Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc

Chương 60: Hắn biết, nàng vẫn tồn tại




Jarrett ở tại chỗ chờ đợi không ăn không uống suốt năm ngày.

Cho đến lúc hoàn toàn mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại lần nữa thì cậu bé đã được mang về trang viên của Brahm ở học viện Farrell.

Mấy ngày đầu, tất cả mọi người đều dùng thái độ thận trọng đối đãi với hắn, giống như hắn là sản phẩm thuỷ tinh yếu ớt, vị Đại Ma đạo sư kia thậm chí còn lén lút tìm hắn nói chuyện, lời trong lời ngoài ý tứ cũng không có gì hơn là bảo hắn quý trọng sinh mạng và thiên phú của mình.

Đối với lần này, Jarrett trả lời vâng.

"Xin yên tâm, con sẽ tiếp tục sống thật tốt."

"Vậy thì tốt." cõi lòng Brahm đầy vui mừng gật đầu, với đứa bé có thiên tư xuất chúng này, hắn là thật lòng yêu thích, thậm chí có ý tưởng thu học trò, "Cả phần của tỷ tỷ con nữa, hãy sống thật tốt đi nhé."

Lời này của ông ta lại đổi lấy ánh mất kỳ quái của Jarrett: "Lời nói đùa như vậy, về sau xin ngài đừng nói nữa."

". . . . . ."

"Tỷ tỷ, còn sống."

Nụ cười vui mừng cứng lại trên mặt Brahm, hắn tỉ mỉ nhìn kỹ cậu bé ở trước mặt, trên khuôn mặt non nớt của hắn tràn ngập nghiêm túc, từng nét mặt, từng ánh mắt, từng hô hấp đều tựa như đang cật lực khẳng định quan điểm của mình.

Thằng bé là thật sự cho rằng tỷ tỷ mình còn sống -- Brahm nghĩ như vậy, càng rõ ràng ý nghĩ của đối phương, trong lòng lại càng thấy thê lương, bởi vì ông ta rất rõ ràng, không có ai có thể sống sót dài lâu ở trong ma khí, hơn nữa. . . . . . ở bên kia thông đạo chính là Ma tộc tàn bạo, nàng làm sao có thể còn. . . . . .

Đứa bé này rõ ràng vẫn còn nhỏ như thế.

Nghĩ như vậy, ánh mắt ông không khỏi nhu hoà mấy phần, vì thế buông xuống kiêu ngạo của Đại Ma đạo sư được người đời tôn kính, cẩn thận hỏi thăm đứa bé này, có nguyện ý làm đệ tử của hắn hay không.

Nhận được là câu trả lời phủ định.

Jarrett cảm thấy, hắn ghét ánh mắt của người này, không, hắn ghét ánh mắt của tất cả mọi người ở nơi này, những đôi mắt mang đầy bi thương kia, giống như đang cật lực muốn nói cho hắn biết -- tỷ tỷ của ngươi đã chết, cũng không về được nữa, từ bỏ đi, nàng thật đã chết, ngươi xác thực xác thực lại bị bỏ rơi.

Gạt người!

Gạt người! !

Gạt người! ! !

Hắn làm sao có thể lại bị bỏ rơi.

Tỷ tỷ, tuyệt đối sẽ không làm như vậy, tuyệt đối sẽ không!

Dùng tử vong làm danh nghĩa để vứt bỏ là đáng xấu hổ nhất, hắn tuyệt đối sẽ không chấp nhận.

Cho nên, nàng còn sống, chỉ là mơ mơ màng màng giống như trước vậy, cho nên mới không cẩn thận quên mất đường về .

Chỉ là cũng không sao, nàng không tìm được hắn, hắn liền đi tìm nàng là được rồi.

Cuộc sống sắp tới, hắn tạm thời yên ổn ở tòa trang viên này, mặc dù Kirsten gia giacó thể dạy hắn, chỉ là ông ấy tách rời với thời đại này quá lâu, cho nên bọn họ cần phải hiểu rõ sự phát triển mới nhất của ma pháp tại thế giới này, tàng thư của Đại Ma đạo sư ắt là không thể ít được.

