Ngu Quân Như Núi

Chương 33




Vân Lạc nói xong liền mang theo Hỉ Hoàn, xoay người rời đi.

Tiểu thần thị không dám thất lễ với Hoàng Thượng, nhắm mắt theo đuôi đưa tới ngoài điện, đến khi Hoàng Thượng nói, “Được rồi, quay về đi xem người kia ra sao  đi.” Lúc này mới khom người đáp lại, chờ Hoàng Thượng đi xa liền vội vàng trở về cung.

“Công tử, công tử.”

Tiểu Cửu hướng quay về nội thất, Liên Ngu Sơn vẫn cuộn mình ở góc sáng sủa sau bình phong, tuy đã không còn ho khan nữa nhưng lại yếu ớt thở dốc.

“Liên công tử, người làm sao vậy?”

Liên Ngu Sơn mở nửa mắt, vô thần nhìn mặt đất, đôi môi tái nhợt khép mở, rên rỉ  một tiếng nhưng vẫn chưa trả lời.

Tiểu Cửu nâng y dậy, chậm rãi đỡ y quay về nằm trên tháp (giường nhỏ), khi nâng hai chân y lên thì bỗng nhiên thấy dưới lớp áo đơn kia đã có chút máu đỏ.

“Máu! Máu! Công tử, ngài đổ máu.” Tiểu Cửu kinh hoảng.

“Thuốc…” Liên Ngu Sơn ôm bụng, yếu ớt rên rỉ. Trong bụng từng đợt co rút đau đớn, làm cho hơi thở y càng thêm yếu ớt mỏng manh.

Lúc này không kịp sắc thuốc nữa, tiểu Cửu vội vàng chạy tới mở ra ngăn tủ, lấy ra đan dược do chính Vân Ly đặc biệt chuẩn bị cho Liên Ngu Sơn.

“Công tử, nhiều thuốc thế này, phải dùng loại nào a? Thuốc giữ thai sao?” Tiểu Cửu cầm lọ thuốc, kinh hoảng hỏi.

Liên Ngu Sơn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cắn răng run run nói, “Ừ… Nhanh lên…”

Tiểu Cửu vội vàng tìm thuốc thích hợp, cho Liên Ngu Sơn ăn một viên.

Liên Ngu Sơn vừa rồi cực kỳ căng thẳng, khí bên trong phản ngược, ho khan mãnh liệt, lúc này toàn thân giống như hư thoát, sắc mặt xám trắng.

“Công tử, có muốn ta tìm đại thần quan đến xem cho công tử không?”

“Không…” Liên Ngu Sơn liền vội vàng kéo tay tiểu Cửu, suy yếu nói, “Đừng đi. Hoàng Thượng… Hoàng Thượng hiện tại… ở đâu…?”

“Nhưng… Nhưng công tử đang chảy máu…”

“Không có gì đáng ngại… Rất nhanh thì tốt rồi, không có việc gì đâu…” Liên Ngu Sơn vỗ vỗ bụng mình, không ngừng lẩm bẩm, “Không có việc gì, không có việc gì…”

Y và Vân Lạc đã xa nhau hơn ba tháng. Ngày ấy tuy Vân Lạc có phát hiện y gầy yếu, nhưng ở đại điện thẩm vấn ánh sáng hôn ám, tâm tình hắn lại kích động, suy nghĩ hỗn loạn, vẫn chưa nhìn kỹ thân hình Liên Ngu Sơn. Ở trong lòng Vân Lạc, Liên Ngu Sơn vẫn là bộ dáng đáng yêu, da thịt mượt mà, dáng người cân xứng. Huống chi giờ phút này thân thể Liên Ngu Sơn suy nhược, khác trước rất nhiều, Vân Lạc lại căn bản không nghĩ đên chuyện có thể thấy y ở đây, y lại tránh ở góc tường âm u, cố ý che mặt mình, tin tưởng Vân Lạc hẳn là không nhận ra y.

Vân Lạc quả thật không nhận ra y. Nhưng khi hắn rời khỏi Duệ Kỳ cung, trong lòng vẫn có chút nghi hoặc.

Tiếng ho khan kia, tuy thanh âm khàn khàn nghe không ra âm sắc lúc đầu, nhưng mới trước đây Liên Ngu Sơn thân thể không tốt, Vân Lạc thường thường nghe được tiếng y ho khan, tiếng nói lúc hỏ và lúc lớn lên khác nhau, Vân Lạc cũng gần mười năm nay chưa nghe lại nên đương nhiên bay giờ sinh ra chút cảm giác quen thuộc.

Vân Lạc tính tính ngày, người hắn phái đi lúc trước hẳn là đã trở lại. Mấy ngày nay trong lòng hắn rất mâu thuẫn, cuối cùng vẫn không dứt được, phải hỏi thăm tin tức của người kia. Nhưng hôm naygặp được thần thị bị bệnh nặng ở Duệ Kỳ cung kia, chẳng biết sao mà làm hắn thấy bất an, không tự chủ được mà nghĩ đến Ngu Sơn.