Ngu Quân Như Núi

Chương 35




Vân Ly nói, “Ngươi thả y là đã là nể tình cũ với y. Ngươi lập hậu, chính là cắt đứt với y. Bất luận trong lòng ngươi hận y hay thương y, bây giờ các ngươi còn có cơ hội khác sao? Nếu như không có, ngươi coi như cái gì cũng không biết, mau rời khỏi Duệ Kỳ cung của ta!”          Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Vân Ly chỉ trích Vân Lạc như thế.

“Hoàng thúc, người có ý gì?”

Vân Ly đứng lên, ở trong đại điện bước đi thong thả hai bước, dừng lại, xoay người nói với Vân Lạc, “Đến lúc này, ta cũng không cần phải… giấu ngươi nữa. Liên Ngu Sơn liền ở chỗ này của ta, nhưng y sẽ không rời khỏi, cũng không có thể rời đi. Ngươi có biết tại sao không?”

Vân Lạc nghĩ đến thân ảnh gầy yếu hoảng sợ kia, thân hình gầy trơ cả xương kia, trái tim một trận co rút lại.

“… Bởi vì y bị bệnh sao?”

“Không phải.” Vân Ly chậm rãi lắc lắc đầu, chậm rãi nói, “Bởi vì y có cốt nhục của ngươi.”

Vân Lạc mờ mịt, “Người nói cái gì?”

Vân Ly đi đến trước mặt hắn, ánh mắt trầm ngưng nhìn hắn, một chữ một chữ nói, “Bởi vì y có cốt nhục của ngươi.”

Vân Lạc thoáng dao động, cãi lại, “… Không có khả năng…”

Vân Ly nhíu mi, không nói gì.

“Không có khả năng… Điều đó không có khả năng…” Vân Lạc ngã ngồi vào chiếc ghế phía sau, đại não rối loạn.

Ngày nào đó, đại đường thẩm vấn, tiểu thư ngốc chìm sâu vào dục vọng khác xa với lúc trước, mùi thơm cơ thể  nhàn nhạt xa lạ, nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường…

Trong lòng Vân Lạc từng đợt kích động, qua một lúc lâu mới hồi phục tinh thần! Thích hoán (trốn tránh thích hợp)!! Khôi duyệt tường (trêu đùa)!!!?

“Vì sao y phải làm thế? Y lấy đản tử đan từ đâu?”

Vân Ly thấy hắn tuy rằng miễn cưỡng bình tĩnh lại nhưng trong mắtlà vẻ hoài nghi và kinh sợ, trầm giọng nói, “Đản tử đan là do Nhị thúc y – Liên Tĩnh Vũ – cầu xin từ Hạo Hãn thần điện hơn mười năm trước. Về việc tại sao y phải làm như thế…”

Mi tâm Vân LẠc nhíu chặt.

Vân Ly thở dài một tiếng, nói nhỏ, “Ngươi nên tự đi hỏi y. Ta chỉ cảm thấy, đứa nhỏ này tựa hồ là hy vọng duy nhất của y.”

Vân Lạc nhịn không được cười lạnh, “‘Hy vọng duy nhất’? Hy vọng gì? Làm ta có đứa bé này, y có ý gì?”

Vân Lạc nhớ tới Liên Ngu Sơn ngày ấy kiên quyết cắt đứt quan hệ, trong lòng hẳn là vô cùng đau đớn; nhưng y dám lớn mật như thế, thâu hoài long loại (lén mang thai con vua), lại bị phản bội hẳn là rất thất vọng đau khổ. Đủ loại suy đoán không ngừng hiện lên trong đầu hắn, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi.

Vân Ly thấy vẻ mặt y âm tình bất định (vẻ mặt âm trầm, không có biểu tình gì), trầm thanh nói, “Hoàng Thượng, bất luận y là vì cái gì, ngươi phải biết rằng nghịch thiên dựng tử là phải trả giá rất lớn.”

Vân Lạc trong lòng như bị đập mạnh, đột nhiên nhớ tới thân ảnh Liên Ngu Sơn ngày ấy ho khan thở hổn hển, thập phần suy yếu.

Tiểu thư ngốc thân thể như vậy, sao có thể, sao có thể…

Vân Lạc đầu ong lên một tiếng, đột nhiên đứng dậy, “Ta muốn thấy y.”

Vân Ly nhìn Vân Lạc thật sâu.

