Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé

Chương 43




Sakutaro mỉm cười vỗ vai anh đồng nghiệp nọ rồi lảng mất. Với một người không thể yêu phụ nữ như Sakutaro, kết hôn hay có con đều là chuyện rất xa vời. Nhưng nếu có một người yêu để chung sống với nhau suốt cả đời thì tốt biết mấy. Thay vì than thở về những khác biệt giữa người với người, cậu nên vui vẻ thưởng thức sự khác biệt ấy thì hơn. Khi ấy cậu chỉ mải mê suy nghĩ chuyện đó mà lại bỏ qua điểm quan trọng nhất.

Sau đó, kế toán cằn nhằn thúc giục cậu mau chóng xuất biên lai. Sakutaro mở ngăn kéo ra mới thấy cả tập biên lai đang chất đầy trong đấy. Vì đang lúc bận rộn nên Cậu quên béng mất. Tuy bà kế toán ấy lần nào cũng lắm lời như vậy, Sakutaro lại cảm thấy làm những việc liên quan đến tiền nong thì phải để người như thế làm mới hợp. Cậu tiếp tục suy nghĩ lệch trọng tâm vấn đề.

Nhưng đến lần thứ ba thì Sakutaro không thể cười được nữa. Cậu quên không lập bản dự toán cần phải trình lên trên trước cuối tuần. Đây là lần xem xét chỉnh sửa cuối củng nên nhất định không được để sai sót. Cậu chợt lạnh toát sống lưng.

“Lúc mới bắt đầu quen việc chính là lúc dễ mắc sai lầm nhất. Cậu phải làm ăn cho cẩn thận vào.”

Dù đang cúi đầu trước đàn anh, Sakutaro vẫn cảm thấy có gì không ổn. Ai cũng có lúc sơ sẩy mắc lỗi, nhưng hình như gần đây cậu mắc lỗi quá thường xuyên rồi. Chẳng lẽ như lời đàn anh nói, do cậu đã chểnh mảng công việc?

Nào, phải chấn chỉnh lại thôi!

Nhưng kết quả của sự chấn chỉnh ấy lại là một sai sót nghiêm trọng.

Khi thực hiện vụ làm ăn có giá trị bằng 1/3 doanh thu trong quý, Sakutaro đã nhầm thời hạn bàn giao công trình của một trung tâm mua sắm quy mô lớn tận ba ngày. Cậu đã quên sạch chuyện thời hạn bàn giao bị đẩy sớm lên, mà cứ tiếp tục cho thi công theo lịch trình cũ. Đến sát ngày bàn giao, khi xảy ra tình trạng “ông nói gà bà nói vịt” với người phụ trách, cậu mới nhận ra vấn đề.

Người mới vào nghề như Sakutaro tuy chỉ được giao cho thi công một phần của trung tâm, nhưng đây vẫn là lỗi nghiêm trọng, khiến trưởng phòng phải đích thân đến tận nơi xin lỗi. Mặc dù là công ty lớn, nhưng nhìn chung những người làm trong ngành xây dựng đều khá nóng tính. Khi phải hứng chịu những lời khiển trách nặng nề ào ào trút xuống như dội bom, Sakutaro thẫn thờ.

Chuyện quan trọng như thay đổi lịch bàn giao, sao cậu có thể quên được chứ?

Biết đâu là do phía đối tác nhầm lẫn trước rồi đổ thừa cho cậu thì sao?

Cậu đặt ra những giả thuyết giật gân như trong phim trinh thám, cảm thấy chuyện này thật không thể tin nổi.

Vậy nên Sakutaro cố gắng nhịn nhục, vừa quay về chỗ liền hỏi cậu đàn em ngồi cạnh bên. Nhưng câu trả lời nhận được là…

“… Xin lỗi. Em có nghe thấy anh Areno nói về chuyện đổi lịch bàn giao qua điện thoại.”

Trong mắt cậu đàn em, Sakutaro nhìn thấy sự áy náy, đồng tình, và cả chút khinh miệt.

Hôm ấy, lần đầu tiên Sakutaro uống đến say mèm. Sai lầm thì ai chẳng mắc, nhưng cậu là loại người chuyên đổ lỗi cho người khác như vậy sao? Mà thực sự cậu chẳng nhớ gì cả. Mọi người ai cũng nhớ, vậy mà chỉ mình cậu không có chút ấn tượng nào trong đầu.

Đầu tiên là chuyện gì nhỉ? Con của người đồng nghiệp? Biên lai phải đưa lại cho kế toán? Bánh kẹo ông nhờ mua? Thời hạn nộp bản dự toán? Đã hứa buổi chiều sẽ liên lạc mà lại quên mất, để đàn em đợi chờ vô ích.

Rồi cả lần này nữa…

Sakutaro không quên. Là do ký ức của cậu đã biến mất sạch sẽ. Tại sao? Vì sao lại thế? Đầu óc cậu bị làm sao vậy? Nghĩ đến đây, cánh tay đang rót rượu chợt khựng lại.

… Đầu ư? W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Cậu run rẩy chạm tay lên gáy. Vết thương bên ngoài đã lành rồi. Nhưng bên trong thì sao? Bên trong đầu cậu bị sao rồi? Giữa quán ăn náo nhiệt, Sakutaro lại như bị phủ trong giá rét.

Tuần sau đó, cậu xin nghỉ để đi khám lại cho kĩ. Vẫn không tìm ra điểm gỉ bất thường, dù rõ ràng cậu đang có dấu hiệu của chứng mất trí nhớ. Sau khi kiểm tra toàn diện, bác sĩ kết luận rằng, có lẽ nguyên nhân là do đầu bị va đập trong vụ tai nạn lần trước. Cậu đã sớm đoán được điều này nên kiên quyết yêu cầu.

“Xin hãy điều trị ngay cho tôi. Nó gây trở ngại rất lớn cho công việc của tôi. Cực kì bất cập.”

Thấy Sakutaro tố khổ, bác sĩ chỉ nhoẻn miệng cười.

Một nụ cười chuyên nghiệp, không mang chút cảm xúc nào, khiến cậu nổi hết cả da gà.