Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc

Chương 57: ... đáng yêu của nàng




Làm một chiến sĩ dân chủ, Thang Mộ cảm giác mình đã kiên định hoàn thành việc không bị sắc đẹp mê hoặc!

Nhìn đi, cái tên Kirsten đó nhân khuôn cẩu dạng [1], còn không phải bị nàng biến thành mặt hoa cúc sao?

Nhìn đi, thằng nhóc Ed kia lớn lên cũng là xinh đẹp, còn không phải là bị nàng đá, khụ khụ, gì đó sao?

[1]Bề ngoài có vẻ đĩnh đạc chính phái, nhưng nội tâm đê tiện hạ lưu.

Nhưng mà, hiện tại nàng phát hiện, chỉ do lúc trước nàng đụng phải hàng. . . . . . không đủ đẳng cấp nha!

Vừa rồi vì quá vội vàng, nàng không có thời gian quan sát cẩn thận người mà nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì chính là Đại Ma đạo sư Thuộc tính đơn Thổ này, hoặc là nói, bởi vì Brahm, nàng đã hoàn toàn mất đi trí tưởng tượng đối với Đại Ma đạo sư gì đó rồi, hiện tại vừa nhìn, cùng đầu trọc là hai phong cách hoàn toàn khác nhau nha!

Tối thiểu, hắn có tóc, còn có lông mày, còn với lông nách lông chân gì đó. . . . . . Ha ha ha bởi vì mặc y phục nên không xác định là có hay không.

Quan trọng là!

Hắn lộ ra khuôn mặt khiến Thang Mộ vô cùng tán thưởng.

Ma Pháp Sư đều là người không thể dùng lẽ thường phán đoán được; như Kirsten nhiều tuổi như vậy còn bày ra khuôn mặt tiểu bạch kiểm; mà vị nam tính nhìn như khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi này, không giống những Ma Pháp Sư khác chết ‘trạch’ lâu dài trong nhà nên màu da cực kỳ tái nhợt, làn da hắn là màu lúa mạch khỏe mạnh, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng tạo cho người ta một loại cảm giác kiên nghị khác thường, thân thể tuy không có cơ bắp cuồn cuộn nhưng cũng hoàn toàn không lộ vẻ gầy yếu, hết sức cân xứng tráng kiện.

Trong nháy mắt khi ánh mắt giao nhau, lưu lại cho Thang Mộ ấn tượng sâu nhất là tròng mắt của hắn, sắc nâu ở thế giới này cũng không đặc biệt cũng khó thấy, thế nhưng đôi mắt này lại tạo cho người ta một loại cảm giác cực kỳ đáng tin cậy, giống như chứa ý chí cùng quyết tâm dưới bất kỳ tình huống nào cũng tuyệt không khuất phục, đó là sức quyến rũ do kinh nghiệm qua năm tháng gió sương, thời gian lắng đọng tự nhiên hình thành mà người đàn ông thành thục mới có.

Bất đồng với ma pháp sư vì lười vận động mà luôn giữ lại mái tóc dài, mái tóc nâu xám của hắn chỉ dài đến đầu vai, hết sức gọn gàng.

Trên người nam nhân này bất luận là chi tiết gì cũng có chứa dấu ấn độc đáo của riêng hắn.

"Sắp tới."

Giọng nói như rượu cổ đậm đà của nam tử cắt đứt chuyến đi vào cõi tiên của Thang Mộ, nàng theo bản năng quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy bức tường đá trước mắt mình sắp sụp đổ, nàng vội vã sử dụng kỹ năng của hiệp khách bay về phía sau, bởi vì rất nhiều kỹ năng của hiệp khách đều có hiệu quả tránh tổn thương, cho nên cho dù nhiều mảnh đá vỡ bay ra, nàng cũng không bị thương gì cả.

Thối lui đến khoảng cách an toàn, Thang Mộ giương cung kéo dây, lần nữa bắt đầu động tác bắn lén.

Rồi sau đó, nàng cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Bởi vì, vô luận nàng bắn ra bao nhiêu mũi tên, con Ám kiếm thú kia đều hoàn toàn không để ý đến nàng.

Nói đơn giản, vị ma pháp sư này kéo thù hận cũng quá ổn rồi? !

Bởi vì lực công kích của nàng không đủ?

Nhưng mà, không khoa học đâu, nàng nhìn chăm chú vào mũi tên cắm đầy trên ngực cuồng hóa thú (không sai, tất cả mũi tên của nàng đều chuẩn xác cắm vào chỗ đó, không có ngoại lệ), nếu là người khác làm như vậy với nàng, nàng tuyệt đối sẽ truy sát đến chết nha!

Trong lúc suy tư, tay của nàng vẫn không có dừng động tác công kích.

Vậy mà, tình huống càng ngày càng không ổn, bởi vì chính diện chống đỡ công kích bạo lực x2 của cuồng hóa thú, lượng máu của Lance giảm xuống thật nhanh, mà pháp lực cũng sắp khô kiệt.

Thang Mộ quyết đoán xông tới, lại bắn ra một cái Xích cuồng nộ khóa chân của nó lại, lần này, nàng ném sáu bình đến tay Ma Pháp Sư, ba bình bổ sung 30% máu, ba bình bổ sung 30% mana.

"Ta kéo một lát, ngươi uống hết đi!"

"Đa tạ." Nam tử gật đầu một cái, không chút do dự vung pháp trượng lên, trút hết ma lực còn lại tạo thành một tảng đá lớn dưới chân hắn, rồi sau đó tảng đá nhanh chóng lùi về phía sau, chỉ trong nháy mắt, liền chở theo hắn thối lui ra ngoài mười mấy thước.

