Ngự Phồn Hoa

Chương 27




Khi cuối tầm mắt không còn nhìn thấy ngựa và hai bóng người nữa, Duy Tang nghe thấy tiếng vó ngựa, tiếng bước chân phía sau càng ngày càng tới gần.

Một đội kỵ binh tinh nhuệ, thân áo giáp màu bạc, trên mũ giáp là dây tua hồng hừng hực, đúng là đang chạy nhanh đến hướng mình đang đứng.

Duy Tang đứng bất động tại chỗ, mãi đến khi đội kỵ binh vây quanh, người cầm đầu lạnh lùng liếc mắt đánh giá nàng, có chút khó hiểu: “Người mà thành Trường Phong suốt đêm hộ tống ra ngoài là một tì nữ?”

Trường đao trong tay hắn bổ xuống một cái, ra vẻ như đang muốn chặt xuống. Duy Tang không hề tránh né: “Ta muốn gặp Nguyên Hạo Hành.”

Người nọ thu trường đao lại, “Tên húy của Nguyên đại nhân có thể cho ngươi gọi thẳng sao?”

“Ta muốn gặp Nguyên Hạo Hành.” Duy Tang bình tĩnh lặp lại, “Ta thuộc đội vệ binh của Giang Tái Sơ, đưa người nọ ra ngoài thành. Dẫn ta đi gặp hắn.”

Người kia nhìn nàng tính toán một chút, lại khẽ bàn bạc với người bên cạnh mấy câu rồi thu hồi trường đao, cúi người nâng Duy Tang ngồi lên trước mình, ghìm cương ngựa quay lại, hô một tiếng: “Trở về!”

Ước chừng là lúc chạng vạng đã về đến thành Trường Phong.

Chẳng qua là lúc rời đi, Duy Tang ở trên tường thành nhìn xuống cơn sóng lớn công thành cuộn trào mãnh liệt; lúc này, nàng đang ở trong cơn sóng to ấy, lập tức bị đưa đi doanh trướng chủ soái.

Thị vệ xốc tấm vải bố giấy dầu nặng trịch lên, nam nhân đang ngồi sau án ngẩng đầu, con ngươi màu trà hờ hững lưu chuyển, cuối cùng đọng lại vẻ trầm tĩnh, cũng không hề e ngại cô gái trẻ bên cạnh.

Sau một lát, hắn đứng lên, khẽ cười nói: “Ta nói là ai, hóa ra là Gia Hủy Quận chúa.”

Trong trí nhớ Nguyên Hạo Hành còn dừng lại ở mấy năm trước, lúc hắn đứng giữa hàng ngũ quan viên, phẩm cấp không cao, khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú. Khi đó Duy Tang nhìn hắn, hắn chỉ cảm thấy lạnh lẽo như đầm băng, vô hình trong lòng khẽ run, nhưng Giang Tái Sơ lại nói bên tai nàng: “Đó chính là Nguyên Hạo Hành.”

Trước khi ra khỏi đất Thục, nàng đã từng nghe đến tên của nam nhân trẻ tuổi này. Võ tướng trong Tấn triều đều xuất thân từ Cảnh gia, mà quan văn thì do Nguyên gia cầm đầu. Khi đó Duy Tang vì biết kinh thành đệ nhất mỹ nhân là nữ nhi của Nguyên gia, lại từng được chỉ hôn cho Giang Tái Sơ nên cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với Nguyên gia.

“Vậy nam tử đẹp nhất kinh thành là ai?”

Giang Tái Sơ cười nói: “Cái này thật làm khó ta, Cảnh Vân đệ nói xem?”

Cảnh Vân đắn đo, “Cũng có người nói Nguyên Hạo Hành rất đẹp…”

Duy Tang ngoẹo đầu, đánh giá Giang Tái Sơ từ trên xuống dưới, sống mũi thẳng thanh tú, mày kiếm nghiêng nghiêng, môi mỏng như vậy nhưng đẹp nhã nhặn… Còn Nguyên Hạo Hành kia, chẳng lẽ là đẹp hơn hắn sao?