Sau đó nữa, hắn gặp được một vị Đại Ma đạo sư khác, ông ta nhìn chăm chú vàodây chuyền trên ngực Jarrett, khẽ ngơ ngẩn, ngay sau đó, ông ta cũng bày tỏ ý tứ muốn thu đồ đệ.

Jarrett lần nữa cự tuyệt.

Sư phụ, một mình Kirsten gia gia là đủ rồi, đây là sư phụ mà tỷ tỷ tìm cho hắn, không người nào có thể thay thế.

Một năm sau, hắn lặng yên không một tiếng động rời đi, cùng đi với Ysasi.

Hoặc là, hiện tại nên gọi nàng ta là Thế giới thư.

Một năm trước, vào ngày thứ ba sau khi trở lại trang viên, cô ấy đã chủ động ký kết khế ước với hắn, chỉ có yêu cầu duy nhất -- khiến Thông đạo Ma tộc vĩnh viễn không xuất hiện trên đại lục này nữa.

Tâm nguyện này cũng không trái ngược với của mục đích hắn, vì vậy, kế tục vịPháp Thần Augusta Nox trong truyền thuyết kia, hắn trở thành chủ nhân thứ hai của "Thế giới thư".

Đạo cụ ma pháp mạnh nhất quả là danh bất hư truyền, sự cường đại của nó không chỉ thể hiện ở việc tăng cường ma pháp, quan trọng hơn là hỗ trợ khi chiến đấu.

Sau khi ký kết khế ước, Ysasi không cách nào giữ lại thân thể để đi lại bên ngoài nữa, chân chính biến thành một quyển sách ma pháp toàn thân màu xanh băng dưới ánh sáng chiếu rọi sẽ hiện ra ánh vàng nhàn nhạt, nhìn qua cũng không khác quá nhiều so với đạo cụ ma pháp bình thường, coi như Jarrett cầm nó chiến đấu cũng không có ai có thể nhận ra nó chính là Thế giới thư trong truyền thuyết, dù sao, nó đã biến mất quá lâu trong mắt mọi người .

Khi người ghi nhớ biến mất, thứ được ghi nhớ cũng biến mất theo.

Nếu như có một ngày hắn chết đi, như vậy tỷ tỷ cũng liền chết theo sao?

Jarrett cho là hắn nên sống lâu một chút, lâu một chút nữa, như vậy hắn mới có đủ thời gian đi tìm tỷ tỷ quên đường về nhà .

Năm thứ hai đến năm thứ sáu, trong thời gian 5 năm, hắn luôn luôn đi du lịch khắp đại lục này, không ngừng rèn luyện ma lực cùng thân thể của mình, ba lần cải tạo thân thể mà Kirsten gia gia đã nói, hắn đã hoàn thành, tỷ tỷ biết, nhất định sẽ thật vui mừng phải không?

Không chỉ có là ma pháp, hắn thậm chí nhín chút thời gian đi theo một vị Kiếm Thánh học tập kiếm thuật một thời gian, mặc dù thiên phú cũng không được tốt lắm, nhưng thân thể hắn so với quá khứ thì khỏe mạnh hơn nhiều, ở trong số Ma Pháp Sư cũng có thể xem là số một số hai.

Chính là trên người tăng thêm mấy vết sẹo không quá mỹ quan.

Tỷ tỷ mà thấy, nhất định sẽ tức giận phải không? Sau đó vừa quở trách hắn vừatóm lấy râu của Kirsten gia gia đòi dược.

Jarrett nghĩ nghĩ, liền không tự chủ nở nụ cười.

Năm thứ bảy, hắn trở lại khu rừng này-- nơi mà năm đó tỷ tỷ biến mất.

Mặc dù Kirsten gia gia nói, thông đạo Ma tộc sẽ không xuất hiện ở cùng một chỗ, nhưng mà hắn chính là muốn trở lại xem, trước khi tỷ tỷ rời khỏi người hắn, dấu chân cuối cùng còn lưu lại.

