Ngự Thiên Thần Đế

Quyển 1 - Chương 46: Bốn thức Kim Giáp Thần Vương




Đây là hình ảnh chân dung một nhân vật.

Một bức tranh chân dung một vị trung nhiên mặc thần giáp màu vàng, đầu đội kim quan Đế Hoàng.

Lần đầu tiên nhìn thấy, lập tức Diệp Thanh Vũ cảm thấy hình tượng này dường như đang sống vậy, một loại uy áp khó có thể hình dung cùng khí tức hào hoa phú quý như là cả dãy thiên sơn sụp đổ nghiền ép xuống khiến cho Diệp Thanh Vũ như có cảm giác như con sâu cái kiến run run rẩy rẩy khi đối mặt với cự long.

Chiến giáp lóe ra ánh vàng thần thánh, sáu Vương vây quanh kim quan, trường thương kỳ dị như đầu rồng, cùng với ánh mắt trống rỗng lại đầy uy nghiêm . . .

Đây là một bức họa Thần Vương!

Trong óc Diệp Thanh Vũ không hiểu sao lại nổi lên tin tức như vậy.

Tuy hắn không biết tên người trung niên, cũng chưa bao giờ thấy mặt, cũng không biết lai lịch một thân Kim khôi Kim giáp kia. Nhưng Diệp Thanh Vũ lại cảm thấy, người trung niên này không phải phàm nhân, không phải cường giả võ đạo bình thường. . . Hắn là Thần!

Thần chân chính!

Diệp Thanh Vũ có cảm giác, dù là tồn tại có thực lực trên cả Khổ Hải cảnh đều xa xa không phải đối thủ của trung niên nhân này.

Từ khi sinh ra đến giờ, Diệp Thanh Vũ chưa bao giờ gặp cảm giác uy áp từ trên người khác được như vậy.

Dù đây chỉ là bức họa.

Chỉ là một bức họa mà thôi.

"Cả trang giấy chỉ có một bức tranh, không biết là có ý gì?"

Diệp Thanh Vũ cẩn thận quan sát, cảm thấy trong trang ẩn chứa quá nhiều tin tức lại dường như không gì cả. Thanh Đồng sách cổ thật sự là quá thần bí, đồ vật đến từ chính thời đại Thần Ma, đáng tiếc không phải bí kỹ võ đạo. . .

Ngay lúc hắn nghĩ vậy thì trên tấm hình phát sinh dị biến.

Vốn là Thần Vương Kim Giáp lẳng lặng sừng sững đột nhiên động.

Hai đạo ánh mắt vàng kim giống như hai thanh kiếm thần trực tiếp từ trên mặt trang sách đồng đâm rách bay ra, Diệp Thanh Vũ theo bản năng lui về sau, nháy mắt sau đó, Thần Vương Kim Giáp trực tiếp từ trong Thanh Đồng sách nhảy ra ngoài, dường như thật sự đang sống vậy. . .

"Á đù. . ."

Diệp Thanh Vũ ném luôn Thanh Đồng sách đi.

Hắn hôm nay thật sự có chút bị quyển sách thần bí xảy ra biến hoá kỳ lạ dọa sợ.

Ai biết sau khi sách cổ bị ném ra cũng không rơi xuống, mà là trôi nổi trên không trung.

Thần Vương mặc giáp vàng đi đến trước mặt Diệp Thanh Vũ, lại trực tiếp xuyên qua thân thể hắn, như ảo như mộng vậy.

Diệp Thanh Vũ lúc này mới phản ứng, xuyên qua hắn chỉ là hư ảnh thôi, cũng không phải tồn tại chân thật, chỉ là giống thật vô cùng, khí thế Thần Vương giống như vật còn sống mới khiến hắn khó phân biệt thật giả.

Hắn hơi yên tâm chút chút thì liền nhìn thấy Thần Vương nổi giận gầm thành tiếng, ở trên không trung liên tục thi triển bốn thức chiêu pháp chiến kỹ, tốc độ cực nhanh, làm Diệp Thanh Vũ hoa cả mắt.