Có lẽ là đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, ý cười trên khóe môi Giang Tái Sơ càng sâu, nhưng hắn chỉ thản nhiên nói: “Hạo Hành quả thật được khen ngợi là mỹ nam, trong kinh thành được gọi là Phong Nghi (1) có một không hai, chẳng qua là trong lòng hắn chưa bao giờ ưa thích cái chức vị này.”

(1) Phong Nghi: xuất phát từ Giản Văn Đế đời Tấn: “Đế thiểu hữu phong nghi, thiện dung chỉ.”, phong nghi: phong độ, dung chỉ: dung mạo cử chỉ

“Chàng và hắn… cùng Nguyên gia… rất thân thiết sao?” Duy Tang ngập ngừng hỏi.

Cảnh Vân đã thức thời lách mình tránh ra, hắn liền không có gì cố kỵ nữa, vô cùng thân mật nhéo hai má nàng một cái, khẽ cười: “Ta mặc dù từng có hôn ước với tiểu thư của Nguyên gia nhưng cũng chỉ gặp qua vài lần ở yến hội. Nàng còn muốn hỏi gì, cứ hỏi thẳng đừng ngại.”

Nàng lấy tay nâng cằm, hỏi nhỏ: “Nếu hôn ước giữa chàng và Nguyên gia tiểu thư không bị xóa bỏ, sao chàng có thể gặp ta?”

Hắn cười nhẹ một tiếng, đầu ngón tay cuốn lấy những sợi tóc mềm mại của nàng, cười giễu: “Nàng có nguyện cùng chung một chồng với nữ nhân khác?”

Duy Tang thẳng người lên, dùng sức lắc lắc đầu, cực kỳ nghiêm túc phồng má: “Chàng đừng mơ tưởng!”

Hắn làm như có thể đoán ra câu trả lời của nàng, cười nhẹ nhàng, “Tóm lại ta muốn cưới hỏi nàng đón vào cửa đàng hoàng, như vậy thì hôn ước kia thế nào cũng phải tìm cách đẩy xuống.”

Rõ ràng là đang nói đùa, nàng lại lấy làm thật, giận dữ nói: “Nguyên tiểu thư kia cũng thật đáng thương…”

Giang Tái Sơ cười khẽ: “Làm sao biết chứ? Con cái quý tộc trong kinh thành, người muốn lấy nàng ta có ngàn vạn người. Ta lại cảm thấy nàng đi theo như một hoàng tử nghèo túng như ta thế này, về sau mỗi ngày phải phập phồng lo sợ mới là đáng thương đấy.”

Duy Tang biết hắn hay nói đùa, lại cười không nổi, chỉ có thể dùng sức bắt lấy tay hắn, gằn từng chữ: “Sao chàng lại nghĩ như vậy?” Nàng dừng một chút, gò má có chút ửng đỏ, “Ta lại cảm thấy, gả cho chàng thật sự là một chuyện vô cùng tốt.”

Bây giờ hồi tưởng lại, khi đó hai bên hứa hẹn như thế, từng chuyện đều không thể thực hiện, nhưng cũng làm người ta than tiếc. Duy Tang mỉm cười, “Nguyên đại nhân, ba năm không gặp.”

Nguyên Hạo Hành vòng qua án, đứng trước mặt nàng.

Hắn xuất thân là văn thần, mặc dù đang ở trong quân doanh cũng mặc áo bào, trường bào trắng thuần đơn giản thanh nhã, khuôn mặt tuấn mỹ như họa, giọng nói cũng tao nhã: “Người mà Ninh Vương điện hạ đêm khuya hộ tống hóa ra là Quận chúa, như vậy ta liền hiểu ngay.”

Cho đến hiện giờ, hắn vẫn gọi Giang Tái Sơ là Ninh Vương điện hạ như cũ, Duy Tang cười cười, cũng không nói gì.

Ánh mắt Nguyên Hạo Hành dừng trên người nàng một chút, “Thật ra cho đến bây giờ, ta vẫn không biết Quận chúa rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn Ninh Vương điện hạ mà lại khiến hắn cam chịu vì nàng, không tiếc lật đổ thiên hạ.”

