Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc

Chương 98: Tiếp tục cặn bả đi tiếp tục cặn bả đi




"Tra . . . . ."

"Tra tra tra[1] . . . . . ."

[1]Cặn bả

Đúng lúc Thang Mộ ra quyết định thì một đám chim đen thui có diện mạo vô cùng kỳ lạ bay qua trên đỉnh đầu của nàng, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh như vậy.

Ảo, ảo giác hả?

Thế nào cứ cảm giác bị xem thường vậy ta?

Nhất định là ảo giác!

"Tra tra tra tra tra. . . . . ."

". . . . . ." Tiếng chim kỳ quái thật là quá đáng ghét!

Thang Mộ nước mắt tuôn trào nắm tay lại, được rồi, thật ra thì nếu thực sự chạy trốn, về sau hồi tưởng lại nàng chắc chắn sẽ áy náy, lấy oán báo ân, thấy chết mà không cứu cái gì đó, thật sự là không hợp với tam quan của nàng.

Cảm giác mình hoàn toàn có thể liệt vào tấm gương người tốt điển hình, Thang Mộ cứ như vậy nhảy vực . . . . . . Nhảy vực. . . . . . Trong nháy mắt khi đón gió rơi xuống, nàng không hiểu sao có loại ảo giác "Đây thật ra là phim võ hiệp", rồi sau đó chính là một trận choáng váng, hỏng bét, nàng giống như bị chứng sợ độ cao.

Cũng may vận khí của nàng còn chưa có bi kịch đến tột cùng, nàng lại không bị ngất đi ở trên không trung, hơn nữa còn giống với suy tính của nàng, thời điểm sắp rơi xuống đất thì sử dụng thêm kỹ năng Miễn thương (tránh tổn thương) của hiệp khách, cuối cùng thì cả bình máu trong miệng cũng có thể tiết kiệm được.

Cho nên mới nói, sớm biết là không có chuyện gì, Sói ca, anh rốt cuộc nhảy xuống làm chi vậy?

Mặc dù trong lòng hơi chút oán trách, nhưng lúc thấy con Sói khổng lồ màu đen nằm nghiêng không nhúc nhích trên mặt đất thì tất cả đều tan thành mây khói.

Bởi vì có cây cối giảm xóc và sức sống mạnh mẽ của bản thân, Unruh cũng không bị mất mạng ngay lập tức, chỉ là khắp người đều là vết thương cùng vết bầm tím lớn nhỏ; không hiểu lắm về y thuật nên Thang Mộ không nhìn ra xương và nội tạng của hắn có bị tổn thương hay không, song, vẫn có thể nhìn ra mức độ nghiêm trọng của tình huống bây giờ từ một vũng máu to bên cạnh.

". . . . . . Này. . . . . ." Thang Mộ cẩn thận chọc chọc vào Sói ca trong vũng máu, sau khi thấy rằng không có bất kỳ phản ứng nào thì hết sức quyết đoán lấy bình máu ra, cạy miệng Sói ca rồi rót vào, mắt thấy lượng máu của hắn từ sắp thấy đáy khôi phục được 60%, nàng thở phào nhẹ nhõm; Cũng không tính rót tiếp bình thứ hai, bởi vì nếu như toàn bộ vết thương đều lập tức tốt lên thì nàng lại không có cách nào để giải thích, hơn nữa khả năng khép vết thương của đối phương hình như rất mạnh, mặc dù tương đối thông thả, nhưng lượng máu xác thực là tự động tăng trở lại -- tự động hồi máu là ghét nhất!

Hơi chút châm chọc điểm này xong, Thang Mộ lấy băng vải và thuốc mỡ từ trong túi ảo ra, chuẩn bị băng bó cho đối phương. Lúc này, trở ngại đã tới rồi. . . . . . Toàn thân đều là lông, làm sao có thể băng bó dược? ! Hoàn toàn không thấy rõ vết thương được không?

"A! Có rồi!" Thang Mộ linh cơ vừa động, vô cùng tốc độ lấy cây kéo từ trong túi ảo ra, động tác nhanh nhẹn cắt bỏ lông cho Sói ca -- ngày trước chỉ nhìn thấy người ta cắt lông cừu, không ngờ nàng cũng có một ngày có thể cạo lông cho sói.

