Ngự Mạt Thế

Chương 19-2: Tiếp tục hành trình (2)




Sáng sớm mọi người lục đục đứng dậy chuẩn bị cho cuộc hành trình tiếp theo, thủ lĩnh đầu trọc thấy vậy thì hắng giọng nói lớn. “Mọi người, tôi thấy càng đông người thì càng an toàn, chúng ta cùng nhau đi chung đi, chúng tôi đến cửa phía Đông, không biết mọi người nghĩ sao? Đi cùng chúng tôi, có gì hoạn nạn còn giúp nhau.”

Tuy không có rầm rộ hô to đồng ý nhưng ai nấy đều gật đầu, thủ lĩnh đầu trọc thấy vậy thì vui vẻ tiếp tục. “Tôi tên là Ngũ Nam, nếu mọi người không có ý kiến thì tôi sẽ dẫn đầu cả đoàn đội, chúng ta sẽ băng thẳng qua chợ rồi vòng qua quảng trường, mọi người có đồng ý không?” – Đáp lại Ngũ Nam là vài tiếng đồng ý và những cái gật đầu.

Ngạo Thiên Khải bên đây cũng vậy, nhưng mà chỉ là đi cùng tới chợ mà thôi, tới chợ thì mỗi người mỗi hướng, đi cùng lúc đầu giữ sức một chút cũng tốt. Thủ lĩnh trọc đầu lại tiếp lời. “Các bạn cứ thu dọn, ra ngoài tìm một chiếc xe có thể chạy được, khoảng năm phút nữa chúng ta xuất phát.”

Mọi người đều nhanh chóng thu dọn rồi tản ra ngoài, chưa tới năm phút nhóm nào cũng đã yên vị trong xe, thành phố A vì là thành phố chết nên xe còn xăng rất nhiều, tìm được nhanh chóng là chuyện rất hợp lý. Ngạo Vũ Băng cũng vào một góc khuất lấy chiếc Hummer được cải tạo của họ ra.

Nhìn hàng xe đồ sộ trước mắt, Ngạo Vũ Băng không biết cảm giác thật sự của bản thân là gì? Toàn là những chiếc đắc tiền hai chiếc ferrari, một chiếc maybach, hai chiếc hummer và … à đây là lạc loài – một chiếc xe tải – đây là chiếc xe của đội ngũ năm người vô tư. (lý do xin xem lại chương trước)

Sáu giờ sáng đoàn xe nối đuôi nhau rời xưởng, mục đích của bọn họ là tiến đến chợ, dọc đường đi đoàn xe phải nhiều lần ngừng lại để giải quyết tang thi, số lượng tang thi ở Thành Phố A nhiều khủng khiếp.

Đoàn xe thuận lợi đi tới trưa thì tìm một nơi hạ trại, mọi người nhanh chóng đem thức ăn và nước uống ra ăn, tuy là đội ngũ có thực lực không yếu nhưng đa số những người ở đây đều chỉ được ăn cháo loãng và một ít cải muối, cháo loãng này phải cảm ơn những người trong đoàn đội của thủ lĩnh đầu trọc, chẳng có thằng đàn ông nào lại chịu phiền phức để đi nấu nướng trong phút loạn lạc này.

Đoàn đội của thủ lĩnh đầu trọc không phải ai cũng có thể chiến đấu, trong đội có tầm mười người là phụ nữ, người già và trẻ em – những con người bị bỏ rơi hay là bị người thân đẩy vào miệng tang thi. Thủ lĩnh đầu trọc không hề đuổi họ, đem họ làm lá chắn hay là dùng để hấp dẫn tang thi mà đối xử với họ rất bình đẳng – Chúng tôi chém giết tang thi nếu mấy người thấy có thể giúp đỡ thì giúp đỡ không giúp đỡ được thì tìm đường mà chạy trốn, còn không làm được thì chúng tôi mặc kệ, nếu còn sống thì ăn uống chúng tôi sẽ lo bù lại các người phải giúp đỡ hậu cần, không làm được nữa thì đừng có mà đi theo.

Ban đầu có nhiều người phản đối, dựa vào cái gì lại không bảo vệ bọn họ, ừm bởi vì bọn họ có địa vị cao trong xã hội, cũng có một số người là cấp trên của những người trong đoàn đội này. Nhưng rồi cuối cùng cũng im lặng làm bổn phận, nhìn cảnh những người yếu đuối bị bỏ rơi đẩy vào miệng tang thi, nhìn những người đói đến mức xanh xao vàng vọt, nhìn những người bị chà đáp đến không còn hình hải, bọn họ mới biết được mình may mắn đến mức nào.