Vân Lạc lặp lại lần nữa, “Ta, phải, gặp, y!”

Hai người đối  mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu, Vân Ly đứng lên nói, “Ngươi đi theo ta.”

Vân Lạc theo Vân Ly đi vào trong nội thất, trong phòng không đốt hương, cửa sổ mở rộng, gió thu từng đợt thổi vào, nhưng bên trong vẫn nồng nặc mùi vị thuốc đông y và áp lực.

Vân Lạc đi đến trước giường, Vân Ly nhẹ nhàng vén sa trướng, khuôn mặt Liên Ngu Sơn tiều tụy tái nhợt hiện ra trước mắt.

“Hoàng Thượng, nếu ngài chỉ trích y, chất vấn y, làm cho y tan nát cõi lòng, xin mời đi.” Vân Ly đạm mạc nói, “Cùng lắm là y chết nhanh hơn chút thôi.”

“y… Y sao lại như vậy…?” Vân Lạc nhìn người trên giường nhắm mắt mê man, run rẩy vươn tay, nhưng khi sắp chạm vào y thì lại ngừng lại.

Vân Ly thương tiếc nói, “Nghịch thiên sinh con vốn là đại thương nguyên khí (tổn hại lớn đến sinh lực), huống chi Liên Ngu Sơn từ nhỏ mang theo bệnh căn trên người. Ta ở Hạo Hãn nội hải dốc lòng điều dưỡng cho y nhiều năm, thật vất vả mới khỏe mạnh được một chút, nếu thân thể khỏe mạnh, dùng đản tử đan dựng dục con nối dòng cũng không phải là không thể được. Nhưng sau khi y bị luân phiên đả kích, thể xác và tinh thần ngày càng suy nhược, miễn cưỡng thụ thai lúc này không thể nghi ngờ là tự tìm tử lộ (đường chết). Ngươi nếu còn chút thương tiếc với y thì hãy bỏ qua cho y đi.”

Vân Lạc choáng váng, thấy người trên giường hai gò má hóp lại, tiêu sấu như cốt (ốm đến da bọc xương), khuôn mặt vốn trắng nõn ôn nhuận giờ trắng bệch đến dọa người, làm nổi bật lông mi đen như mực.

Vân Lạc cắn răng nói, “Nếu phá thai cho y thì sao?”

Vân Ly nói nhỏ, “Nhất thất lưỡng mệnh (một xác hai mạng).”

Vân Lạc chậm rãi rời tầm mắt khỏi khuôn mặt tiểu thư ngốc, cuối cùng dừng lại trên cái bụng nhỏ được tấm chăn bằng tơ bao phủ. Nơi đó đã hơi nhô lên, nhưng bị tấm chăn chặn mất tầm nhìn nên không thấy rõ.

“Hoàng thúc, người… Có thể cứu y sao?”

Vân Ly lặng yên một lát, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Hi vọng thủy thần hù hộ cho y.”

Vân Lạc yên lặng chăm chú nhìn theo tiểu thư ngốc, cuối cùng nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng xoa nắn gò má y, chỉ thấy trên tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo, không có chút hơi ấm.

“Vì sao y vẫn không tỉnh?”

“Ta cho y uống thuốc… Y cần nghỉ ngơi.”

“… Cũng tốt, y không nên thấy ta thì hơn…” Vân Lạc thấp giọng, chậm rãi xoay người, “Hôm nay trẫm chưa tới đây, coi như chuyện gì cũng không biết, lần nãy trẫm rời khỏi Duệ Kỳ cung của ngươi, sẽ không đến nữa.”

Vân Ly thấy vẻ mặt y, không khỏi đau lòng nói, “Lạc nhi, chẳng lẽ các ngươi thật sự không có cơ hội nữa sao?”

Vân Lạc tựa hồ không nghe thấy, hai mắt trống rỗng, mi tâm câu lại, tiều tụy đau lòng bước ra khỏi Duệ Kỳ cung.

Liên Ngu Sơn cũng không biết Hoàng Thượng đã tới. Bây giờ y đã thế này, ngược lại càng bình tĩnh hơn. Dù sao y cũng không rời khỏi đây được, đứa nhỏ cũng không thể phá; nếu phải ở lại thì cứ ở lại thôi. Chỉ cần đứa nhỏ có thể bình an sinh ra, những thứ khác đều không quan trọng.