Ngự Quỷ Hữu Thuật

Chương 18: Nhận tội




“Thẩm Tử Hằng, ngươi dám lén lút ở đằng sau thay đổi sách nhiệm vụ của người khác, chính ta tận mắt nhìn thấy, lúc đó thật ra là ta đang bị kẹp trong góc tường không thể thuận tiện đi ra chào hỏi ngươi.” Thẩm Vinh chen lấn tách đoàn người ra hai bên, đi đến trước mặt đội chấp pháp, hỗ trợ nói rõ một số sự tình mà bọn họ không biết biết về Tử Hằng thiếu gia.

Vốn muốn nói chuyện này với Đại trưởng lão, bây giờ nói ra trước mặt các Ngự Quỷ sư trong tộc cũng chẳng khác bao nhiêu, bên cạnh còn có đội chấp pháp đang đứng, những lời này cũng không sợ không truyền được đến tai các Đại trưởng lão, muốn bảo vệ một tiểu bối ít tuổi  ăn cây táo rào cây sung, còn muốn hãm hại cả đồng tộc, cũng không thể dễ dàng như vậy đi, coi như có thiên phú thì thế nào, Thẩm Vinh liếm liếm khóe môi, nhìn bộ dạng tuyệt vọng của tên đại thiếu gia kia, tiếp tục nói “Ngự quỷ của ta có công năng lưu giữ hình ảnh, trong con ngươi của nó có lưu trữ nội dung hình ảnh trong khoảng mười lăm giây, nếu cần thiết có thể chiếu lại hiện trường ngài treo đầu dê bán thịt chó một chút cũng được.”

“Sao có thể…” Thẩm Tử Hằng kinh ngạc nhìn Thẩm Vinh, khi đó gã chỉ lo đổi sách nhiệm vụ, cảm thấy được trong khoảng thời gian đó không có ai tiến vào, nào biết được còn có Ngự Quỷ sư thích ngồi xổm trong góc tường “Ngươi!” Còn dám to gan chạy đến vạch trần gã.

“Đừng ngươi ngươi ngươi nữa, Tử Hằng thiếu gia, ngài vẫn nên suy nghĩ làm sao để giải thích chuyện ngài trăm phương ngàn kế muốn hãm hại Thẩm Tu, đồng thời còn chờ sau khi hắn chết oan, nhận lấy quỷ tộc thuộc tính lục sinh kia, mang nó đi lấy lòng Hung ma Vương ở Hỏa Diễm Dung sơn.” Thẩm Vinh nhìn bộ dáng tức giận của cái tên thiên chi kiêu tử từng khiến hắn phải cúi đầu trước kia, tâm tình vô cùng sung sướng, lựa lời hay mà khuyên bảo “Ngự quỷ của ta thích ăn chay, cực kì thích một loại rêu nhỏ thường sinh trưởng trong những góc tường ẩm ướt, ngươi cẩn thận cố ý đi tìm một địa phương không ai biết để ra tay, nhưng không nghĩ được lại có người nhanh chân đến trước.”

Thẩm Tử Hằng há miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói được một lời giải thích, đội chấp pháp đem người mang đi, lưu lại một đám khán giả vây xung quanh nhìn nhau.

Cho nên, Tử Hằng thiếu gia nhận tội?

Chứng cứ phạm tội xác thực, hắn không nhận còn có thể làm gì!

Sẽ không, nhất định là Tử Hằng thiếu gia bị oan, ân oán trong nhà, gió bão xảy ra trong dòng chính trước giờ chúng ta chứng kiến đâu có ít?

Đúng đúng, thiên tài thường bị người ganh ghét, nói không chừng phế bỏ tay chân, phải lưu vong ở bên ngoài, sau đó tìm cơ hội quay trở lại báo thù!

Chả nhẽ còn muốn nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng bắt nạt người đã đến đường cùng…. (*)

Nào đến mức ngu ngốc như vậy, không phải công khai nói cho người khác biết, đây là vội vàng đem nguy hiểm bóp chết từ trong trứng nước.

Mặc dù Thẩm Vinh đã bảo ngự quỷ trực tiếp phát lại hình ảnh ghi lại hiện trường khi đó, nhưng cũng không ngăn cản được suy nghĩ thần tượng bị người cưỡng bức dụ dỗ, bỏ thuốc khống chế của vài thành phần não tàn, cho đến ba ngày sau, gia tộc Thẩm thị tuyên bố, Thẩm Tử Hằng cấu kết với người ngoài, ý đồ mưu hại đồng tộc, đồng thời cũng liên quan đến chuyện liên hệ với Hung ma Vương ở Hỏa Diễm Dung sơn, niệm tình trước đây gã đã làm nhiều chuyện cho gia tộc, thân phận đặc thù, chỉ có thể miễn tội chết, trục xuất khỏi gia tộc.

Thẩm Tần cùng Thẩm Già cũng vội vàng làm rõ quan hệ với Thẩm Tử Hằng, cắt áo đoạn tình nghĩa, rõ ràng tuyên bố sau này cả đời cũng không liên hệ với nhau, khi gặp mặt sẽ quyết tâm coi như kẻ địch, mới không bị đối phương liên lụy mà bị phạt.

Phán quyết của Đại trưởng lão chắc chắn sẽ không sai, cho nên Ngự Quỷ sư trong gia tộc Thẩm thị đều lần lượt cảm giác bản thân trước kia thật sự nhìn nhầm người, một thanh niên thanh danh tốt như vậy, cư nhiên rơi vào kết cục này, chuyện này được cải biên sang chuyện dành cho nhi đồng, phần lớn cha mẹ đều sẽ ân cần khuyên bảo con trai mình “Giết hại người đồng tộc, sẽ bị mọi người phỉ nhổ!”

Đến lúc này, không ít người cho rằng chuyện này sẽ như vậy mà kết thúc.
N/A: 

(*) Về điển tích Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, mình sẽ không kể về cái điển tích này, vì nó là điển tích của Trung Quốc