Ngự Thiên Thần Đế

Quyển 1 - Chương 43: Trừng phạt như thế?




Theo như trên thạch kính nói thì Diệp Thanh Vũ bị khai trừ khỏi bài danh tổng bảng năm nhất, dù rằng hắn ở thi đấu khiêu chiến đánh bại đa số người trong danh sách nhưng mà thành tích này không được thừa nhận, cuối cùng chính là hắn bị phạt đi vào Tư Quá Viện Bạch Lộc Học Viện diện bích ba tháng. . .

Lại là trừng phạt như vậy?

Toàn trường khiếp sợ không phải vì trừng phạt quá nặng mà là. . . Quá nhẹ rồi!

Bài danh trên tổng bảng đối với Diệp Thanh Vũ mà nói cũng chẳng có ý nghĩa quái gì, hơn nữa trải qua trận chiến ấy tất cả mọi người đều biết thực lực hắn mạnh đến cỡ nào, dù là không tính nhập bài danh thì cũng chẳng có ai dám vỗ ngực bảo đảm chính mình chắc chắn có thể đánh bại Diệp Thanh Vũ?

Còn cái gì mà không tính thành tích thi đấu khiêu chiến mười người trong danh sách? Đây càng rõ là gãi đúng chỗ ngứa rồi còn gì, từ lúc bắt đầu Diệp Thanh Vũ liền chẳng thèm quan tâm cái gì mà danh với chả sách. Hắn lên đài khiêu chiến chẳng qua là vì hành vi của đám người Quyền Á Lâm khiến hắn cảm thấy khó chịu mà thôi.

Về phần diện bích?

Thoạt nhìn thì càng giống như là đang bảo hộ Diệp Thanh Vũ thì đúng hơn.

Tư Quá Viện là nơi sâm nghiêm chặt chẽ nhất trong Bạch Lộc Học Viện, sâm nghiêm ở đây không chỉ là đối với người bị phạt mà là đối với người ở ngoài cũng thế, một khi Diệp Thanh Vũ tiến vào Tư Quá Viện thì người ở ngoài đừng hòng nghĩ đơn giản có thể tiếp xúc được với hắn.

Ném Diệp Thanh Vũ vào Tư Quá Viện làm như vậy thì những kẻ muốn trả thù truy hỏi thẩm vấn Diệp Thanh Vũ ví dụ như phủ Thành Chủ, ví dụ như Lưu gia, ít nhất trong ba tháng này cũng đừng nghĩ sờ đến một cọng lông của Diệp Thanh Vũ.

"Điều này. . . Học viện cuối cùng vậy mà làm ra quyết định xử phạt như vậy?"

"Ngoài đánh trong yêu a!"

"Chẳng lẽ cao tầng nắm quyền trong học viện có ý muốn bảo vệ Diệp Thanh Vũ?"

"Không sai a, Diệp Thanh Vũ chỉ là một đệ tử hàn môn bình thường mà thôi, vì sao lại có thể biến nguy thành an đây?"

"Chẳng lẽ là học viện coi trọng thiên phú của hắn?"

"Có ai? Có thể ở dưới áp lực từ tầng lớp quý tộc trong Lộc Minh quận thành bảo vệ được tiểu tử này nhỉ?"

Các học viên trong Bạch Lộc Học Viện chính là tinh anh hội tụ từ khắp nơi mà đến, ai cũng không phải kẻ ngu, vừa xem hết bố cáo trên thạch kính thì ai cũng suy nghĩ ra được có một tí hương vị gì đó, nhưng vẫn có chút hiểu không thấu.

Tin tức này truyền ra, không chỉ là Bạch Lộc Học Viện rung động mà là chấn động đến cả một ít thế lực trong toàn bộ Lộc Minh quận thành.

Trong phủ Chủ Bộ.

Sâu bên trong tường viện truyền ra thanh âm gào thét giống như dã thú bị thương của Lưu Nguyên Xương, nghe nói ngày đó có một vị phụ tá cấp nguyên lão trong Lưu phủ vì nói sai một câu chọc giận Lưu Nguyên Xương, kết quả là đang sống sờ sờ bị đánh chết rồi. . .