Duy Tang biết hắn chẳng qua chỉ đang cảm khái, vẫn chưa trả lời, trong lòng lại buồn bã, chuyện vương triều kia nàng nên trả lời thế nào?

Hắn vẫn không nhanh không chậm nói: “Nếu luận về dung mạo nhan sắc, chỉ sợ Quận chúa còn kém xa xá muội…”

“Nguyên đại nhân đứng đầu văn thần, lần này sao có thể mạo hiểm thân chinh thành Trường Phong? Không sợ Hoàng đế và Thái hậu trong kinh thành có gì bất trắc sao?”

“Hóa ra Quận chúa vẫn quan tâm đến ta.” Nguyên Hạo Hành mỉm cười, lệnh cho thị vệ bưng trà lên, ra vẻ nói chuyện rất lâu, “Tình hình hiện giờ trong triều cũng không nhất định phải gạt Quận chúa. Thái hoàng thái hậu và Chu Ngân Sinh đều mong ta sát vũ mà trở về, nhất thời nửa khắc cũng sẽ không xuống tay với Hoàng thượng, ta đây cũng không lo lắng.”

“Cho nên, tin tức thành Trường Phong rơi vào tay giặc vừa đến kinh thành, ngươi liền vào cung ngay trong đêm, đòi binh phù trong tay Thái hậu và Hoàng đế chạy thẳng đến đây?”

“Không sai.” Nguyên Hạo Hành nói bâng quơ, “Đương nhiên cũng phải có chuẩn bị.”

“Đáng tiếc Giang Tái Sơ không ở trong thành.” Duy Tang thở dài một tiếng, “Đại nhân lại chạy không một chuyến.”

Nguyên Hạo Hành nở nụ cười, mắt phượng đẹp đẽ cong lên, tựa như có chút buồn rầu: “Đúng vậy. Ta cũng không nghĩ tới hắn đã đi rồi.” Hắn chuyển đề tài, “May mà Quận chúa ở trong doanh trại của ta, có lẽ hắn sẽ vì nàng mà trở lại.”

Duy Tang mím môi, “Thế thì chỉ sợ đại nhân phải thất vọng .”

Nguyên Hạo Hành cười không đáp, dường như cảm thấy hứng thú với chuyện cũ: “Quận chúa cũng biết, năm đó nếu đám người trong triều nghe lời ta nói cũng sẽ không rơi vào cục diện thế này.”

“Đại nhân lúc ấy nói gì?”

“Không nói gì cả, chẳng qua là cảm thấy, nếu có một ngày phải giết Ninh Vương, mấy người kia lại rườm rà lắm điều nên mới gặp nhiều phiền toái như vậy.” Nguyên Hạo Hành than tiếc nói, “Cũng coi như là ý trời vậy, chỉ tiếc một đoạn nhân duyên tốt của Quận chúa.”

Duy Tang khẽ mỉm cười, “Đều đã qua lâu như vậy, vốn cũng không còn nhớ rõ cái gì.”

“Hôm nay tán gẫu thoải mái với Quận chúa, thật khiến cho người ta cảm khái nhân sinh trên đời, thời gian trôi qua, nếu khách qua đường…” Nguyên Hạo Hành nâng chén trà trong tay, khẽ xúc động.

Duy Tang chú ý tới vật dụng trong tay hắn, đúng là hoàng thân quốc thích hiện giờ cũng khó cầu một đĩa trà sứ Nhữ Diêu (2) như thế.

(2) sứ Nhữ Diêu: một loại sứ rất nổi tiếng vào đời Tống

Ánh sáng ôn hòa sau cơn mưa làm tôn lên phong thái của nam nhân trẻ tuổi này, dường như đây không phải là quân doanh mà như một lâm viên tinh tế.

“Ra ngoài đánh giặc còn mang theo sứ Nhữ Diêu, đại nhân quả thật phong nhã.”

