Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc

Chương 99: Luận về tính hợp lý của nón xanh




Theo tiến triển bình thường, giờ phút này nữ chủ nên "Ưm" một tiếng, dùng thân thể lạnh như băng giúp nam chủ hạ nhiệt độ.

Vấn đề là ở chỗ, Thang Mộ không hề đi trên con đường bình thường. Khi phát hiện sức lực của đối phương quá lớn, dù làm thế nào cũng không chạy trốn được, nàng thở dài, hơi đồng tình liếc nhìn Sói ca ở bên dưới mình một cái, thấp giọng nói xin lỗi: "Ai bảo anh không chịu buông ra chứ? Ta chỉ có thể thực xin lỗi anh thôi."

Dứt lời, nàng yên lặng cong đầu gối lên, mạnh mẽ húc vào giữa hai chân của tên người sói.

"! ! !"

Sự thật chứng minh, cho dù là hôn mê, khi một bộ phận quan trọng bị công kích, bản thân giống đực vẫn sẽ có phản ứng dữ dội, ví dụ như giờ phút này, Sói ca từ tư thế ôm gái lập tức biến thành quăng bỏ gái mà ôm lấy. . . . . . Khụ.

Thang Mộ được thể lăn một vòng, thuận lợi từ trong ngực người nào đó thoát ra.

Nàng nhanh chóng bò dậy thở phào một cái, thật ra thì. . . . . . Nàng đập trúng chắc cũng không phải quá mạnh đâu nhỉ? Khụ, sau này chắc cũng không có di chứng gì đâu, hơn nữa xử nam gì đó, coi như có phế hắn đi chăng nữa thì chắc cũng sẽ không có quá nhiều cảm xúc đâu nhỉ? Dù thế nào đi nữa hắn căn bản không biết cái kia dùng làm gì mà!

Ừ, khẳng định không có chuyện gì!

Sau một phen thiết lập lại tâm lý, Thang Mộ lần nữa sắp xếp chương trình chạy trốn vào lịch trình, rồi sau đó, nhẹ chân nhẹ tay bước ra ngoài sơn động.

Đúng lúc này, một cái tay đột nhiên bắt được mắt cá chân của nàng.

". . . . . ." Đừng níu kéo như vậy mà!

Đang lúc Thang Mộ không nhịn được quay đầu lại, lúc tính toán cho Sói ca thêm một cước thì nàng nước mắt tuôn trào nhìn thấy, đối phương lại mở to mắt. . . . . . Mở to mắt. . . . . . Mở to mắt. . . . . .

Cứu mạng! ! !

Vận khí của nàng không thể tốt hơn một chút sao?

Lại nhìn lượng máu một cái, meo, đã khôi phục hơn phân nửa được không? Lặng lẽ tính toán chênh lệch lượng máu và đẳng cấp của mình với đối phương, Thang Mộ co quắp mặt, lộ ra một nụ cười vặn vẹo: "Anh... anh tỉnh rồi à?"

"Thật khó coi."

". . . . . ." Đây là có thù oán với nàng sao? Có muốn vừa tỉnh lại liền bị người ta đánh hay không hả?!

Unruh liếc nhìn Thang Mộ, nghiêng đầu đi: "Ta không sao, cô không phải khóc."

"Éc. . . . . ." Thang Mộ ngẩn ngơ, cảm giác đối phương đã thần kì hiểu nhầm rồi, ảo giác sao?

Đang lúc sững sờ, Sói ca đã thử tự mình ngồi dậy, trong quá trình này hắn mơ hồ phát ra mấy tiếng kêu rên, cuối cùng hắn thành công ngồi tựa lưng vào tường, nhanh nhẹn tháo vải băng bó trên tay chân ra; Thang Mộ phát hiện, chẳng biết lúc nào những vết thương không tính là quá nặng kia đã khép lại, chỉ còn lại dấu vết mờ mờ.

"Là cô băng bó cho ta?"

"Ừ." Thang Mộ gật đầu, đây cũng không phải nói láo.

"Cô lấy băng vải và thuốc ở đâu?"

"Cái này. . . . . ."

"Làm sao cô xuống đây được?"