Trong phủ Thành Chủ.

Thiếu niên thiên tài Tần Vô Song vừa mới nhờ tay cung phụng trong gia tộc trục xuất máu đọng nội thương ra khỏi cơ thể, hắn đứng trước Yên Vũ lầu, thật lâu không nói lời nào, cuối cùng hắn chậm trễ mất thời gian một ngày để trở lại Bạch Lộc Học Viện . . .

Mà ở trong một gian túc xa tại khu ký túc xá của học viên năm thứ tư.

Tưởng Tiểu Hàm đứng trước cửa sổ, thần sắc trên mặt nàng thay đổi chóng cả mặt, lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng nàng còn đột nhiên vung chưởng đánh ra, nguyên khí xao động, bàn đá trong phòng ầm ầm nát bấy. . .

"Ta không sai, ta tuyệt đối không chọn sai. . ." Sắc mặt nàng có chút dữ tợn mà gầm nhẹ: "Diệp Thanh Vũ, ta không hối hận chút nào khi đã vứt bỏ ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không, ngươi vĩnh viễn chỉ là một tên phế vật, là phế vật đừng nghĩ phóng lên trời. . ."

Bí tàng thất kho vũ khí hạng nhất Bạch Lộc Học Viện.

Bạch Ngọc Khanh chậm rãi đặt ngọc giản trong tay xuống, sau đó quay đầu lại nhìn Chu Dục ở phía sau, hỏi: "Nói như vậy là có người muốn bảo vệ Diệp Thanh Vũ?"

Chu Dục nhẹ gật đầu.

"Sẽ là ai chứ?" Bạch Ngọc Khanh như có điều suy nghĩ.

"Nghe nói là đại giáo quan Khổng Không." Chu Dục từ từ đáp lời: "Nhưng mà đồn đại cũng chẳng thể tin hết được, năng lực của đại giáo quan Khổng Không còn chưa tới một bước này, chỉ sợ đến cả trưởng bộ môn Vương Diễm cũng không làm được điểm này."

Bạch Ngọc Khanh suy nghĩ một chút, lắc đầu, nói: "Mặc kệ là ai bảo vệ hắn cũng không quan hệ đến chúng ta, người này quá mức quá ngạo, nếu như hắn không thay đổi tính tình thì Bạch Lộc Học Viện che chở cho hắn nhất thời cũng không che chở cho hắn được cả đời."

Chu Dục suy nghĩ một chút cũng không nói gì thêm.

Nhưng mà trong lòng hắn vẫn mơ hồ cảm thấy Bạch sư tỷ đánh giá thiếu niên kia hình như lại thêm một chút, một chút.

. . .

. . .

. . .

"Đây là Tư Quá Viện sao?"

Diệp Thanh Vũ đeo vỏ thương trên lưng, đang bị hai vị giáo tập giới luật mặc trang phục giám sát màu đen áp giải chậm rãi đi vào Tư Quá Viện trong truyền thuyết.

Hắn tò mò đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

Công trình kiến trúc ở đây đều là màu đen, lộ ra khí tức lành lạnh uy phong nghiêm túc, làm cho người ta mơ hồ cảm giác bản thân bị áp chế, tứ phía xung quanh còn có che giấu trận pháp phù văn nguyên khí bao phủ tầng tầng, bảo vệ Tư Quá Viện.

Mà trong không khí tuôn ra một cỗ khí tức lực lượng nguyên khí mạnh mẽ làm lòng người kinh hãi hít thở không thông. Cho dù là cao thủ Khổ Hải cảnh muốn đánh vào Tư Quá Viện cũng phải cân nhắc kỹ càng.

Diệp Thanh Vũ say mê nhìn.

Hai giáo tập giới luật dở khóc dở cười.

