Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 152: Đại kết cục




Trên sân khấu nhạc nền dịu dàng thanh thoát, nhưng mà dưới sân khấu nhiều người cũng rất khổ sở, không ít nghệ sĩ nữ đã nhịn không được khẽ thút thít, người trước TV đã khóc nức nở, không ai sẽ đoán được tuổi còn trẻ sự nghiệp đang trên đỉnh cao bọn họ đột nhiên lại lựa chọn rời khỏi! Rõ ràng bọn họ còn có càng nhiều tiềm lực chưa phát huy không phải sao? Rõ ràng bọn họ còn trẻ như vậy không phải sao? Sao có thể nói rời khỏi liền rời khỏi như vậy! Người trẻ tuổi làm sai một chút chuyện thì có là gì đâu! Mọi người đều nhìn bọn họ lớn lên còn có cái gì không thể tha thứ! Cho dù bọn họ thích nhau cũng không có vấn đề gì không phải sao?

Hát xong, bọn họ lại nói cám ơn, xoay người đi theo cửa hông rời khỏi sân khấu. Những giải thưởng tiếp theo không còn không khí như trước, tiếng vỗ tay thưa thớt, các phóng viên đều chờ trước cửa khách sạn, hy vọng có thể phỏng vấn Tiêu Dật và Tần Mộc, nhưng mà, hy vọng của bọn họ hoàn toàn tan vỡ.

Lúc các phóng viên ở trước cửa khách sạn đau khổ chờ đợi, Tiêu Dật và Tần Mộc đã cùng Tần Thái Nhiên Bạch Ức Hàn ngồi xe quay về tổ trạch Tần gia. Tiêu Dật luôn luôn kiêu ngạo tự phụ, giờ phút này lại thành thành thật thật ngồi cạnh Tần Mộc, đầu hơi hơi cúi xuống, ngón tay nhẹ nhàng vặn xoắn. Bạch Ức Hàn không khỏi nhíu mi, chuyện này thật đáng ngạc nhiên.

Tần Thái Nhiên không nhịn được thở dài:“Tiểu Dật, con không tin chú sao? Chuyện như vậy chú lại là người biết cuối cùng.”

Tiêu Dật mím môi, đầu hình như lại thấp một chút. Tần Mộc vội vàng mở miệng giải thích:“Chú út, bọn con không nói với ai! Chúng con biết lần này rất tùy hứng, sợ bị mắng, cho nên không dám nói.”

“Trong từ điển hai đứa con có từ sợ?” Bạch Ức Hàn yên lặng đổ thêm dầu.

Tần Mộc cũng không hé răng, ngoan ngoãn cúi đầu làm dáng vẻ biết lỗi.

Không khí trong xe càng áp lực, Mộ Dung Phong và Đa Nạp ngồi ở trước, vụng trộm xuyên qua kính nhìn tình huống phía sau. Một lát sau, Tiêu Dật cũng mở miệng, giọng nói rất nhẹ:“Cha nuôi, con chỉ không biết nói với người thế nào.”

Bạch Ức Hàn nhìn trời, tên nhóc này lại làm dáng vẻ thế này! Quả nhiên, Tần Thái Nhiên không giả bộ người xuấ được nữa, đưa tay lau mồ hôi trên trán Tiêu Dật, giọng nói dịu dàng mà cưng chiều:”Được rồi, chú cũng không trách các con. Tiếp theo có tính toán gì không?”

Tần Mộc là ví dụ điển hình của việc cho chút ánh mặt trời liền sáng lạn, nhìn thấy vẻ mặt thả lỏng của Tần Thái Nhiên, lập tức sống lại, cười tủm tỉm nói:“Chú út, người xưa nói, đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường. Cho nên, chúng con dự định đến khu thiên tai làm tình nguyện, sau đó đi khắp Trung Quốc.”

Lời nói ra có chút ngoài dự đoán của Tần Thái Nhiên, vốn nghĩ rằng bọn nhỏ sẽ muốn đi học, thậm chí hắn đã thương lượng với những người lớn ở Tần gia nên đưa bọn nhỏ đến trường học nào ở nước ngoài thì tốt hơn, không ngờ hai đứa nhóc lại muốn đi du lịch, nhưng mà, này cũng không tệ, dù sao bọn nhỏ còn trẻ, làm cái gì mà không được chứ?

Nhóm người lớn Tần gia cũng suy nghĩ giống Tần Thái Nhiên, sau khi biết suy nghĩ của bọn nhỏ cũng không có ý kiến gì, chẳng qua Tần lão gia bắt chéo chân, yêu cầu bọn nhỏ ít nhất mỗi hai tháng về nhà ở một tuần, miễn cho chơi điên cuồng, không còn nhớ rõ nhà ở đâu.