Sau khi chiêu thức đánh ra liền có tiếng 'ầm ầm' như sơn băng địa liệt, trong lúc mơ hồ còn hiện ra tình cảnh khủng bố như núi lửa bộc phát, dường như tận thế hàng lâm. . .

Đó là bốn thức chiêu thức khai thiên liệt địa vô cùng kinh khủng.

Nhưng mà thật đáng tiếc, không đợi Diệp Thanh Vũ nhìn kỹ, Thần Vương thi triển xong liền lần nữa nhảy lên về đến trên Thanh Đồng sách, rồi hóa thành hình ảnh hình chiếu khảm nạm lên trên trang sách, không hề nhúc nhích, giống như lại ngủ say lần nữa.

Diệp Thanh Vũ ngẩn ngơ, hắn vẫy tay một cái, Thanh Đồng sách cổ Thần Ma Phong Hào Phổ lơ lửng trôi vào tay hắn.

Tâm niệm vừa động, hào quang lóe lên, Diệp Thanh Vũ trực tiếp thu sách vào ý thức hải.

"Bốn thức chiến kỹ kia uy lực vô cùng, tiếc là ta chưa nhìn đầy đủ, thật là. . ." Diệp Thanh Vũ tiếc nuối vô hạn, mà trong lúc hắn suy nghĩ, ý thức trong óc đột nhiên có ánh sáng màu vàng lóe lên, không hiểu sao trong đầu lại có thêm chút ít tin tức kỳ dị.

Diệp Thanh Vũ cảm nhận chút chút, sau đó miệng há to.

"Là bốn thức chiến kỹ kia. . . Là bản đầy đủ phương thức tu luyện bốn thức chiến kỹ kia. . . Trời!"

Diệp Thanh Vũ điên cuồng.

Hắn tuyệt đối không nghĩ đến, chính lúc hắn lo được lo mất thì bốn thức chiến kỹ mà Thần Vương mặc giáp vàng thể hiện ra còn có cả tâm pháp cùng bí quyết của nó vậy mà như kỳ tích xuất hiện đầy đủ trong óc hắn.

Cảm giác này kỳ diệu quá mức.

Thật giống như truyền thừa huyết mạch bẩm sinh, giống như từ trăm ngàn vạn năm trước Diệp Thanh Vũ đã từng hoàn toàn nhớ kỹ nó, chỉ là đã quên đi, hiện tại lại đột nhiên nhớ ra.

Rất nhanh, Diệp Thanh Vũ liền đắm chìm trong bốn thức chiến kỹ này.

. . .

. . .

Một ngày lại trôi qua.

Đảo mắt đã qua một tháng.

Diệp Thanh Vũ đã bị nhốt trong Tư Quá Viện trọn vẹn hai tháng.

Hắn đoạn tuyệt với người đời, không hề biết chuyện gì đang xảy ra ở thế giới bên ngoài, cũng chưa từng có người đến thăm hắn.

Xung quanh viện thậm chí có rất ít thanh âm vang lên, chim bay trên trời cũng chẳng có mống nào, thanh âm của người bên cạnh cũng không xuất hiện nữa, trừ Diệp Thanh Vũ ngẫu nhiên tự kỉ nói chuyện một mình thì đúng là hoàn cảnh tĩnh lặng đến đáng sợ.

Trong hoàn cảnh cô độc yên tĩnh đến cực độ này, thực lực Diệp Thanh Vũ đang phát sinh biến hóa về chất.

Dưới ánh mặt trời hừng hực, Diệp Thanh Vũ ở trần nửa người, đang dùng một phương thức quỷ dị cầm ngược trường thương Nại Hà tại sau lưng, ánh sáng màu vàng nhàn nhạt chiếu xạ lên mồ hôi trên da thịt trần trụi của hắn như là trân châu sáng chói đang tỏa hào quang. Tư thế hắn đứng yên rất kỳ lạ, toàn thân như biến thành pho tượng.

Có một loại khí tức đã vượt qua cảnh giới bản thân hắn lượn lờ xung quanh thân thể.

HƯU...U...U!

Hào quang lóe lên.

Không hề thấy Diệp Thanh Vũ hành động như thế nào mà một đoạn thương đã phóng ra.

Căn bản chính là nhìn không thấy thương ảnh.

