Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé

Chương 14




Shinji vẫn thong thả uống cà phê. Ngay cả cái thói quen chẳng buồn để ý xem người khác nghĩ gì này cũng không hề thay đổi. Shinji từng nói, không phải anh ta không đoán ra, mà vì không đoán sẽ vui hơn.

Khi ấy hai người còn là người yêu, Shinji vừa nói vừa dò đoán tâm tư của Tsugumi. Họ phỏng đoán tâm tư đối phương qua biểu cảm cùng lời nói, để ý tới nhau, đôi lần cãi cọ vì không dằn được cái tôi, đối xử với nhau tỉ mỉ đến phức tạp, khác hẳn với những người khác. Chỉ vì họ yêu nhau.

Nhưng giờ thì khác. Họ không còn là người yêu, nên không cần phải đoán ý nhau nữa. Tsugumi thực sự ổn hay chỉ giả vờ, anh ta chẳng cần tìm hiểu làm gì. Chỉ cần biết phần nổi trước mắt, thấy êm đẹp thì cử để nso lướt qua. Chia tay là thế đấy. Đâu còn quan hệ sâu sắc gì nữa, nên cứ bình thản dùng ánh mắt bàng quan mà coi như không có chuyện gì xảy ra.

Phải rồi. Vì đã trở thành người dưng nên anh ta mới chịu gặp mình nhỉ.

"Shinji, bây giờ anh thế nào rồi?"

Tsugumi hỏi, cố rời ánh mắt đang chực trào cô đơn đi chỗ khác.

"Anh về nhà bố mẹ. Ban đầu anh định thuê chung cư ngắn hạn, nhưng không ngờ tiền thuê cao hơn anh tưởng nhiều đến vậy. Lại còn tiền nhà bên Tsugumi nữa nên anh đành dọn về nhà."

"Xin lỗi anh, tôi dọn đi trễ quá."

"Tsugumi không cần xin lỗi, đều do chính anh mà. Nhưng thấy em đã có thể bắt đầu lại thế này thì anh yên tâm rồi. Giờ anh cũng phải tiến lên phía trước thôi."

"Anh định thuê nhà ở đâu chưa?"

"Chưa, thuê bây giờ chỉ tổ tốn công vô ích."

"Tốn công vô ích?"

"Ừ, tính ra thì..."

Hiếm khi thấy Shinji ngập ngừng như vậy, à...anh chợt hiểu ra. Shinji muốn sớm cso con mà. Nếu vậy phải mau chóng kết hôn. Kết hôn rồi thì kiểu gì cũng cần nhà mới. Bây giờ cũng có nhiều đôi chỉ mới quen biết hai, ba tháng đã quyết định kết hôn, nên hẳn là hiện giờ anh ta không sống một mình.

"Đã muộn thế này rồi ư?"

Shinji nhìn vào di động.

Tsugumi vô thức nhìn Shinji bằng ánh mắt trông đợi.

"Đi ăn luôn không?"

Anh gật đầu theo phản xạ, đến lúc thầm mắng bản thân mình ngu ngốc thì mọi chuyện đã quyết định xong xuôi. Đây chính là nguyên nhân anh bị cho là ngôc nghếch, nhưng anh thực sự muốn hai người ở bên nhau thêm một chút nữa. Cũng không phải Tsugumi vẫn còn yêu anh ta sau khi bị đá bởi một lí do khốn nạ như vậy. Cảm giác này giống sự bướng bỉnh cố chấp của một đứa trẻ, cứ mãi nhai đi nhai lại một miếng kẹo cao su dù mùi vị đã nhạt thếch, chỉ vì sợ nhè ra rồi sẽ không còn kẹo để ăn.

Ra khỏi tiệm cà phê, hai người đến quán ăn ngày trước họ thường lui tới, vừa ngồi xuống đã nghe ông chủ chào "Lâu rồi không gặp!" từ bên kia căn bếp trổ thông. Hai người chia nhau món súp hải sản và cá sốt kiểu Ý, uống loại rượu vang trắng yêu thích. Nhịp điệu chuyện trò không khác gì ngày trước, men say khiến Tsugumi có ảo giác hai người vẫn còn đang hẹn hò, nhưng tức thì anh lại nhớ ra, họ đã chia tay mất rồi.

Khi bữa ăn kết thúc, anh bước đến bên cạnh Shinji đang đứng trước quầy thanh toán, vừa định móc ví ra thì bị cản lại, nên chỉ đành cảm ơn sau khi ra khỏi quán. Nếu là trước kia, họ có thể sánh bước bên nhau cùng đi về một hướng, nhưng lúc này là mặt đối mặt.

"Vậy, em sống tốt nhé."

"Ừ, Shinji cũng vậy."

"Nếu có khó khăn gì cứ gọi điện cho anh."

"Cảm ơn anh."

Họ tạm biệt nhau bằng đoạn đối thoại như thế.

Trên đường tới nhà ga, Tsugumi vừa rảo bước vừa nghĩ ngợi.

Mình, tại soa lại phải đi một mình ở nơi thế này?

Shinji mong anh sống tốt. Anh cũng đã nhận lời.

Nhưng Tsugumi không sao ổn được. Sao có thể ổn được?

Cảnh đêm xa lạ hắt bóng lên cửa sổ trên tàu điện. Ngày đầu tiên chuyển chỗ ở, chuyến tàu lần đầu tiên anh lên. Những tòa nhà lạ lẫm, những biển quảng cáo chưa nhìn thấy bao giờ. Đây không phải là chuyến tàu đưa anh về "nhà".