Tuy rằng người lớn Tần gia chấp nhận dự tính của Tiêu Dật, nhưng nhìn thấy bọn họ dễ dàng bao dung cho sự tùy hứng của mình như thế, trong lòng Tiêu Dật càng thân thiết với mọi người thêm một phần, cho tới giờ, cậu cảm thấy mình hình như thật sự trở thành một phần của Tần gia.

Ở nhà một ngày, Tần Thái Nhiên trở về giải trí Thái Tử, một mình đối mặt với sự oanh tạc của truyền thông, ngay cả bạn bè trong giới giải trí đều đến hỏi. Tần Thái Nhiên bận rộn nhưng cũng vui mừng, nhân cách và mị lực của Tiêu Dật và Tần Mộc quả thật không tệ, sau khi làm nhiều chuyện không ổn như vậy vẫn còn được mọi người nhớ đến.

Diệp Thanh Mộc ngồi ở trong văn phòng Tần Thái Nhiên, lật báo, nhìn tiêu đề đều viết về hai đứa nhóc kia, không nhịn được cười khẽ:“Sao đều là công khai tình cảm như nhau, đối với hai người không chút lưu tình, đối với tiểu Dật và Mộc Mộc lại khoan dung như vậy chứ? Anh xem xem, trên mạng hôm qua, cho tới trên báo hôm nay, tìm khắp nơi cũng không có được vài câu khó nghe.”

Bạch Ức Hàn nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái. Trần Minh phe phẩy cây quạt:“Không giống nha, tình cảm của Bạch đại thần rất lạnh nhạt, hơn nữa luôn là tình nhân trong một của phái nữ, ai có thể chấp nhận tình nhân trong mộng mình thầm mến hơn mười năm đột nhiên thành bạn trai của một người đàn ông kháci? Hai đứa nhóc kia thì khác, mọi người nhìn thấy hai đứa nhỏ lúc bé xíu cho đến khi trở thành những anh chàng đẹp trai, loại yêu thích này không giống như thầm mến.”

“Quan trọng nhất là, bọn họ ở tuyên bố đính hôn đồng thời liền tuyên bố rời khỏi, sự bi thương khi mất đi bọn nhỏ vượt xa sự tức giận vì tình cảm của bọn nhỏ.” Tần Thái Nhiên vừa nói, vừa khép hồ sơ trong tay,“Xem ra các người rất rảnh rỗi?”

Diệp Thanh Mộc và Trần Minh lập tức đứng dậy rời đi, bọn họ cũng không muốn đi làm một đống chuyện.

“Tên nhóc đó thật thông minh.” Bạch Ức Hàn hừ nhẹ một tiếng.

Tần Thái Nhiên nở nụ cười:“Đương nhiên, cũng không xem là con ai.”

Tiêu Dật và Tần Mộc rời khỏi giới giải trí gây ồn ào một thời gian rất dài, cho đến khi mọi người nhận ra được bọn họ không phải bởi vì lo lắng bị mắng chửi mới trốn đi, mà là thật sự muốn rời khỏi giới giải trí, những đề tài có liên quan đến bọn họ cuối cùng cũng dần dần ngừng lại, chẳng qua những trang về bọn họ trên mạng trên diễn đàn vẫn không ngừng tăng lên. Mà bọn họ đi đâu, vẫn là một điều bí ẩn.

Cho đến nửa năm sau một ngày nào đó, có người post một tấm ảnh trên diễn đàn, bối cảnh trong ảnh chụp là một gốc cây Thanh Tùng, phía dưới Thanh Tùng, một người trẻ tuổi mặt áo chữ T xanh nhạt đang ngồi trên một tảng đá, mái tóc dài của người nọ buột ở sau đầu, dáng vẻ tinh xảo, đang nghiêm túc vẽ tranh, mà phía sau cậu, là một người rất quen thuộc, mặt áo chữ T giống hệt người đang vẽ tranh, lưng đeo balo, trong tay cầm ô che nắng, cơ thể hơi hơi nghiêng về trước, ánh mắt dịu dàng nhìn người kia vẽ tranh.

Bức ảnh ấm áp nửa vừa được đăng lên, đã được đăng lại điên cuồng, rất nhanh đã được cư dân mạng hùng mạnh tra ra được cây Thanh Tùng kia là một khung cảnh trên một ngọn núi nổi tiếng. Kết quả là, không lâu sau, lượng du khách đến đó nhanh chóng gia tăng, người phụ trách thu tiền vé nhìn tiền lời vui vẻ đến sắp nở hoa.