Thang Mộ mấp máy môi, hết sức hài lòng với phản ứng tin tưởng của đối phương, để bảo đảm sẽ không treo, miệng nàng ngậm một bình máu, chuẩn bị tốt việc bất cứ lúc nào cũng có thể bổ sung máu.

Nhưng mà!

Việc ngoài ý muốn xuất hiện lần nữa!

Con Ám kiếm thú kia cư nhiên không tấn công nàng.

Không tấn công còn chưa tính, lại còn dùng một loại ánh mắt siêu cấp ai oán nhìn chăm chú vào nàng.

Ta nhìn chằm chằm. . . . . .

". . . . . ." Đây là một tình huống thế nào đây.

Trong lòng Thang Mộ nước mắt tràn ngập, nếu như không phải là nàng vô cùng xác định trí nhớ của mình chưa từng xuất hiện thiếu sót, nàng gần như cho là mình đã từng làm chuyện xxoo gì đó với con ma thú này, rồi sau đó bội tình bạc nghĩa gì gì đó, cái quái gì thế? Năng lực bổ não của nàng quá mức mạnh mẽ? Không không không, cho dù ai thấy ánh mắt của con thú này cũng sẽ nghĩ như vậy đó!

Bởi vì vô cùng kinh ngạc, tay của nàng run lên, một mũi tên bắn ra ngoài.

Cuồng hóa thú "Gào" một tiếng, ngây ngốc nhìn chăm chú vào mũi tên đang cắm trên ngực trái mình, không thể tin được lui về sau hai bước, rồi sau đó ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng --

"Tại sao! ! ! Tại sao ngươi lại đối với ta như vậy! ! ! Ta rốt cuộc đã làm sai điều gì! ! !" 《= không sai, đây là Thang Mộ phiên dịch.

"Gào khóc! ! !" 《="Ta biết rồi! Nhất định là bởi vì cái tên tiểu tam đó! ! !"

Rồi sau đó, nó ầm ầm vọt về phía LanceBonnie đang ở cách mười mấy thước bên ngoài .

". . . . . ."

Cho nên nói, đây rốt cuộc là cái gì tình huống thế? !

Đợi chút. . . . . . Nói như vậy, nàng hình như nên biết nguyên nhân.

Thang Mộ suy tư một lát, bừng tỉnh hiểu ra, dựa vào chứ! Thì ra là vì nàng còn mang theo "Vạn muội sát" chưa lấy xuống! ! !

Vậy cho nên, con ma thú này thầm yêu nàng sao!

Sau khi tưởng tượng ba giây, Thang Mộ vuốt ngực, cơ hồ ngã xuống đất không dậy nổi, vào giờ khắc này, thế giới quan, nhân sinh quan của nàng bị chấn động cực lớn!

Nhân thú gì đó, thật là khẩu vị quá nặng rồi.

Cùng lúc đó, nàng còn cảm nhận được nguy cơ lớn hơn nữa.

Con ma thú này chắc chắn sẽ không giết nàng, nhưng mà. . . . . . Nó muốn làm gì với nàng?

Trực giác nói cho nàng biết, chắc hẳn không phải là chuyện tốt gì -- phải ngăn cản!

Cả người phát lạnh, Thang Mộ nắm chặt mũi tên, "pặc" một mũi tên liền bay về phía Ma Pháp Sư: "Ta tới giúp ngươi!"

"Gào khóc gào! ! !" 《= tại sao ngươi giấu ta yêu người khác! ! !

Tinh thần đã sắp hold không được nữa, Thang Mộ rốt cuộc sử dụng 'tiện' chiêu, nàng không chút do dự nghiêng đầu nhìn về phía nam Ma Pháp Sư, nói: "Ông thử công kích ta một chút xem!"

Nếu như nàng thật sự là tình yêu đích thực của con ma thú này, đợi chút, cảm giác nói như vậy có chỗ nào đó rất hư hỏng.

Tóm lại!

Nếu như con ma thú này thật sự yêu nàng. . . . . . cũng sai rồi được không!

Thôi bỏ qua đi, dù sao, nó chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn nàng bị thương tổn, cho nên, nhất định sẽ giúp nàng ngăn chặn đúng không, đúng không? !

Thời điểm nó ngăn ở trước mặt mình, nàng liền nhân cơ hội ở phía sau xuất chiêu, hừ hừ, thân ái ngươi chuẩn bị cái chết xong chứ? !

Phương pháp thật tốt biết bao, Thang Mộ tràn đầy lòng tin đối vớitrí tuệ của mình.

Vậy mà, ngoài suy nghĩ và dự đoán của Thang Mộ, vị Ma Pháp Sư nam tính thành thục này cư nhiên lại cự tuyệt nàng, hắn nói như sau--

"Xin lỗi, cho dù biết cô nói như vậy nhất định có lý do nào đó, nhưng ta không cách nào làm ra hành động thương tổn cô được."

". . . . . ."

Tác giả có lời muốn nói: mỹ nhân trong mắt Thang Mộkhông giống với hầu hết mọi người nha, ha ha ha, ta chưa nói sao? Nàng thật ra là thích nam nhân thành thục, thúc khống 【che mặt
Hơn nữa, nàng chưa từng tiếp xúc với ‘’nữ nhân lại lớn lên giống nam nhân’’ và‘’nam nhân lại lớn lên giống nữ nhân’’, người trước thì dễ dàng Bách Hợp, người sau thì dễ dàng làm gay 【 Này, làm một người yêu khác phái, nàng kiên quyết phản đối! ! ! 【 ngươi đủ