Trường thương hoàn toàn biến mất trong hư không.

Mà dường như là đồng thời, trường thương đột nhiên hiện ra tại một góc độ huyền ảo không có khả năng xảy ra.

Căn bản không có theo quỹ tích phóng.

Cũng không phải xuất hiện theo đường thẳng.

Mà là !!!

Từ trên trời giáng xuống!

Đúng vậy, trường thương Nại Hà chính là giáng xuống từ trên trời.

Giống như là trong tầng mây tối tăm có Thần Linh đem một lá cờ cực lớn thẩm phán sinh linh từ trên cao đâm xuống.

Trường thương như chiến kỳ, mang theo lực lượng quang minh cùng chính nghĩa như lưu quang mà đóng xuống mặt đất cách chỗ hắn đứng hai mươi mét, mặt đất đá có phù văn màu đen mạnh mẽ gia trì, cứng rắn có thể so với thép tinh luyện cả trăm lần lại bị một thương này đâm sâu trọn vẹn một mét.

Càng thêm kỳ lạ hơn chính là có một cỗ lực lượng kỳ dị đang lượn lờ xung quanh trường thương.

Uy lực đáng sợ!

Có thể tưởng tượng được, nếu như một thương từ trên trời giáng xuống này rơi lên thân người nào thì tuyệt đối sẽ xuyên qua thân thể người đó.

Diệp Thanh Vũ có thể khẳng định nếu như Tần Vô Song gặp phải cũng tuyệt đối khó có thể chạy trốn khỏi thương này.

Thiên Địa Chiến Kỳ!

Tên gọi một thức này gọi là Thiên Địa Chiến Kỳ.

Là thức thứ ba bên trong bốn thức Kim Giáp Thần Vương, cũng là một thức tinh túy nhất.

Sắc mặt Diệp Thanh Vũ không đổi, tay phải hắn nắm đoạn thương khác đột nhiên đâm ra cực nhanh rung động tâm thần, thương mang màu bạc phá không bắn ra, thương mang vô địch phá toái hư không, mọi thứ xung quanh hai mươi mét đều bị phá nát. . .

Ảo ảnh thương mang tán đi, trong không khí tạo thành một khu vực chân không hình tròn có đường kính dài hai mươi mét, dường như hư không bị đâm rách vậy!

Mãnh Long Thứ!

Thức thứ nhất Mãnh Long Thứ trong bốn thức Kim Giáp Thần Vương!

Uy lực có thể so với một kích toàn lực của võ giả Linh Tuyền cảnh nhị nhãn.

Ngay khi Mãnh Long Thứ thi triển xong, thân hình Diệp Thanh Vũ dường như bị lực lượng thần bí dẫn dắt, như quỷ như mị lập tức bay đến vị trí chiến kỳ hạ, khí thế như có thể kéo sụp núi trực tiếp phá vỡ tầng tầng sóng khí trong hư không!

Đây là uy lực liên chiêu giữa thức thứ nhất cùng thức thứ hai trong bốn thức Kim Giáp Thần Vương.

Lần lượt thi triển hai chiêu sẽ phát huy ra uy lực vô cùng, có thể sinh ra va chạm khủng bố.

Hai chiêu thi triển xong xuôi, Diệp Thanh Vũ ngừng lại.

"Uy lực hai chiêu này tuy cường đại vô cùng nhưng cũng tiêu hao nội nguyên vô cùng, với nội nguyên hôm nay của ta tối đa chỉ đủ thi triển liên tục hai chiêu này hai lần, nội nguyên trong đan điền cũng sẽ bị tiêu hao hết chín thành. . ."

Diệp Thanh Vũ rất cẩn thận suy tính.

Trong lòng hắn rất rõ ràng, chính mình lĩnh ngộ hai thức này phát huy uy lực còn chưa tới cực hạn. Dựa theo tin tức bí tịch kể lại, tu luyện Thiên Địa Chiến Kỳ đến cực hạn có thể phóng ra ngoài ngàn dặm, mà Mãnh Long Thứ cũng có thể đâm xa ngàn dặm. . .

Trừ điều này, trong bốn thức Kim Giáp Thần Vương còn có thức thứ hai cùng thức thứ tư Diệp Thanh Vũ còn chưa lĩnh ngộ được.