"Cái đó. . . . . ."

"Xảy ra chuyện gì với tóc của ta? Hơn nữa. . . . . . Ahhh, sao lại đau thế này. . . . .."

"Khụ khụ. . . . . . Cái này, cái đó. . . . . ." Thang Mộ hộc máu, có cần vừa mới tỉnh lại đã đi tính sổ hay không chứ, như thế một chút cũng không đáng yêu!

"Hả?" Chẳng biết lúc nào, Sói ca đột nhiên sáp tới, dùng một tay nắm lấy cằm Thang Mộ, xoay mặt nàng qua lại mấy lần, "Thôi đi, giống cái, cô quả nhiên có chuyện gạt ta."

Thật sự là chột dạ, Thang Mộ nhìn đi chỗ khác, không dám đối diện với ánh mắt của hắn, lại nói, nếu như biết được việc nàng làm trước đó, có thể thật sự bị ăn sạch hay không?

"Ngẩn người cái gì?" Unruh bất mãn nói, buông lỏng tay ra, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, đột nhiên xoay đầu sang chỗ khác, âm thanh lại kéo dài truyền đến, "Để xem, vì cô đã cứu ta, chờ sau khi đứa bé sinh ra, cô cứ làm phối ngẫu của ta thôi."

". . . . . . Không, không cần khách khí." Thang Mộ lặng lẽ lau vết máu ở khóe miệng, dù không nói đến chuyện nhất định không sanh được đứa bé nào thì phối ngẫu cái gì đó, nàng thật lòng ‘’xin miễn thứ cho kẻ bất tài này’’.

"Không cần tự ti, mặc dù nhìn cô có vẻ rất yếu ớt nhưng chuyện ở trong tộc là do ta quyết định." Unruh khoanh tay, hừ nhẹ nói, "Sau khi có phối ngẫu, ta liền không thể giao phối cùng giống cái mạnh mẽ khác, cho nên cô phải cố gắng một chút, sinh nhiều đứa bé có thực lực mạnh mẽ thì mới đủ để bù đắp tổn thất của tộc chúng ta."

Sinh · muội · ngươi !

Thích cùng ai giao phối thì cùng người đó giao phối đi! Loại giọng điệu như ban ân này là cái quái gì hả? Chẳng lẽ nàng lại như vậy kém như vậy sao chứ!

Không, trọng điểm không ở nơi này.

Đang lúc Thang Mộ rối rắm, Sói ca đột nhiên lần nữa tiến lại gần, hai mắt nhìn chằm chằm mặt của Thang Mộ: "Sao cô không trả lời?"

Thang Mộ nắm chặt tay, vì sao không trả lời? Là sợ vừa nói ra thì không nhịn được mà bùng nổ được không?!

Unruh đợi không được câu trả lời nên không nhịn được nhìn về phía đôi môi của giống cái, nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm, đột nhiên tâm niệm khẽ động, mơ hồ lầm bầm: ''Nhìn có vẻ ăn ngon lắm."

Thang Mộ chỉ cảm thấy da đầu ngứa ngáy, nàng vội vã lui về sau hai bước: "Ta ăn không ngon chút nào đâu, thịt ít, da dầy, xương còn cứng nữa!" Sau lưng đã áp vào trên vách. . . . . . Tại sao nàng ở trong sơn động a a a, muốn chạy cũng không có chỗ để chạy được không?

Đối phương vẫn từng bước tiến tới gần.

"Chờ, chờ chút. . . . . ."

Hắn lại muốn ăn từ đầu? Là muốn ăn não sao? Thật, thật là đáng sợ. qaq

Tại sao đôi môi giống cái nhìn có vẻ mềm mại như vậy, đây chính là sự khác biệt giữa giống đực và giống cái sao? Thật là muốn nếm thử một chút.

Lối suy nghĩ bất đồng, sóng não hai người này từ trước đã xác định rõ ràng ‘’bất kể thế nào cũng không thể kết nối được’’.

Nhìn Unruh đi, xem ra hắn đang hết sức nghiêm túc nổ lực để nếm thử, mà nhìn Thang Mộ đi, xem ra nàng sắp bị diệt khẩu.