Đoàn đội của thủ lĩnh đầu trọc rất đoàn kết, thật tâm đối đãi với nhau, đây là điều rất đáng hâm mộ. Nhìn những nụ cười của trẻ con, của người già, của những người phụ nữ làm họ cảm thấy đây không phải là mạt thế, chỉ là một thiên tai, một thiên tai nên mọi người phải sơ tán trên diện rộng đến nơi an toàn, mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy thôi.

Ngạo Vũ Băng nhìn đoàn người trước mắt nhẹ cười, đối với thủ lĩnh đầu trọc này lại càng thêm phần hảo cảm, Ngũ Nam thủ lĩnh làm là hoàn toàn đúng, hắn không phải là thánh nam gặp ai cũng rủ lòng thương xót, cũng không phải ác bá làm chuyện thương thiên hải lý đem người già và phụ nữ ra làm mồi nhử tang thi.

Thế giới này đã quá lụng bại rồi, cứ đem những người yếu duối ra làm mồi nhử thì loài người sẽ dần tuyệt chủng mất thôi, nàng tuy rằng ích kỷ nhưng bao nhiêu năm sống trong cô độc đã làm nàng ngộ ra một điều, cô đơn là điều đáng sợ nhất, nếu con người cứ chết dần đi thì sẽ có một ngày chỉ còn một mình nàng đứng đó, lẻ loi chiến đấu một mình.

Ngũ Nam đang ăn thì cảm thấy có điều gì kêu gọi hắn, Ngũ Nam nhanh chóng quay đầu nhìn về nơi hấp dẫn mình, đó là một cửa hàng tạp hóa loại nhỏ, bên trong có hai con tang thi đang gào thét đập cửa. Ngũ Nam bước vài bước về phía tiệm tạp hóa thì cảm giác tim mình đập ngày càng mãnh liệt.

Thương Hy nhìn thấy Ngũ Nam hưng phấn thì vui vẻ đứng dậy phía sau Ngũ Nam, Thương Hy là phó đoàn của đoàn đội đương nhiên biết được dị năng của Ngũ Nam là gì. Đó là cảm ứng – một dị năng thuộc hệ đặc biệt, tuy nhiều người cho là vô dụng nhưng cấp bậc của Ngũ Nam khá cao, nhiều lần dùng dị năng của mình làm cho bọn họ thoát khỏi những trận tai kiếp, số lượng thành viên không giảm xuống bao nhiêu so với ban đầu.

Thương Hy và Ngũ Nam ăn ý nuốt hết cháo và dưa muối của họ rồi nhanh chóng kêu gọi mọi người thu dọn, lại phái thêm vài đồng đội tới đây, thủ lĩnh của hai đội ngũ kia cũng nhanh chóng đi theo, trên đường bọn họ có nghe nhiều về dị năng của Ngũ Nam, đương nhiên muốn xem xem bản thân có đoạt được chút lợi ít gì hay không.

Ngũ Nam nhìn nhìn vài người trong đoàn đội khác đi tới rồi cười nhẹ, dù sao hắn cũng không để ý chuyện có người muốn vào trong tạp hóa chia chát, cho bọn họ chút lợi ích bọn họ sẽ an phận hơn, đây là tiêu chí của Ngũ Nam.

“Tôi cảm giác được bên trong tạp hóa đó không có gì nguy hiểm chúng ta có thể giết hai con tang thi rồi vào trong lấy vật tư. Ai muốn làm người khuân vác vật tư và ai muốn làm người giết hai con tang thi thì tự mình đề cử, chia vật tư theo sức lực bỏ ra.”

Vài người nhìn nhau rồi nhanh chóng đề cử, có năm người giết tang thi và năm người khuân vác, năm người khuân vác đều là dị năng giả hệ lực lượng và tốc độ, nhữn người có khả năng trốn và tự vệ cao nếu có tập kích bất ngờ. Còn năm người giết tang thi thì lại là những người còn sót lại.

Ngũ Nam trực tiếp chỉ đạo dị năng giả hệ thổ lập hàng phòng ngự cho những thành viên còn lại rồi nhanh chóng hạ lệnh tấn công.Hiệu suất làm việc của mọi người cũng rất nhanh, chưa đầy năm phút đã dựng xong hàng phòng ngự đem những người còn lại vây lại. Đừng nghĩ năm phút là nhiều, nó quá ít để cho những người vừa mới biết đến sự tồn tại của dị năng sử dụng thuần thục như vậy.

Ngũ Nam lại tiếp tục chỉ đạo những người còn lại đem tiệm tạp hóa công phá, những dị năng giả hệ lực lượng và tốc độ nhanh chóng khuân hàng, tiếc thay cả một đoàn đội không có một không gian dị năng giả, à mà có khi bọn họ còn chưa biết có không gian dị năng giả tồn tại cũng nên.

