Ngu Quân Như Núi

Chương 31




“Này…”

“Công tử, có chuyện gì vậy?” Thị tòng kia bưng khay thuốc, đang muốn đi, nghe được giọng nói của Liên Ngu Sơn liền quay đầu lại.

“Ta… ta muốn soi gương.”

Thị tòng hơi hơi sửng sốt, lập tức nói, “Được, ngươi chờ một chút.”

Nội thất không có gương, thị tòng đi ra ngoài dạo qua một vòng, thấy nội điện có liền mang vào..

Liên Ngu Sơn chống người, nhìn về phía gương soi, tầm mắt mơ hồ, “Trong phòng quá mờ, phiền ngươi đến gần một chút.”

Thị tòng thấy bên ngoài diễm dương cao chiếu (mặt trời lên cao), ánh sáng chói mắt, trong lòng có chút kì quái, nhưng không nghĩ nhiều, tiến lên hai bước. Thấy Liên Ngu Sơn chống người dậy cũng phải cố hết sức liền tự ngồi xuống, đem gương giơ đến trước mặt y.

Liên Ngu Sơn ngơ ngác nhìn gương đến xuất thần, sau một lúc lâu, rũ mi mắt xuống, yếu ớt nói, “Được rồi, đa tạ.”

Thị tòng rời khỏi. Liên Ngu Sơn chậm rãi quay về trên giường. Trong lòng y thập phần rõ ràng, cho dù là nam nhân  có thân thể khỏe mạnh nội công thâm hậu, nghịch thiên mang thai cũng sẽ làm thân thể bị tổn hại lớn, phế bỏ hơn nửa công lực. Tuy đã biết nhưng chỉ sợ…

Liên Ngu Sơn soi gương xong, cũng muốn nhớ đến dung nhan tàn tạ trong gương kia nữa.

*********************

“Hoàng thúc lần này đến kinh thành tính ở lại bao lâu?”

“Làm xong việc cầu phúc sẽ đi.”

“Sao nhanh vậy?” Vân Lạc nói, “Hoàng thúc khó có thể trở lại kinh thành một chuyến, ở lâu thêm chút đi.”

Vân Ly thản nhiên nói, “Thần lần này trở về là để làm lễ cúng bái và tế điển cho tiên hoàng, không tiện ở lâu.”

“Nhưng cũng không cần vội vàng như thế chứ.”

Vân Ly nói, “Kỳ thật có thần thị của thần có người mắc bệnh, phải sớm quay về bách trạch điều dưỡng, cho nên thần thật sự không thể ở lâu.”

Vân Lạc nói muốn cho ngự y đi xem nhưng lại bị Vân Ly cự tuyệt, mới nhớ tới y thuật của hoàng thúc đích thực là hơn hẳn những ngự y khác, đành phải thôi.

Sau một lúc lâu, Vân Lạc bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi, “Không được nhìn mặt phụ hoàng lần cuối, hoàng thúc có tiếc nuối không?”

Vân Ly nhìn Vân Lạc, khuôn mặt thanh nhã, bình tĩnh ôn nhu tương tự Vân Kha, nhẹ giọng hỏi ngược lại, “Từ khi phụ hoàng ngươi tạ thế, ngươi có gì tiếc nuối không?”

Vân Lạc sửng sốt, qua một lúc lâu sau mới phun ra hai chữ, “Không có.”

Vân Ly nhìn Vân Lạc thật sâu, chậm rãi nói, “Người đã chết không có tiếc nuối, người sống cần gì phải tự tìm phiền não.”

Vân Lạc trong lòng vừa động, không nói gì.

Vân Ly mỉm cười, xoay người, chỉ đám hoa kiều diễm trong ngự hoa viên, “Hoàng Thượng xem đóa hoa đó, theo gió dập dờn, có phải là rất xinh đẹp không. Nhưng khi thu đến, ngày phải tàn tạ cũng không xa.”

Vân Lạc theo tầm mắt ông, nhìn đến đóa hoa xinh đẹp kia, “Nhưng sang năm chúng còn có thể nở lại.”

“Không tồi.” Vân Ly nhẹ nhàng thở dài, lời nói thấm thía, “Nhưng tuế tuế niên niên hoa tương tự, niên niên tuế tuế hoa bất đồng (hàng năm cây đều có thể nở hoa, nhưng hoa năm sau cũng không phải là hoa năm trước). Cho dù sang năm có nở lại đi chăng nữa thì cũng không phải là đóa hoa đó.”

Vân Lạc nghi hoặc, Vân Ly cũng không nói gì nữa, cúi người hành lễ, “Thần cáo lui.”

Vân Lạc nhìn bóng dáng hoàng thúc dần dần đi xa, trong lòng xúc động, quay đầu nhìn cảnh sắc mỹ ương mỹ lôn (cảnh đẹp trùng điệp dần kết thúc) trước mặt, thần trí dần dần hoảng hốt.