Học viên khác nhìn thấy giáo tập giới luật mặc trường bào màu đen đều biến sắc như gặp phải quỷ vậy, kính sợ chỉ dám đứng nhìn từ xa, một khi đi vào Tư Quá Viện thì đa số đều mặt buồn rười rượi, nơm nớp lo sợ như sắp chịu cực hình đến nơi. Còn tiểu tử này thì sao, rõ ràng quay ngược 360độ, dáng vẻ như này rõ ràng là không có để hai người mình trong lòng a, hắn không hề sợ mà lại còn có một chút tư thế đảo khách thành chủ . . .

Thật là đau đầu.

Hai giáo tập âm thầm đánh giá Diệp Thanh Vũ, một đường áp giải hắn qua sáu đạo trận pháp phù văn cùng cơ quan trạm gác đưa hắn vào trong một cái viện nhỏ đơn độc.

"Đây là chỗ diện bích của ngươi, ở đây đợi đủ ba tháng ngươi mới có thể đi ra ngoài, không cho phép đi ra cửa viện, không cho phép xông loạn, bốn xung quanh nơi nơi đều là trận pháp, ngộ nhập vào trong trận tính mạng khó đảm bảo!"

Một vị giáo tập giới luật nghiêm mặt nói.

Diệp Thanh Vũ liên tục gật đầu như gà con mổ thóc ra vẻ nhu thuận chấp hành.

Vị giáo tập giới luật còn lại xoay đầu ra chỗ khác, cố nén không phá lên cười. Tiểu hỗn tử này thật đáng hận, rõ ràng là giả bộ như cả người lẫn vật là một 'tiểu bạch hoa' vô hại, nếu không phải biết tên này vì sao bị giam vào đây thì nói không chừng thật đúng là cùng đồng tình với hắn đấy.

Hai vị giáo tập giới luật sắp xếp mọi việc xong xuôi mới quay người ly khai.

Ầm!

Cửa lớn màu đen bị đóng lại.

Phù văn lấp lánh sáng chói lưu chuyển trên cánh cửa, lập tức phong bế cửa lớn lại, Diệp Thanh Vũ đã bị giam lại trong sân nhỏ.

Cuộc sống diện bích cuối cùng đã bắt đầu.

Diệp Thanh Vũ đánh giá nơi đây.

Tiểu viện chiếm diện tích sáu mẫu, giống như một quảng trường nhỏ, cực kỳ thích hợp để tu luyện. Tường viện màu đen vây xung quanh cao khoảng ba trượng, ngăn cách hết mọi ánh mắt, vách tường cùng mặt đất đều có trận pháp phù văn giam cầm, cho dù là võ giả Tiên Thiên cũng đừng nghĩ nhảy lên tường ngắm nhìn cảnh tượng bên ngoài.

Phía Nam có một gian phòng nhỏ để nghỉ ngơi, còn ở góc tường phía Tây đặt một thùng nhỏ màu đen, Diệp Thanh Vũ nghĩ nghĩ chắc hẳn nó để giải quyết mấy việc 'cấp bách' không nhịn được.

Thật đơn sơ!

Hắn đi vào phòng nhỏ, bầy biện mấy đồ vật mang theo xuống, sau đó quay lại sân bắt đầu tu luyện.

Nếu như đã đến nơi này rồi thì tạm thời đoạn tuyệt với nhân thế, mấy thứ nhao nhao hỗn loạn bên ngoài cũng không phải nghĩ nữa, vừa vặn để hắn ổn định lại tinh thần tăng thực lực lên.

Ở thế giới này, chỉ có thực lực mới là nền tảng cho tất cả.

Sưu sưu sưu!

Trường thương Nại Hà như giao long màu đen bay múa trong tay Diệp Thanh Vũ, thương mang gào thét giống như rồng ngâm. Từ khi Diệp Thanh Vũ thành công Ngưng Nguyên, hắn đã sơ bộ nắm giữ lực lượng nguyên khí, lúc này hắn vung vẩy trường thương càng thêm tùy tâm sở dục.

Luyện xong bộ thương quyết trụ cột, Diệp Thanh Vũ chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Nhưng hắn cũng ý thức được một vấn đề.