Ngạo Vũ Băng ngồi cạnh Ngạo Thiên Hoành nhắm mặt phóng ra tinh thần lực chậm rãi cảm nhận bên trong tiệm tạp hóa, hoàn toàn không có gì bất thường, xem ra Ngũ Nam là một người rất đáng tin cậy. Ngạo Vũ Băng chợt cảm giác được một vật gì đó cản trở tinh thần lực của mình, kiểm tra một hồi thì Ngạo Vũ Băng bỗng mở mắt ra thu hồi tinh thần lực, chậm rãi mỉm cười.

Ngạo Thiên Khải ngồi đối diện Ngạo Vũ Băng nhìn thấy nụ cười của cô thì xoa lấy đầu cô cười sủng nịch. “Bảo bối, có chuyện gì vậy?”

Ngạo Vũ Băng thản nhiên hưởng thụ, híp mắt cười đáp. “À, cảm giác sắp có một kỳ ngộ xảy ra cho nên cảm thấy thú vị mà thôi.

Ngạo Thiên Khải bỏ tay ra sờ sờ mũi, xem ra bảo bối đã đạt được tinh thần lực cấp hai có thể mở ra phạm vi dò xét rồi, không biết là khi nào nhỉ, dấu thật kỹ. Ngạo Thiên Khải trong lòng cũng ai oán, dị năng của hắn chỉ mới chạm vào ngưỡng cửa cấp một còn chưa đột phá tới cấp một thì bảo bối đã đạt tới cấp hai rồi.

Ngạo Vũ Băng không biết rằng Ngạo Thiên Khải đang hiểu lầm mình, thật ra tinh thần lực của nàng dù là cấp mấy cũng có thể dò xét được chỉ xem là phạm vi lớn hay nhỏ mà thôi, nàng cũng quên giải thích với họ.

Ngũ Nam bước vào trong tiệm tạp hóa, tim của hắn đập rất nhanh, nhanh đến nổi làm hắn của giác nó sắp nhảy ra ngoài. Ngũ Nam nhanh chóng bước về phía bàn thờ thần tài của tiệm tạp hóa, thứ đang kêu gọi hắn ở đó.

Bàn thờ này có hai tượng thờ là ông địa và ông thần tài, phía bên trái có một mình bông hồng đã héo rũ, bên phải là một đĩa bốn trái táo đã khô lại, hắn cũng không biết thứ kêu gọi mình là gì nữa. Tay bông vươn ra chạm chào một cái bóng đèn nhỏ trên bàn thờ, Ngũ Nam bỗng rụt tay, cảm giác này không phải là đèn, rõ ràng rất lạnh và trơn bóng, giống… ngọc.

Thứ đó quả thật là ngọc, viên ngọc này rất nhỏ, Ngũ Nam vừa rụt tay thì viên ngọc cũng nhanh chóng nhảy ra, chạy thẳng vào trán của Ngũ Nam, đính thẳng vào đó. Ngũ Nam lúc này cứ như một thầy tu Ấn Độ, giữa trán có một cái chấm chu sa, rất tiếc, viên ngọc này màu xanh biển, tỏa sáng nhàn nhạt.

Ngũ Nam cảm giác được trước mắt nhìn hiện lên một hình ảnh rất mơ hồ rồi biến mất, thứ hấp dẫn hắn cũng không còn, tim lại đập bình thường. Ngũ Nam vừa quay ra đã thấy Thương Hy kinh ngạc nhìn hắn.

“A! Ngũ Nam, trên trán của cậu.”

Ngũ Nam sờ sờ trên trán thì mới cười khổ, có vào thì cũng nên vào trong chứ, như vầy quá rõ ràng rồi. Lại một cái đáng tiếc là hắn chẳng có cọng tóc nào để che lại. Ngũ Nam chi đành vỗ vai Thương Hy, nhẹ giọng.

“Từ từ sẽ giải thích cho cậu, xuất phát thôi.”

Thương Hy nghe vậy thì cười cười, hắn cũng biết lúc này không nên hỏi Ngũ Nam nhiều, không sao là tốt rồi. Đút tay vào túi Thương Hy dự định đi về phía trước thì ngạc nhiên phát hiện bên trong túi có gì đó hơi cộm lên, lấy tay rút ra, thì ra là một dải băng màu xanh, có lẽ dải băng này là thứ ở đại hội thể thao nào đó đi.

Thương Hy nhanh chóng chặn lại cái xoay người của Ngũ Nam, nhón chân cột dải băng lên đầu Ngũ Nam, thành công che đi viên ngọc trên trán.