Sau khi bức ảnh được đăng lên, gần như cách một khoảng thời gian sẽ có ảnh chụp của Tiêu Dật và Tần Mộc được truyền ra, địa điểm không giống nhau, không bao lâu, mọi người liền hiểu được, Tiêu Dật và Tần Mộc đang đi du lịch!

Mà hai người trong ảnh cũng không hề biết chuyện này, vẫn theo kế hoạch đã định mà đi du lịch, mặc dù có lúc gặp được fan, bọn họ cũng thản nhiên mỉm cười đối mặt, giống như đối với bạn bè vậy, một đường đi đều bình an vô sự, cũng không có gặp được ai quá điên cuồng. Trước khi bọn họ du lịch cũng không có tìm hướng dẫn du lịch, sau khi đến địa điểm du lịch, liền theo dòng người đi lên núi. Tiêu Dật nhớ rõ trước đây khi cùng phụ hoàng đi cầu phúc, đỉnh núi lúc đó cũng có chút giống đỉnh núi ở thế giới này, lại có rất nhiều điểm khác nhau. Nhưng mà cảm giác khi đứng ở đỉnh núi cũng rất giống, tầm nhìn rộng lớn, lòng dạ cũng trở nên rộng lớn, chỉ cảm thấy những sự cố chấp lúc trước lập tức trở nên không quan trọng, so sánh với trời biển, dục vọng của con người rất bé nhỏ không đáng kể.

Thưởng thức cảnh đẹp xong, Tần Mộc lấy một ít thức ăn trong balo ra, cùng Tiêu Dật chia nhau ăn, động tác của hai người cũng không quá thân mật, lại ăn ý vô cùng, hết sức đẹp mắt. Ăn uống no đủ, Tiêu Dật tìm chỗ ngồi xuống, chuẩn bị khung vẽ tranh, Tần Mộc theo thường lệ canh giữ ở bên cạnh, Tiêu Dật chuẩn bị xong, nhưng không có vội vã vẽ phong cảnh, mà là phác họa người, Tần Mộc nhìn thấy, nụ cười bên môi càng lúc càng sâu, sâu trong đáy mắt xanh trong suốt cũng tràn đầy ý cười.

“Anh đẹp trai, anh có thể vẽ giúp em một bức không?”

Giọng nói trẻ con trong trẻo non nớt cắt đứt sự dịu dàng của hai người, Tiêu Dật quay đầu nhìn khuôn mặt đứa bé trước mặt, là một bạn nhỏ đáng yêu, mặc áo yếm hình mèo máy màu vàng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt, Tiêu Dật nhịn không được giơ tay nhẹ nhàng nhéo nhéo:“Nếu em có thể kiên trì đứng yên để cho anh vẻ xong, anh liền vẽ cho em.”

Tần Mộc ngẩng đầu nhìn xung quanh, quả nhiên ở cách đó không xa thấy được một đôi vợ chồng trẻ tuổi đang nhìn sang bên này, có lẽ là ba mẹ của đứa nhỏ.

Được Tiêu Dật đồng ý, bạn nhỏ rất vui vẻ, lập tức tạo dáng, Tiêu Dật và Tần Mộc nhìn thấy, có chút sững sờ, tạo hình này có chút quen mắt nha. Chờ Tiêu Dật đưa bức tranh phác hoạ cho bạn nhỏ kia, đứa nhỏ liền kiễng mũi chân ôm cổ Tiêu Dật hôn một cái thật kêu, Tần Mộc nhìn mà nhíu, tên nhóc này!

Vì thế vào buổi tôi, trên mạng lại điền cuồng phát tán một bức tranh phác hoạ, phía trên còn có chữ kí và dấu ấn của Tiêu Dật, vì thế, từ ngày đó, mỗi lần Tiêu Dật vẽ tranh đều có người đi lên nhờ vẽ, mới đầu Tiêu Dật ai đến cũng không từ chối, sau này cũng có chút mệt mỏi, sau đó gọi điện thoại cho Tần Thái Nhiên mới biết được đầu đuôi mọi chuyện, từ đó về sau, cậu chuyển từ vẽ tranh sang chụp ảnh.

Thời gian hai năm, bọn họ gần như đi hết địa điểm nổi tiếng trong nước, sau đó nhóm người lớn Tần gia đề nghị, đi ra nước ngoài học đại học. Theo ý của Tiêu Dật, cậu muốn ở trong nước, nhưng là danh tiếng của cậu và Tần Mộc rất cao, học đại học trong nước không thể hưởng thụ được cuộc sống đại học bình thường. May mà, còn có Mộ Dung Phong và Đa Nạp đi cùng bọn họ.