Sau đó hắn phát hiện, cũng không phải là chỉ có một mình hắn nhớ tỷ tỷ.

Nơi cuối cùng nàng đã từng tĩnh tọa, rõ ràng đặt mấy bó hoa tươi trắng tinh, Jarrett ngồi chồm hổm, nhặt bó hoa lên, ném nó ra, không một chút nào để ý sợi ruybăng buộc vào phía trên là từ những người bạn thuở nhỏ hắn đã từng kết giao, hắn không quan tâm việc ngoài mình ra thì có nhiều người nhớ tỷ tỷ, nhưng hắn ghét việc họ lấy phương thức cúng tế người chết để tưởng nhớ nàng.

Cánh hoa tan tác bay theo gió, xoay chầm chậm vài vòng trong không trung, lẳng lặng rơi xuống trên mặt đất đen kịt.

Hắn nhớ, lần cuối cùng nhìn thấy tỷ tỷ lại giống như mấy cánh hoa này, dựa vào cánh cửa lớn màu đen đó, giống như bức tranh tĩnh mặc vậy, trái tim còn non nớt của hắn năm đó không khỏi xiết chặt, vì vậy bất giác mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh này.

Hai mắt vốn nhắm chặt mở ra, con ngươi đen nhánh đầu tiên nhìn chăm chú vào hắn, chỉ nhìn chăm chú vào hắn thôi.

Vậy mà, bị phá vỡ cũng không chỉ có sự yên tĩnh kia, còn có thứ hắn cho là, sẽ luôn luôn kéo dài mãi - vận mệnh tràn đầy hoa tươi cùng ánh mặt trời đó.

Nếu như, khi đó hắn không lên tiếng, mà là lẳng lặng đi tới bên cạnh nàng, cầm lấy tay của nàng, tất cả có phải hay không sẽ có gì đó khác đi?

Jarrett nghĩ, nhất định là không giống rồi, ít nhất, một khi nắm được, hắn sẽ quyết không buông bàn tay kia ra.

Nên cũng không giống như bây giờ, khắp nơi tìm kiếm tỷ tỷ ngu ngốc không cẩn thận quên đường về.

A a, thật là khổ cực quá, tỷ tỷ, tìm người thật sự rất mệt mỏi, nếu là thương đệ, thì liền cũng bước về phía đệ đi, chỉ cần một bước, một bước là được rồi, đệ nhất định sẽ ngay lập tức đi 99 bước, đến bên cạnh tỷ.

Cho nên, cho nên, xin đừng bất động, thực sự bất động.

Chỉ có chuyện này, Jarrett vĩnh viễn không thể chấp nhận, sẽ không tiếp nhận.

Từ túi lấy ra các loại hoa tươi, đồ ăn vặt, đồ chơi, bảo thạch,. . . . . . thu thập được ở khắp nơi trên đại lục mênh mông này. Đủ loại vật phẩm được hắn chất đống tại nơi vốn để bó hoa, Jarrett cẩn thận chỉnh sửa những vật phẩm này, sắp xếp chúng nó từng cái từng cái thật tốt.

Nếu là tỷ tỷ, nhất định sẽ thích chứ?

Lúc còn nhỏ, chẳng qua là đưa cho nàng một đóa hoa dại, nàng liền vui vẻ cười cả ngày, khiến cho cả ngày hôm đó hoàn toàn không ai dám đến gần bọn họ.

"Jarrett. . . . . ." Kirsten đứng sau lưng cậu bé, không, hiện tại phải nói là sau lưng thiếu niên, thở dài thật sâu, từ chín tuổi đến mười sáu tuổi, đứa bé này đồng hành cùng ông ta từng ngày lớn lên, thế nhưng ông ta lại càng ngày càng không thể hiểu nổi hắn.

"Kirsten gia gia, nếu nói những lời không nên nói như vậy nữa, cho dù là người, con cũng sẽ nổi giận."