“Vậy là mất rồi! Nói với các thành viên trong đội ngũ chúng ta mỗi người tìm một dải băng màu xanh cột lên, tôi nghĩ trong túi của vài người cũng có nhỉ, lần đó lấy được rất nhiều quần áo như vầy trong shop.”

Ngũ Nam thấy Thương Hy cột cho mình một dải băng thì giật mình thầm nghĩ bản thân ngu ngốc, vậy mà nghĩ không ra.

“Hy, cũng là cậu suy nghĩ tốt.”

Mọi người đều đang bậnsắp xếp vật tư cho nên không ai để ý tới sự khác thường của hai người Ngũ Nam, mọi người thu thập xong mọi thứ thì nhanh chóng lên đường, chỉ có một mình Ngạo Vũ Băng là cười tủm tỉm cả nửa tiếng đồng hồ.

Vật tư đúng như Ngũ Nam nói, phân chia theo công sức, đoàn đội của Ngũ Nam giữ hai phần ba do họ ra sức nhiều nhất, một phần còn lại hai bên kia tự chia, đội ngũ của Ngạo Vũ Băng không tham gia đương nhiên không được chia. Mọi người đều được lợi, đều vui vẻ.

Đoàn xe tiếp tục hướng chợ đi tới, mà Ngạo Thiên Khải cũng ngấm ngầm quan sát chung quanh, tìm xem ngõ nhỏ mà Mộ Hàn Vũ phát hiện chính xác là ở đâu. Đương nhiên khi có việc cần giải quyết thì họ cũng nhanh chóng ra hỗ trợ.

Ngạo Vũ Băng dựa vào xe nhìn xung quanh, cô cũng muốn hỗ trợ nhưng Ngạo Thiên Khải lại không cho, đành phải đứng đây quan sát xung quanh lâu lâu thì hỗ trợ một vài người, công việc hoàn toàn nhàn hạ. Một vài người cũng bất mãn nhưng nhìn hiệu suất làm việc của nhóm người Ngạo Vũ Băng thì đều nín lặng lại, có một nguyên tắc mà hầu như ai cũng biết, trừ phi giỏi hơn người nếu không đừng chê người tránh mang nhục.

Ngạo Vũ Băng dùng thần thức chậm rãi khuếch rộng ra tìm kiếm, cuối cùng đã phát hiện được ngõ nhỏ mà Ngạo Thiên Khải muốn đi. Khoảng chừng năm trăm mét nữa bọn họ sẽ tách khỏi đoàn đội, đi con đường riêng, bọn họ không có thời gian mà xông vào chợ chém giết. Cô cũng không định nhắc nhở những người kia nhưng rồi lại không đành lòng, có lẽ nên bàn bạc với hai anh trai. Có lẽ ai đó đã quên đoàn đội của mình của mình còn một người tên là Mộ Hàn Vũ.

Nhìn tang thi đã tản ra bớt, Ngũ Nam thủ lĩnh ra hiệu cho mọi người tiếp tục lên đường, không biết vì sao hắn lại có một cảm giác khác thường, nhưng đây không phải là cảm giác nguy cơ nên Ngũ Nam bỏ qua cảm giác này tiếp tục lên đường.

Ngạo Vũ Băng nhìn thấy ba người Ngạo Thiên Khải nhanh chóng nhảy lên xe thì vội vàng khởi động xe chạy đi. Bên cạnh các vị trí ngồi đều có sẵn nước lọc và bánh mì xốp, nếu để những người kia biết được chắc chắn sẽ hô to phá sản.

“Khải, Hoành, hai người xem xem có nên báo cho họ biết có một con đường tắt hay không? Dù sao cũng không nguy hại gì nhau lại thêm một phần trợ lực? Em nghĩ tới quảng trường họ cũng sẽ không chọn như chúng ta xông qua quảng trường đâu, chắc là sẽ tách ra từ chỗ đó.”

Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành vừa ăn bánh mì vừa gật đầu, uống xong một ngụm nước Ngạo Thiên Khải cười đáp.

“Bảo bối, cứ theo ý em đi, chạy lên phía trước báo cho bọn họ, à không báo cho tên đầu trọc là được, chuyện còn lại không thuộc nghĩa vụ của chúng ta.”

Ngạo Vũ Băng vui vẻ cười, đạp mạnh ga vọt lên phía trước, lướt qua hai chiếc ferrari tới chỗ của thủ lĩnh đầu trọc.

“Thủ lĩnh Ngũ Nam, chúng tôi biết được một đường vòng qua chợ nếu anh có hứng thú thì đi cùng còn không thì chúng ta chia tay ở chỗ này nhé.”