Hắn dần dần cảm thấy, theo thực lực tiến giai thì thương quyết trụ cột đã không thể tăng lên chiến lực cho hắn rồi, nhất là sau khi tiến vào Tiên Thiên cảnh giới thì chiến kỹ võ đạo nguyên khí mới thật sự là chỗ cường đại của Võ giả. Lúc trước chiến với Tần Vô Song, uy lực vô song của Vạn Kiếm Sát thật là khắc sâu ấn tượng vào lòng hắn.

"Nếu như mình cũng nắm giữ một bộ chiến kỹ nguyên khí, vậy thật tốt!"

Diệp Thanh Vũ có chút chờ mong mơ mộng bé nhỏ.

Tần Vô Song thi triển Vạn Kiếm Sát là sát chiêu chiến kỹ nguyên khí chân chính trên ý nghĩa, đây mới là chỗ tinh túy của võ đạo nguyên khí, chứ không phải như Xà Hình Quyết, Hùng Bão Quyết loại Bát Bộ Thần Quyết công pháp luyện thể cơ sở có khả năng bằng được.

Bí quyết võ đạo như vậy mới thuộc về bí kỹ chính thức trên thế giới võ đạo.

Vật như vậy tuyệt đối không có trong Đồ Thư Quán công cộng.

Tần Vô Song sở dĩ có thể có được là bởi vì hắn là Thiếu chủ phủ Thành Chủ, trực tiếp lấy kiếm quyết từ trong phủ chứ không phải là Bạch Lộc Học Viện ban cho.

Đệ tử bình thường nếu muốn đạt được một quyển cho dù là bí quyết võ đạo nguyên khí cấp thấp nhất cũng đều phải dùng lượng lớn Học Điểm để đổi, rất nhiều đệ tử đau khổ tích góp từng tí một cũng phải mất một hai năm ở Bạch Lộc Học Viện mới có thể tích lũy đủ điểm để đổi một quyển bí kỹ vừa lòng đẹp ý, hoặc là sau khi thăng nhập lên năm thứ hai thì có thể học từ giáo tập truyền thụ cho một môn bí quyết chiến kỹ công chúng, chẳng qua là uy lực loại bí kỹ này không tiện nói đến rồi =.= .

Diệp Thanh Vũ xuất thân hàn môn tất nhiên là không có tài nguyên gia thế.

Con đường duy nhất chính là nghĩ biện pháp mau chóng tích góp đầy đủ điểm tích lũy để đổi bí kỹ.

Hắn yên lặng tính toán, chính mình thông qua trận chiến cùng Tần Vô Song đã hoàn toàn thể hiện ra thực lực rồi, vậy thì giờ không cần phải che giấu nữa. Đồ vật kiếm được trong thí luyện thực chiến lần trước sau khi diện bích chấm dứt hắn sẽ mang đi đổi Học Điểm, rồi sẽ tích góp từng tí từng tí một. Mà không lầm thì còn có năm sáu lần thí luyện nữa chắc hẳn hắn đã có thể tích lũy đủ Học Điểm đi đổi một quyển bí kỹ phù văn nguyên khí cấp thấp rồi.

Có lẽ hiện tại đây là con đường duy nhất có thể thực hiện rồi.

Lần diện bích tại Tư Quá viện này, mục tiêu lớn nhất của Diệp Thanh Vũ chính là củng cố tu vi nguyên khí của chính mình, tranh thủ trong ba tháng sáng lập ra một cái Linh Tuyền, chính thức bước vào Linh Tuyền cảnh.

Sau khi dùng thương thuật làm nóng người, hắn ngồi xếp bằng giữa sân hô hấp thổ nạp, bắt đầu nội thị, tu luyện thiên địa nguyên khí.

Hắn vừa động tâm niệm, thiên địa nguyên khí trong viện giống như vòng xoáy khí lưu nhấc lên tầng tầng gợn sóng chậm chạp mà có xu hướng tụ tập đến thân thể Diệp Thanh Vũ.

Diệp Thanh Vũ dùng lưỡi nâng hàm trên, mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, tâm thủ linh đài, bắt đầu nội thị.

Trong tầm mắt hắn biến đổi.

Hắn lại thấy được thế giới hoang mạc mênh mông bát ngát không chút sinh cơ trong đan điền. . .