"Roẹt roẹt", sau một hồi cắt loạn, bộ lông vô cùng uy phong trên người Sói ca nháy mắt đã bay bay theo gió, chỉ để lại bề ngoài lồi lõm không đồng đều giống như mặt trăng . . . . . . Khụ! Thang Mộ chột dạ ho khan một tiếng, loại chuyện này không cần để ý!

Nàng cũng là vì cứu mạng người, cứu mạng người!

Lần này, nàng rất thuận lợi giúp đối phương bao bọc thật kỹ lưỡng vết thương toàn thân, may mắn là thân thể của sói, nếu không thì cái chỗ có chút lúng túng kia thật đúng là không tiện xuống tay -- có thể coi hắn là động vật mà đối đãi, thật sự là quá tốt!

Sau khi làm xong mọi thứ, Thang Mộ xoa xoa mồ hôi trên đầu, hiên ngang lẫm liệt nhặt đám lông và máu sói tán loạn trên đất lên, kinh ngạc phát hiện, thứ đồ chơi này có giá rất cao nha, dùng túi ảo bán đi lập tức làm cho túi bên eo của nàng giàu lên không ít.

Máu thì coi như không tính đi, lông. . . . . . hình như cũng không ít nha?

Thang Mộ yên lặng nghiêng đầu, cặp mắt tội ác nhìn chằm chằm Sói ca, nôn nao muốn thử.

Nhưng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến mấy tiếng nổ lớn, thỉnh thoảng xen lẫn mấy tia chớp.

". . . . . . Vận khí này rốt cuộc kém cỡ nào chứ?"

Thang Mộ xác định ''Trong rừng rậm gặp phải thời tiết dông tố, không chết cũng mất nữa cái mạng à''; nói không chừng, nàng và vị Sói ca này đều là nạn nhân của may mắn loại e, cộng hết vận may lại thì trị giá trực tiếp rơi xuống cuối bảng chữ cái, nếu không thì làm sao cứ luôn gặp phải chuyện như vậy chứ.

Cũng may, trời không tuyệt đường người, nàng rất nhanh tìm được một cái sơn động ở không xa, căn cứ vào bản đồ thì bên trong cũng không có cái gì kỳ quái, là nơi trú mưa tốt.

Rồi sau đó, vấn đề lại tới, nàng làm thế xách Sói ca đi vào đây?

Nếu như hắn là khối thi thể thì đương nhiên không áp lực rồi, túi ảo tự động sẽ phân giải hắn thành các loại vật phẩm như "Lông của Sói ca", "Máu của Sói ca", "Trứng của Sói ca" ....., nhưng vấn đề là hắn vẫn còn sống nha!

Giết chết hắn rồi cất vào túi ảo. . . . . . Coi như lại đổ đống bộ phận trở ra thì cũng không còn biện pháp phục hồi như cũ được không?

Bản thân Cung thủ chủ yếu là tăng nhanh nhẹn, sức mạnh và độ bền bẩm sinh đều không cao, Thang Mộ thử kéo chân sau của Sói ca đi tiếp, nhưng chỉ được mấy bước liền kéo không nổi nữa.

Mắt thấy sét đánh trên đỉnh đầu càng lúc càng lớn, tia chớp cũng càng ngày càng đến gần mặt đất, Thang Mộ không biết có bao nhiêu ước muốn đạp cho Sói ca một đạp để cho hắn tự mình đứng lên đi, nhưng đối phương bất kể thế nào cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, cuối cùng, nàng không thể nhịn được nữa vươn tay áp mặt đối phương : "Anh biến thành người giùm tôi một chút sẽ chết sao?!"

Ngay sau đó nàng: ". . . . . ."

Thật đúng là biến thành người rồi!

Thang Mộ hộc máu, sớm biết đơn giản như vậy, vừa rồi nàng tốn sức như vậy rốt cuộc là tại sao hả?

Chỉ là, bây giờ không phải là thời điểm oán trách điều này, lần này, nàng vô cùng thuận lợi kéo đối phương vào trong sơn động; gần như là chân trước vừa mới tiến vào thì một thân cây cách đó không xa cũng bị sét đánh bể thành hai nửa; trơ mắt nhìn chăm chú vào cái cây trong nháy mắt biến thành than kia, Thang Mộ nuốt nước miếng, thật dọa người nha.