Thức thứ hai là chiêu thức để phòng thủ, tên là Thiên Địa Thủ Hộ, có thể đem nội nguyên tràn ngập quanh thân, hình thành khu vực đặc thù, triệt tiêu lực công kích của địch nhân đồng thời trì hoãn tốc độc của địch nhân.

Mà thức thứ tư là thức có uy lực mạnh nhất cũng kinh khủng nhất, cả người sẽ bay vút lên trời cao rồi đáp xuống, trực tiếp dùng thân thể bắn phá va chạm, tu luyện nó tới cực hạn có thể bắn phá ra một tòa núi lửa, dẫn động lửa đất, khiến cho ở trong phương viên trăm dặm đều hóa thành một mảnh đất tử vong, biến đổi địa hình!

Càng tu luyện lĩnh ngộ, Diệp Thanh Vũ lại càng kinh hãi.

Uy lực bốn thức này cực mạnh, không gì sánh kịp, trên ý nghĩa vượt xa khỏi bí ký chiến kỹ bình thường của Bạch Lộc Học Viện, không biết là người phương nào sáng chế, tuyệt đối có thể gọi thần kỹ!

Bởi vậy càng có thể thấy Thanh Đồng sách cổ Thần Ma Phong Hào Phổ trân quý đến mức nào.

Diệp Thanh Vũ hiểu rõ, bất luận như thế nào cũng phải cất giấu nó thật kỹ, nếu không thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Nếu là bị người khác biết chỉ sợ sẽ tranh đoạt thành một mảnh gió tanh mưa máu.

Bốn thức Kim Giáp Thần Vương này chẳng qua là nằm trong một tờ trong vô số trang của Thần Ma Phong Hào Phổ mà thôi, liền mạnh mẽ như thế rồi, vậy trong mấy trang khác chỉ sợ còn tồn tại bí mật cùng chiêu thức khác mạnh mẽ hơn nữa. . .

Nghĩ vậy, Diệp Thanh Vũ càng hưng phấn.

Thần Ma Phong Hào Phổ chính là chỗ dựa lớn nhất để hắn quật khởi.

Trời nắng chang chang.

Lộc Minh Quận thành trong mấy ngày này là thời gian nóng nhất trong năm, đi qua một hai tháng nữa thì nhiệt độ sẽ chuyển biến đột ngột, toàn bộ Tuyết Quốc sẽ rơi vào thời kì trời đông giá rét, tuyết rơi mênh mông bao phủ đất đai bao la mờ mịt, sống trong mùa đông dài dằng dặc đầy buồn chán.

Diệp Thanh Vũ lau mồ hôi tuôn ra như mưa, hắn ở trong viện giam cầm tu luyện cả ngày lẫn đêm.

Lại trôi qua hơn nửa tháng.

Thời gian diện bích ba tháng sắp chấm dứt, còn không đến mười ngày nữa.

Đến tận hôm nay, Diệp Thanh Vũ cuối cùng cũng lĩnh ngộ thức thứ hai Kim Giáp Thần Vương.

Mà thức thức tư uy lực lớn nhất, hắn như trước chưa lĩnh hội được.

Một ngày này, Diệp Thanh Vũ đang tu luyện trong sân.

Đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên.

"Hẳn là giáo tập giới luật đưa cơm đến. . ." Diệp Thanh Vũ nhìn thời gian một chút, nhanh đã đến giờ cơm rồi, nhưng mà hình như hôm nay đến hơi sớm một tí.

Hắn không để ý đến vẫn nhắm mắt suy ngẫm như trước, hấp thu nguyên khí đất trời chuyển hóa thành nội nguyên.

Tiếng mở cửa vang lên.

Tiếng bước chân truyền đến.

Qua hồi lâu, tiếng đóng cửa trong dự liệu không vang lên.

Vang lên lại là thanh âm trong trẻo êm ái dễ nghe giống như chim sơn ca hót vang: "Thanh Vũ ca ca" kèm theo mùi thơm nhàn nhạt từ thân thể thiếu nữ truyền đến.

Diệp Thanh Vũ khẽ giật mình.