". . . . . ." Kirsten hô hấp ngưng tụ, trầm mặc một lát rồi không tiếng động gật đầu, "Ta biết rồi."

"Mặc kệ người tin hay không tin", Jarrett nâng lên đoá hoa mận gai đỏ tươi mà mình tự tay hái được ở khe núi lửa, trên nhánh cây xanh biết còn lưu lại máu tươitừ ngón tay hắn nhỏ xuống, hắn vuốt ve cánh hoa đỏ rực như lửa, nhếch miệng mỉm cười, "Ta biết rõ, tỷ tỷ vẫn sống."

Nàng không có chết, nàng vẫn còn sống.

Sau đó, hắn rời đi.

Năm thứ tám, hắn lần nữa trở lại nơi này.

Cũng giống như trước đây, mang quà tặng đến đầy đất, quà tặng năm ngoái hắn mang tới vẫn chất đống trên mặt đất như cũ, gần đó là mấy thi thể chỉ còn xương trắng, trong tay của bọn họ còn nắm thật chặt những thứ trân bảo quý giá kia, Ma Pháp Trận này phóng ra dĩ nhiên đã kéo theo sinh mệnh của bọn họ.

Hắn không thay sắc mặt đưa tay ra, hoả thiêu bọn họ.

Kẻ trộm mơ ước đồ của tỷ tỷ, không thể lại làm ô nhiễm nơi cuối cùng mà tỷ tỷ dừng chân.

"Kirsten gia gia," Jarrett hỏi, "Làm thế nào mới có thể mở ra Thông đạo Ma tộc vậy?"

". . . . . . Jarrett, con muốn làm cái gì?"

"Con cảm thấy rằng, tỷ tỷ đang đứng ở bên kia cánh cửa, chỉ là không đẩy nổi cửa ra mà thôi."

Nàng đẩy không ra, vậy để hắn làm.

"Con điên rồi sao?" Kirsten cau mày quát lớn, đây làlần đầu tiên hắn dùnggiọng điệu nghiêm khắc như thế trách mắng đệ tử, "Đừng quên con và Ysasi đã lập khế ước, kết quả của linh hồn làm trái với khế ước không cần ta nhiều lời con cũng có thể hiểu đúng không?"

"Con không muốn làm trái với khế ước mà." Đối mặt với sự chấp vấn của sư phụ, Jarrett chỉ mỉm cười, "Muốn cho thông đạo Ma tộc vĩnh viễn không xuất hiện trên đại lục này, phương pháp chỉ có một thôi."

". . . . . ." Chẳng biết tại sao, Kirsten cảm thấy phương pháp kia hắn nhất định không muốn nghe thấy.

"Nếu như Ma tộc toàn bộ biến mất, cũng coi như thực hiện ước rồi."

Đứa bé này. . . . . . Đứa bé này. . . . . .

Kirsten nghiêng đầu sang chỗ khác, không đành lòng nhìn Jarrett, rõ ràng vẻ mặt là đang mỉm cười, nhưng ánh mắt trống rỗng, tuyệt vọng, hơi thở lại đang hừng hực thù hận-- chính là đang khóc.

Linh hồn đứa bé này, luôn đang khóc. . . . . . Từ ngày ấy trở đi, vẫn. . . . . . Vẫn. . . . . .

Cô gái ngu ngốc, nếu như cô thật không chết, tại sao vẫn chưa trở lại đây?

Tiếp tục như vậy nữa, đệ đệ nhà ngươi thật sự là phải đi trên con đường không lối về.

Đây là kết quả cô muốn thấy sao?

Kirsten thở dài ra tiếng, lần đầu tiên không tiếp tục duy trì ngụy trang của bản thân, rút đi ngụy trang già nua, lộ ra vẻ ngoài trẻ trung anh tuấn, ma pháp sư tóc trắng mắt bạc dùng hình thái chân thật nhất của mình đối mặt với đồ đệ.

"Thời điểm ta chết, không phải già cả, mà là ở thời kì ma lực mạnh mẽ nhất."

"Mà nguyên nhân cái chết của ta, cũng có liên quan với Ma tộc ."

