con cưng của trời, được thiên nhiên yêu mến.]

Đây là câu đầu tiên quyển sách này nói đến, cũng là câu duy nhất.

Xuống dưới, là bắt đầu phân loại dị năng.

Dị năng, muôn ngàn loại không giống nhau.

Hệ Ngũ Hành, Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả Thổ.

Hệ Ngũ Hành biến hóa, do diễn biến Ngũ Hành mà thành, có mạnh có yếu, Thủy biến thành Băng, lực công kích cường đại hơn so với Thủy, lại không nhu hoà trị liệu như Thủy.

Tính chất hệ đặc biệt, lại hỗn tạp, có mạnh có yếu, có loại: Khí, Quang, Ám, Không gian, Thời gian….các loại này đều thuộc về các loại Hệ đặc biệt, thậm chí vượt xa Hệ Ngũ Hành, nhưng cũng có những hệ yếu hơn như: Hoa, Giấy, Tốc độ,…một ít hệ không có bất kỳ lực công kích nào.

Vô hệ, thần bí, dị năng huyết mạch kế thừa.

Đã từng có một vị Dị năng giả Ngũ Hành cường đại nói ra một khái niệm như vậy, Dị năng trên thế gian kỳ thật đều lấy Ngũ Hành làm trụ cột mà hình thành, kỳ thật Ngũ Hành mới là cường đại nhất, chỉ là khái niệm này vẫn chưa được chứng thực, nhưng lại cũng không có phủ nhận.

. . .

Liên tục không ngừng lật sách, xem hết [ Phân loại Dị năng] lại đến [Khái quát Dị năng] còn chưa xem hết, Mặc Hi đóng sách lại, bởi vì đã đến giờ rồi, nên về nhà ăn cơm cùng Mặc Phàm, nếu không họ sẽ lo lắng.

Ngẩng đầu nhìn Thiên Nhu vẫn đứng bên người, hỏi: “Vì sao bên ngoài em không tìm thấy những loại sách này?”

“Thủy Lam Tinh, sách về Dị năng giả và Võ giả không được phép buôn bán bên ngoài, có một ít tiệm sách của học viện mới có.” Thiên Nhu ôn hoà giải đáp cho Mặc Hi.

“Vâng.” Mặc Hi đứng dậy, cầm sách trong tay, vừa chuẩn bị rời đi, lại dừng bước: “Ở đây có thể mang sách đem ra ngoài xem không?”

“Mặc Mặc thì có thể.” Thiên Nhu nói, đáp án này cô có thể hiểu rõ, những người khác có lẽ không thể nhưng cô có thể.

Xem ra lại là giấy phép đặc biệt của An Dĩ Mẫn rồi.

Nhẹ gật đầu, Mặc Hi cầm quyển sách trên tay, đi ra bên ngoài.

Đi được một nửa, đột nhiên quay đầu, thì phát hiện đứa bé vừa rời đi đang đứng ở nơi vừa cầm sách, xem ra là tính đợi cô mang sách trả lại, hắn đến gần quan sát, mà lúc này hắn cũng chú ý tới ánh mắt của Mặc Hi đang nhìn hắn.

Thân thể run lên, đôi môi tựa như đang mấp máy, vừa chuẩn bị đi.

“Đợi một chút.” Mặc Hi kêu ra tiếng, liền đi về phía hắn.

Đứa bé quay người lại, nhìn cô, giọng nói trầm thấp lại lộ ra một chút kiêu ngạo bất phục: “Có chuyện gì?”

Có lẽ theo lời người khác, nhìn thấy bộ dạng này của hắn nhất định sẽ xem thường, không có bất kỳ tác dụng gì lại cố giả vờ kiêu ngạo như vậy.

Đứng trước đứa bé rồi lấy quyển sách trong tay đưa cho hắn, cười nói: “Đưa cho anh xem, lúc nào cũng có thể.”

Tay đứa bé hơi run lên, vừa nâng lên một chút, lại nắm chặt rút tay về, đôi mắt sau mái tóc đen nhìn Mặc Hi: “Vì cái gì?”

“Vì cái gì?” Mặc Hi cười, cô chỉ là biết rõ, bé trai cũng không phải phế vật, hắn là một thiên tài, chỉ cần kiên trì một chút như vậy, tuyệt đối sẽ rất kinh người, đương nhiên, những điều này cô sẽ không nói gì, điều này cũng không phải là nguyên nhân cô muốn giúp hắn, chân chính nguyên nhân khiến cô muốn giúp hắn là đôi mắt kia, đôi mắt tuyệt vọng cùng với không cam lòng, cố chấp muốn vươn lên, không nản chí, đôi mắt kia, khiến cho cô như nhìn thấy chính mình, một đứa bé như vậy, đáng để cô kính trọng, cười nói: “Chỉ là muốn cho anh mà thôi, không phải anh muốn sao?”

“Không cần!” Đứa trẻ cương quyết nói, tuy thân thể không động, nhưng đôi mắt rõ ràng có chút dao động, lộ ra khát vọng muốn xem sách, lại kiên trì phòng bị.

Duy trì tôn nghiêm nhàm chán kia sao? Cho rằng lấy sách là mất đi tôn nghiêm chính mình.

Mặc Hi cũng không ghét đứa bé có ý nghĩ như vậy, dù sao hắn vẫn còn nhỏ, có lẽ là gặp được quá nhiều chuyện mới có ý nghĩ như vậy. nhưng cô không phải thánh mẫu, cũng không cầu xin muốn giúp hắn, nếu hắn cho rằng như vậy, cô cũng không bức hắn thay đổi suy nghĩ, bất quá, nghĩ như vậy đối với hắn về sau sẽ không tốt.

Đem quyển sách trên tay tùy tiện bỏ vào chỗ cô vừa lấy ra, nói: “Có lấy hay không tuỳ anh, em để quyển sách này ở đây.”

Nói xong, cũng không hề để ý tới cậu, quay người rời đi.

Đứa bé nhìn bóng dáng Mặc Hi ly khai, lại nhìn quyển sách kia, đôi mắt đen nhánh vẫn không nhúc nhích, cắn răng, ôm quyển sách kia vào trong ngực, lại nhìn về phía Mặc Hi rời đi rồi hướng về khu quản lý mà đi.

“Cháu muốn xem quyển sách này.” Đứa bé nói với nhân viên quản lý, hắn muốn xem sách, nhất định phải nói trước một tiếng.

Nhân viên quản lý là một phụ nữ trung niên, đeo một đôi kính màu bạc, nhìn quyển sách trên tay đứa bé, cười nói: “Vừa rồi Mặc Hi tiểu thư đã nói, quyển sách này cháu có thể xem, khi nào trả cũng được.”

Thân thể bé trai run lên, cầm lấy sách nhẹ buông tay.

Hắn không cần người khác đáng thương!! Không cần!!

Đôi mắt đen nhanh lộ vẻ cứng cỏi cũng quật cường, đó là tầng ngăn cách duy nhất bảo vệ bản thân, chắc chắn nhưng yếu ớt.

Chính là vừa chuẩn bị để lại sách rời đi, trong đầu bỗng xuất hiện gương mặt nhỏ nhắn của Mặc Hi, đôi mắt kia, nhìn hắn không chút xem thường, càng không có đồng tình, chỉ xem hắn như người bình thường cũng có chút tán thưởng.

Bước chân dừng lại, cô không giống như mấy người khác .

Cuối cùng cầm sách lại, ôm vào trong ngực, chạy đi.