“Quận chúa thích sao? Trong nhà của ta còn một bộ, để ta sai người đi lấy tặng Quận chúa, sứ nổi tiếng sánh đôi cùng mỹ nhân, quả thật không tệ.” Nguyên Hạo Hành mím môi cười, “Hôm nay Quận chúa đi đường chắc cũng đã mệt mỏi rồi? Ta sai người dẫn nàng đi nghỉ.”

Duy Tang đi theo thị vệ ra ngoài, ngẩng đầu mới phát hiện mặc dù đang ở thời tiết mùa hè nhưng lại vô cùng u ám.

Xa xa hai quân tựa như đang tạm thời ngừng chiến, nàng ngẩng đầu nhìn tầng mây trôi lững lờ, khẽ cắn môi. Giang Tái Sơ… mấy năm qua rồi, ngươi sẽ không liều lĩnh như lúc đó chứ…

—–

Bởi vì mưa xối xả mấy ngày liên tiếp, Quan Ninh quân bị kẹt ở bờ sông bốn ngày .

Nước sông dâng cao gấp đôi ngày thường, cầu lại sụp, các binh sĩ vội vàng đốn củi, nhất thời cũng không cách nào làm được. Các tướng lĩnh gấp đến độ sốt ruột, lại không thể làm gì, chỉ có thể ngày đêm đốc thúc.

Trời sẩm tối, Giang Tái Sơ rốt cuộc cũng nhận được mật báo từ thành Trường Phong. Hắn nhìn lạc khoản (3) một chút, trong lòng thoáng tính toán, đột nhiên sải bước ra khỏi doanh trại, ý bảo thị vệ dắt ngựa Ô Kim tới.

(3) lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên

“Tướng quân, đi đâu…”

Không chờ thị vệ nói xong, hắn đã phi thân lên ngựa, nhẹ nhàng quát một tiếng, tuấn mã phi như tên bắn, hướng về phía tây nam.

Gió hè ẩm ướt chà xát hai bên há, biết được hành trình của nàng, Giang Tái Sơ chỉ cảm thấy trong lòng như trút được gánh nặng.

Sau cơn mưa to, mực nước dâng cao, cản trở đường đi, nhưng nàng vẫn có thể chạy tới đây. Nghĩ như vậy, sự tình cũng không hẳn là đến mức nóng ruột.

Sắc trời dần dần tối, hắn cho ngựa đi chậm lại, nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa truyền tới, suy nghĩ khẽ động. Hắn chăm chú nhìn về phía trước.

Quả thật là có ngựa chạy lại gần, hắn kéo dây cương, lẳng lặng chờ.

Ước chừng là hơn mười người, kỵ binh dẫn đầu mỗi người một ngựa, giơ tay ra hiệu cho đồng bạn chậm lại, rút trường đao ra: “Phía trước là ai?”

Ngựa Ô Kim không kiên nhẫn hí vang một tiếng, người nọ bỗng nhiên nhìn thấy Giang Tái Sơ, vội vàng huýt lên.

Hơn mười người chợt tung người xuống ngựa, quỳ xuống đất, chỉ có chính giữa đang che một người dùng mũ trùm đầu che mặt, vẫn ngồi trên ngựa như cũ, chậm rãi giục ngựa về phía trước.

Nàng đi tới bên cạnh, Giang Tái Sơ trầm mặc nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng càng lúc càng khẩn trương… Biết rõ dẫn nàng theo bên người có nhiều bất tiện, nhưng hiện giờ, trong lúc loạn lạc, hắn thật sự lo lắng nếu để nàng ở lại hậu phương. Lại không biết, đoạn đường này nàng phải trải qua bao nhiêu gian nguy.

Nghĩ như vậy, hắn thò người đi qua, hai tay hơi dùng sức, ôm nàng tới trước ngựa.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, trái tim đang đập liên hồi kia dường như muốn dừng lại.

Hắn từng ôm nàng rất nhiều lần, nhưng lúc này đây…

Mũ trùm đầu tuột xuống, lộ ra gò má nữ tử, xinh đẹp không thể tả.

Là khuôn mặt hắn quen thuộc, nhưng không phải là nàng.