"Vì phong ấn thông đạo Ma tộc, ta cùng ba vị Thánh Ma Đạo Sư còn lại cùng nhau hy sinh tánh mạng."

Tròng mắt hắn thâm thúy mà cơ trí nhìn chăm chú vào Jarrett: "Con cảm thấy, mình có thể mạnh hơn chúng ta sao?"

Không thể phủ nhận, Jarrett là Ma Pháp Sư có tư chất xuất sắc nhất mà ông từng thấy, mới mười bảy tuổi đã trở thành Đại Ma đạo sư, ngay cả chính ông ta cũng không có đạt tới tốc độ này.

Không chỉ có thiên phú, vận khí của hắn cũng tốt hơn với so bất luận kẻ nào.

Nhưng mà, thiên phú và vận số cũng không thể bù đắp được với thực lực chênh lệch, Kirsten không cho là thằng bé có thể đối đầu với Ma tộc được, đó là tìm chết.

Mặc kệ là vì cái gì, Kirsten cũng nhất định phải ngăn cản hắn.

"Biết Augusta · KNox sao?"

"Chủ nhân đời trước của Thế giới thư?"

"Không sai." Kirsten gật đầu, "Ysasi nói cho ta biết, hắn cũng không phải có được vĩnh hằng giống như trong truyền thuyết, hoàn toàn ngược lại, hắn đã chết, hơn nữa nguyên nhân cái chết giống như ta, vì phong ấn thông đạo Ma tộc." Mặc dù mất đi năng lực thực thể hóa ở bên ngoài, nhưng bởi vì đã lập giao ước giống với Jarrett, Ysasi có thể lấy phương thức Hồn Thể xuất hiện ở bên trong Tinh Vân châu, có lẽ, nàng có thể xuất hiện ở bên ngoài giống như thế, chỉ là chưa bao giờ nhìn nàng từng làm như thế.

Nhưng mà cái này, Kirsten cảm thấy không nên tra cứu, cho nên cũng chưa từng truy cứu qua.

Mà Jarrett, chính là chưa từng chú ý tới.

"Hắn là một vị Pháp Thần, mà con chỉ là một Đại Ma đạo sư." Hiểu rõ, thì buông tha đi, ý nghĩ của con, thật sự là quá nguy hiểm.

"Quả nhiên," Jarrett cúi đầu, bàn tay nắm lại, siết chặt, "con còn quá yếu sao?"

". . . . . . Jarrett. . . . . ."

"Chỉ là, Kirsten người cũng đã nói, thiên phú của con rất tốt không phải sao?" Jarrett lần nữa ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh thẳm đối diện với đôi mắt màu bạc, trong ánh mắt của hắn tràn đầy kiên định, không có một tia dao động, "Như vậy, một ngày nào đó, con cũng sẽ trở thành Thánh Ma Đạo Sư, Pháp Thần, thậm chí mạnh hơn, khi đó, con liền có thể thực hiện mục tiêu rồi."

". . . . . . Con. . . . . ."

"Con phải cố gắng hơn mới được, nếu không tỷ tỷ phải đợi sốt ruột luôn." Jarrett mỉm cười , "Lúc nàng tức giận, Kirsten người cũng sẽ cảm thấy sợ đó."

". . . . . ."

Kirsten có một điểm xác định.

Đứa bé này, đứa bé hắn dạy dỗ từ nhỏ này, đứa bé mỉm cười cực kỳ dịu dàng ôn nhu này, đứa bé có thiên phú to lớn một ngày nào đó có thể vượt qua tất cả mọi người này....

Có một chỗ nào đó trong lòng, bị hỏng rồi.

Cũng không phải thiếu sót về tình cảm hoặc lý trí hoặc về linh hồn, mà là, hắn dùng hết sức mình vẽ một vòng tròn, sau đó đem tất cả mọi thứ đều bỏ vào bên trong cái vòng này, không bao giờ ra ngoài được, cũng chưa từng nghĩ ra ngoài.