Mà trong nước không còn tin tước của bọn họ. Một lần đi học chính là bốn năm, trong bốn năm này, Tần Mộc trả qua cực kỳ xót xa, ở trong mắt người nước ngoài, hắn nhiều lắm chỉ là hơi dễ nhìn, nhưng Tiêu Dật chính là tồn tại của đế vương, dáng vẻ cao cao tại thượng và khí chất trời sinh, với diện mạo tinh xảo, làm cho người nước ngoài cảm thấy như nhặt được báu vật, lập tức đổ xô vào, khác với trong nước, người nước ngoài cho tới giờ chưa biết cái gì gọi là hàm súc! Bởi vậy có thể thấy được những ngày tháng của Tần Mộc có bao nhiêu căm tức!

Tần Mộc gần như là bài bấm tay tính toán ngày tốt nghiệp, vào ngày lễ tốt nghiệp, hắn rất đắc ý nắm tay Tiêu Dật trước mặt mọi người tuyên bố hôn lễ của bọn họ! Nhìn sắc mặt đặc sắc bốn phía, Tần Mộc chỉ cảm thấy sự buồn bực tích tự trong ngực bốn năm lập tức bị quét sạch! Đầu óc nóng lên liền hôn Tiêu Dật thật nồng nhiệt, đương nhiên, hậu quả chính là ở ngủ trên sàn nửa tháng!

Sáu năm sau, Tiêu Dật và Tần Mộc cuối cùng cũng xuất hiện trên đầu đề báo chí, rõ ràng chính là tin tức bọn họ chuẩn bị kết hôn! Trải qua sáu năm, mọi người đã mơ hồ chấp nhận quan hệ của bọn họ, giờ phút này nhìn thấy hôn lễ của bọn họ, phần lớn đều có thái độ chúc phúc.

Hôn lễ cũng không long trọng, cũng rất lãng mạn, địa điểm ở trên một con thuyền xa hoa rộng lớn, người có thiệp mời mới có thể lên thuyền, lúc Diệp Thanh Mộc đưa bà xã đến bờ biển, trên bờ đã đầy nhân, hình như đều là fan, tuy rằng không được lên thuyền, nhưng vẫn muốn đến chúc phúc Thái tử điện hạ và trung khuyển Mộc Mộc mà bọn họ yêu thích cuối cùng cũng tu thành chính quả. Diệp Thanh Mộc cười kề bên tai bà xã nói:“May mà địa điểm kết hôn là ở trên thuyền, bằng không hôn lễ cũng không thể cử hành.”

Trên thuyền, tổng quản đại nhân Tần gia vô cùng bận rộn, không ngừng chỉ huy mọi việc, chút không có vẻ mệt mỏi, người nhà họ Tần đều lộ vẻ mặt vui mừng. Các tân khách cũng rất vui vẻ, cũng không có ai lộ ra vẻ mặt khinh bỉ. Nhưng mà tân khách ngồi đây, lại vẫn không thấy hai nhân vật chính, đây là có chuyện gì?

Trong phòng nghỉ, cảnh tượng giương cung bạt kiếm. Tần Mộc ôm ngực đứng ở một bên, không ngừng dùng mắt phóng dao về phía cái bóng đèn siêu bự. Bên kia, Tiêu Thần vẻ mặt nghiêm túc đứng ở bên cạnh Tiêu Dật, không cho Tần Mộc tới gần, gặp nhau trước khi kết hôn là điềm xấu! Tần Mộc cái tên ngu ngốc này thế mà lại không hiểu! Tiêu Dật nhàn nhã ngồi ở trên ghế, nội tâm luôn luôn bình tĩnh cũng có chút kích động, từ khi quen biết đến nay, cậu đã cùng Tần Mộc từng bước từng bước đến ngày hôm nay, chờ ngày hôm nay qua đi, bọn họ chính là người thân mật nhất của nhau, kết quả này thật sự có chút hấp dẫn.

Xét thấy fan đến chúc phúc quá nhiều, kế hoạch rời bến mới kết hôn, được sửa thành kết hôn bên bờ biển, cử hành hôn lễ trên boong thuyền, người trên bờ cũng có thể nhìn thấy, như vậy khá tốt.