Tiếp đó, chuyện càng phiền não hơn lại tới.

Bởi vì kéo đi vào, toàn bộ băng vải sau lưng Sói ca đều dính bùn đất, song cái này còn chưa tính, vấn đề là, bởi vì thân thể nhỏ lại, băng vải lúc trước thật vất vả mới băng bó xong giờ toàn bộ đều lỏng ra, dưới tình huống vết thương sau lưng cũng không có gì che chắn đã xảy ra ma sát với mặt đất, vết thương đã lần nữa bắt đầu chảy máu.

Nói tóm lại, thật là nát bét.

"Này! Tôi có thể mặc kệ hết mà bỏ anh lại được chứ?"

"Không nói lời nào coi như anh chấp nhận à!"

Nhưng vào lúc này, Unruh đột nhiên nhíu nhíu mày, phát ra một tiếng tương tự với "È hèm" nhè nhẹ.

". . . . . ."

Được rồi, vận khí của nàng chưa bao giờ tốt cả.

Thang Mộ cúi đầu nhận mệnh, bắt đầu băng bó lần nữa, ước chừng tốn 30 phút nàng mới hoàn thành tất cả công việc, rồi sau đó nàng liền hối hận -- sớm biết toàn thân đều là vết thương, trực tiếp gói như Xác Ướp thì bớt việc rồi!

Chỉ là, thật là không khoa học.

Thang Mộ sờ sờ cằm, nàng chú ý tới một chuyện kỳ quái, mới vừa rồi, nàng thật sự đã cắt bỏ lông trên toàn thân của Sói ca, nhưng mà sau khi biến thành hình người thì chỉ có hai nơi là có lông trên toàn thân Unruh, một chỗ là tóc. . . . . . Thang Mộ hơi chột dạ nhìn cái đầu tóc y như chó gặm của đối phương, quyết đoán dời ánh mắt đi; còn một nơi khác chính là chỗ quần soóc ở nửa người dưới, rõ ràng tóc tai đều loạn cào cào, tại sao chỗ cái quần thì một chút tổn thương cũng không có, cái này quá kỳ quái à nha!

Cho nên nói, đám lông trên quần hắn rốt cuộc là đến từ chỗ nào vậy ta?

Sau khi cẩn thận nghiên cứu mà không được kết quả gì, dông tố bên ngoài cũng sắp kết thúc; Thang Mộ đột nhiên ý thức được, hiện tại hình như là một cơ hội chạy trốn rất tốt, không ai cản trở; mà nhìn vào bản đồ, trong rừng rậm thật sự có đàn đàn quái vật, nhưng cũng không phải không tránh né được, hơn nữa Jarrett đang chạy tới đây, nếu như có thể thuận lợi tiếp ứng thì không còn gì tốt hơn rồi.

Dù sao Unruh cũng cứu được rồi, dù là bây giờ rời đi, nàng cũng không có áy náy gì lắm.

Nghĩ như thế, Thang Mộ quả quyết đứng lên, suy nghĩ một chút, hay là đem một chai thuốc mỡ và một chút băng vải lấy từ chỗ Jarrett bỏ vào trong tay Unruh đi; tốc độ hồi máu của hắn còn nhanh hơn lúc nãy, đại khái dùng thêm một lần thuốc nữa là có thể khôi phục.

Nhưng mà, giống như đã nói trước đây, kế hoạch vĩnh viễn chỉ là kế hoạch, trong nháy mắt lúc Thang Mộ rút tay về chuẩn bị rời đi, một bàn tay nóng hầm hập đột nhiên bắt được cổ tay của nàng.

"! ! !"

Bởi vì động tác đột nhiên của Sói ca làm Thang Mộ bị dọa sợ, cứ như vậy không hề đề phòng bị đối phương kéo đến giữ chặt trước ngực.

". . . . . . Này!"

"Thật mát. . . . . ."

Một âm thanh càu nhàu như đến từ trong mộng, hơn nữa nhiệt độ nóng bỏng phía dưới người khiến Thang Mộ hậu tri hậu giác ý thức được -- Sói ca, hình như phát sốt?

Không khoa học!

Rõ ràng là sói mà phát sốt cái gì chứ?

Nếu đã là người thú thì cũng đừng coi mình thành nữ nhân vật chính sướt mướt không? !