Tương lai của đứa bé này, rốt cuộc sẽ là như thế nào đây?

Thân là Ma Pháp Sư, Kirsten cũng không tín ngưỡng thần linh, nhưng chỉ có giờ phút này, chỉ có giờ phút này, hắn hi vọng, nếu như thần linh có thể nghe được âm thanh của hắn, dù là chỉ có một giây --

Xin hãy cứu đứa bé này ra khỏi sự tự giam cầm của hắn đi.

Nhưng hắn đồng thời cũng vô cùng rõ ràng, chiếc chìa khóa có thể mở ra nhà tù này trên đời chỉ có một cái, nó nằm trong tay một cô gái ngu ngốc vừa hung tàn, vừa bạo lực lại không đáng tin cậy.

Nhưng mà, nàng đến tột cùng là đang ở đâu vậy?

Kirsten có lúc cảm thấy nàng thật sự còn sống, bởi vì nữ nhân kia xem ra không dễ dàng chết như vậy, có khi lại cảm thấy nàng thật đã chết rồi, bởi vì nếu như nàng còn sống, sao có thể không trở lại bên cạnh Jarrett đây?

Rõ ràng tỏ ra coi trọng đứa bé này như vậy.

Rồi sau đó hắn phát hiện, ở trên thế giới này, từ đầu đến cuối đều tin tưởng rằng nàng còn sống cũng chỉ có một người, chính là tên đệ tử ngốc đó của hắn.

Một cái chìa khóa tương xứng với một ổ khoá.

Nhốt hay bị nhốt đều là cam tâm tình nguyện.

Hắn còn có biện pháp gì đây?

Cứ như vậy, thời gian như nước chảy qua, đảo mắt, đã là năm thứ mười sau khi Thang Mộ rời đi.

Jarrett đã mười chín tuổi, đã là Đại Ma đạo sư, đã lấy được Thế giới thư như nàng muốn, đã có thể gọi là cường giả.

Hơn nữa, vẫn một mực tìm kiếm, chờ đợi nàng.

Nhưng Thang Mộ đối với chuyện này, không biết gì cả, giờ phút này, nàng chính ngồi ngay trước máy vi tính, vừa ăn bánh rán hành vừa chơi Game Online.

--- ------ -------
Tác giả có lời muốn nói: Trước hết phải nhấn mạnh, truyện này còn chưa có hết! ! ! ! ! ! ! Đây chỉ là chương trung gian chuyển tiếp thôi đó! ! ! ! ! ! !

Một câu cuối cùng, Tom ca trong nháy mắt đã kéo thù hận phải hay không ha ha ha ha

Thật ra thì ta không có ngược nha, thật, không có ngược! Cả nữ chủ ta đều có thể xuống tay, nam chủ nam phụ, nữ phụ cái gì cũng liền cũng đều coi là gia súc mà dùng hết =3= . Mọi người nhất định thích nghe ngóng có đúng hay không? Được rồi, ta hiểu biết rõ nhất định là đúng rồi!

Cùng với, ta cảm thấy rằng ta siêu cấp phúc hậu nha, các ngươi xem đi, lịch sử trưởng thành của Jarrett ta vốn có thể dùng mười vạn chữ để diễn tả, sau đó đường trở về của Thang Mộ bởi vì đủ loại nguyên nhân không thể gặp lại đệ đệ, rối rắm a rối rắm a rối rắm a tám vạn chữ, rốt cuộc mới được gặp lại! Nhưng ta đã không còn tâm tình để viết tiếp nữa, vì vậy đầu voi đuôi chuột HE【 Này

Thế nào, so với cái phía trên, ta đây viết còn chưa tới 1 vạn chữ, có bao nhiêu là phúc hậu A ha ha ha, ta đều bị chính mình làm cảm động.

Các ngươi những người này còn không mau cảm động đi? ! Còn không nhanh nằm xuống ôm bắp đùi của ta hát chinh phục mu ha ha ha, không nên quá cảm kích ta, đây là ta phải làm! Ha ha ha ha xd¬ddd