Mắt thấy giờ lành sắp đến, chú út Tần gia đến gọi Tiêu Dật và Tần Mộc đi ra ngoài, hôm nay hai người mặc đường trang đỏ thẫm, vui vẻ anh tuấn, rất đẹp mắt. Vừa ra ngoài, liền khiến cho mọi người xôn xao, không biết là ai tỉnh táo lại trước, không bao lâu tiếng vỗ tay liền vang lên, vẻ mặt hai người vẫn như bình thường, từng bước từng bước không nhanh không chậm đi về phía trước, chỉ tay nơi đôi tay giao nhau lần đầu có cảm giác ra mồ hôi.

Tiêu Dật và Tần Mộc đi lên boong tàu, tổng quản đại nhân tự mình lên sân khấu đảm nhiệm vai trò MC, tổng quản đại nhân luôn mặt tây trang áo bành tô hôm nay cũng thay đường trang, vì theo ý Tiêu Dật, hình thức trong hôn lễ đều được giản lược, chờ Tiêu Dật và Tần Mộc vào chỗ, tổng quản đại nhân vươn tay, ý bảo mọi người ngừng vỗ tay.

“Giờ lành đến, tân nhân nhất bái thiên địa.”

Tiêu Dật cùng Tần Mộc nhìn trời cao biển rộng xá một cái.

“Nhị bái cao đường.”

Tần lão gia thủ đoạn luôn luôn mạnh mẽ giờ phút này mặt mũi hiền lành ngồi ở ghế thái sư, cười tủm tỉm được hai đứa cháu cúi đầu.

“Phu phu đối bái.”

Tiêu Dật và Tần Mộc mặt đối mặt, từ trong mắt đối phương nhìn thấy ảnh ngược của mình, chậm rãi cúi đầu, đối bái một chút.

“Trao đổi nhẫn.”

Khác với nhẫn đính hôn lần trước, nhẫn lần này cuối cùng cũng đeo lên ngón áp út, nghĩ đến việc Tiêu Dật cũng hoàn toàn thuộc về mình, Tần Mộc nhịn không được cười cong mặt mày.

“Kết thúc buổi lễ!”

Sau hôn lễ, Tiêu Dật và Tần Mộc lên một chiếc thuyền nhỏ rời khỏi du thuyền xa hoa, đến nơi hưởng tuần trăng mật. Hôn lễ lần này, làm cho mọi người bàn tán hồi lâu. Mọi người lại bắt đầu đoán, lần tiếp theo bọn họ xuất hiện lại sẽ là khi nào.

Một ngày của nửa năm sau, giải trí thái tử vài năm chưa có đầu tư lớn đột nhiên có động tác, gần như cùng lúc đó, một video ngắn xuất hiện khắp nơi, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.

Nhìn thấy người trong video, vừa mới thấy phần mở đầu đã khó có thể tin mà trợn tròn mắt. Bối cảnh hoàng cung rộng lớn bề thế, trên đại điện, hoàng đế tuổi cao cao cao tại thượng, mang theo vẻ giận dữ trừng mắt nhìn người phía dưới, văn võ bá quan đứng hai bên, ánh mắt có đắc ý hoặc sung sướng khi người gặp họa hoặc là đồng tình hoặc cảm khái, lại không có ai đứng ra, giữa đại điện là một bóng người quật cường. Cuối cùng, đế vương hạ thánh chỉ, thái tử bị phế, sung quân đất phong.

Ngoài điện, tuyết trắng xóa, bóng dáng người nọtiêu điều cô đơn, lại lộ ra cao ngạo. Suốt đêm ra khỏi thành, ở ngoài thành gặp được một người:“Mạt tướng phụng lệnh tướng quân bảo vệ điện hạ chu toàn.” Đó là lần đầu tiên thái tử Tiêu Dật cùng và tướng sĩ Tần Mộc gặp nhau.

Mặt trời mọc mặt trời lặn, xuân đi thu đến, thái tử ở đất phong nằm gai nếm mật, mà tướng sĩ tắc làm bạn kề bên. Sáu năm sau, đế vương bệnh nặng. Tin tức truyền vào đất phong, thái tử khoanh tay đứng đón gió, mặt trầm như nước, thản nhiên nói:“Chỉ huy vào kinh, thanh quân trắc.”

Hình ảnh thay đổi, thái tử đứng ở trước long sàn, nhìn lão hoàng đế yếu dần, cuối cùng cúi người nói:“Phụ hoàng, nhi thần đã trở lại.”

Trước điện, bách quan quỳ lại, đế vương trẻ tuổi một thân long bào, đứng ở trước long ỷ.

Trên màn hình, bốn chữ to màu vàng hiện lên:“Đế vương trở về”.

Chính văn hoàn

Thanh quân trắc: loại bỏ các triều thần thân cận bên cạnh hoàng đế