******************

“Ọe ──” Liên Ngu Sơn ghé vào đầu giường, cơ hồ ngay cả dịch mật cũng muốn nôn ra. Cả người y nóng lên, thở dồn dập, nhưng chỉ chốc lát sau đã xụi lơ trên giường, mồ hôi ướt áo.

Vân Ly ngồi bên cạnh y, nhẹ nhàng vỗ lưng y, chân mày nhíu lại.

Đã qua vài ngày, phản ứng đối với dược tính của Liên Ngu Sơn ngày càng nghiêm trọng, mỗi ngày nhiệt độ cơ thể đều tăng cao, khí lực tiêu tiêu hao rấ nhiều cứ lần lượt đánh tới, than thể cũng không thể ức chế sự suy nhược.

Liên Ngu Sơn từ nhỏ đã bệnh liên miên không dứt, khi còn bé lại bất ngờ bị bệnh thận, thiếu chút nữa mất mạng, thể chất như vậy vốn không thể nghịch thiên mang thai, huống chi là tình huốn bây giờ. Mấy ngày trước nghe thị tòng nói Liên Ngu Sơn ngay ban ngày mà vẫn không thể nhìn rõ đồ vật, chỉ sợ… Hơn nữa nhỏ đã một lần suýt mất, Vân Ly lo lắng Liên Ngu Sơn không thể có đứa bé này.

Liên Ngu Sơn cuối cùng bình thường lại, tóc bị mồ hôi thấm ướt, hỗn độn dán trên mặt.

Trong lòng y cũng thập phần rõ ràng, cho dù là nam nhân thân thể khỏe mạnh, nội công thâm hậu, nghịch thiên mang thai sẽ làm than thể bị tổn hại rất lớn, có thể phế bỏ hơn hơn phân nửa công lực. Đối với người thể trời sinh chất kém, lại chưa từng tập võ công mà nói chính là cửu tử nhất sinh. Nhưng bất luận có khổ cực bao nhiêu, đứa né nhất định phải bảo toàn.

“Đại thần quan, ngài làm sao vậy?”

“Ân?”

Liên Ngu Sơn nhìn đang đại thần quan giúp y bắt mạch, nhẹ nhàng hỏi, “Có thể biết là nam hài hay nữ hài sao?”

Vân Ly dừng một chút, mỉm cười nói, “Đã qua ba tháng, dược hiệu đã có thể xem được. Ta xem a, tám chín phần là nam hài.”

Liên Ngu Sơn mỉm cười, lẩm bẩm, “Quả nhiên.”

“Sao ngươi biết?”

Đản tử đan chia thành hai thuộc tính âm dương, âm tính vi thư, dương tính vi hùng (âm tính sẽ sinh con gái, dương tính sẽ sinh con trai). Nhưng khi dùng cũng không thể nhận biết, chỉ có tại người mang huyết mạch chu huyết sau ba tháng mang thai mới có thể đoán được. Âm tính tương khắc với cơ thể mẹ, dược tính chí nhu, thương thân háo thể (làm tổn hại đến thân thể); dương tính lại dung hòa với chu huyết, hấp thu rất mạnh, cực kì cương liệt (mạnh mẽ), cơ thể mẹ càng bị tổn hại sâu hơn. Bất luận là loại nào, người muốn thụ thai đều phải trả một cái giá rất lớn.

Liên Ngu Sơn chậm rãi nhắm mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, thanh âm nhỏ dần, “Là do thủy thần nói cho chúng ta biết…”

********************

Hai mươi mốt ngày tế điển trôi qua nhanh chóng, bởi vì thần miếu lý còn có chút việc làm chậm trễ  Vân Ly, cho nên không thể không lùi lại  vài ngày.

Liên Ngu Sơn ở Duệ Kỳ cung lâu như thế, thấy vẫn bình an vô sự cũng dần dần yên lòng, không hề lo âu giống lúc đầu.

Sau giờ ngọ ngày hôm đó, Liên Ngu Sơn tỉnh dậy, khát nước khó nhịn, thấy trên kỷ trà đầu giường đạt một cái chén nhỏ, với lấy đã thấy bên trong là nước thuốc đen như mực.

Liên Ngu Sơn hơi hơi nhíu mi. Nhiều ngày nay y uống thuốc như người ta uống nước, quả thực khổ hơn người chết. Mặc dù từ nhỏ y uống quen nhưng vẫn cảm thấy khó nuốt. Nhưng y không muốn phiền toái đền thị tòng một việc nhỏ như vậy, chỉ chậm rãi bưng chén thuốc uống cạn. Chính vào lúc này, bỗng nhiên ngoài điện truyền đến thanh âm mà y đã khắc cốt ghi tâm.