Vì vậy nàng không chút khách khí nào lặng lẽ móc một con dao găm từ trong túi ảo ra, đưa mũi nhọn trực tiếp nhắm ngay chỗ yếu ớt của đối phương; với khoảng cách này thì thể nào cũng có thể gây trọng thương nhỉ?

Ngay lúc Unruh sắp tiến lại gần và Thang Mộ sắp đâm tới thì một quả cầu lửa thật lớn đột nhiên bay tới, đập bay người sói ra ngoài.

"! ! !"

Bị hù dọa, Thang Mộ run tay một cái, con dao găm kia liền "Leng keng" một tiếng rơi xuống đất.

"Tỷ tỷ."

". . . . . . Ja, Jarrett?" Nàng theo bản năng xoay đầu, lại không thể tin dụi dụi mắt, lại mở hệ thống ra xác nhận lại mới phát hiện chàng trai trước mắt thật không phải là ảo giác của nàng, là chân thật tồn tại .

Mũi của nàng không hiểu sao có chút cay cay, rõ ràng mới tách ra không bao lâu, nàng lại cảm thấy giống như thật lâu không thấy Jarrett rồi, hơn nữa, giống như lập tức có cảm giác an toàn, không cần sợ gì nữa.

"Rốt cuộc, tìm được tỷ rồi."

Ma Pháp Sư áo đen nói như thế rồi bước tới gần nàng, mà lúc này Thang Mộ cũng mới nhìn rõ, mặc dù mặt mũi của Jarrett coi như sạch sẽ, nhưng trên người lại có không ít vết máu khô hoặc là chỉ mới khô một nửa, mái tóc vẫn luôn buộc lên chẳng biết lúc nào đã xõa ra, cả người có vẻ rất nhếch nhác.

Tim Thang Mộ căng thẳng, vội vàng nghênh đón: "Đệ không sao chứ? Bị thương à? Chỗ nào? Không kịp thời chữa trị sao? Tỷ không phải đã cho đệ bình máu dự phòng sao? Đệ. . . . . ."

Trước khi nàng đưa tay chạm tới đệ đệ mình thì đã bị một cái tay khác kéo lại; Unruh chẳng biết lúc nào đã kiên cường bò dậy, lại bị bỏ quên rất lâu nên rất là khó chịu nhìn nàng một cái, lại nhìn Jarrett một cái: "Hắn là đệ đệ cô?"

". . . . . . Vâng"

"Như vậy", Unruh cau mày, "Như vậy, theo Lão Wembley nói, chính là chú em (em trai của chồng) hay là cậu em vợ nhỉ? Chậc, thật phiền phức, đã như vậy ta liền tha thứ việc lúc nãy cậu ta dám ra tay với ta vậy". Vừa nói, một bên cánh tay hắn vừa dùng sức, kéo giống cái đang ngây người ôm về trong ngực.

Jarrett nhíu nhíu mày, kéo lại một cái tay khác của tỷ tỷ mình: "Tỷ tỷ, hắn là ai?"

Tay trái tay phải của Thang Mộ bị hai người kéo, chẳng biết tại sao, đột nhiên có chút cảm động. . . . . . Đã cách nhiều năm, nàng cũng rốt cuộc có thể được diễn Mary Sue một phen rồi sao?

Đợi đã nào...! Bây giờ không phải là thời điểm nghĩ cái này!

Tự giác có chỗ dựa dẫm, Thang Mộ lập tức triển lộ bản tính cặn bả, "Pặc" một cái liền vẫy khỏi bàn tay của người sói, rồi sau đó nhảy tới sau lưng đệ đệ mình, lên án nói: "Ta không biết hắn!"

". . . . . ." Tỷ tỷ thật coi đệ như đứa ngốc sao?

". . . . . . Giống cái, lá gan của cô rất lớn!" mặt của Unruh trầm xuống, hắn dùng trực giác kinh người phát hiện cái quan hệ "Tỷ tỷ" và "Đệ đệ" này hình như cũng không phải đơn giản như vậy. Trong nháy mắt này, Người sói bỗng nhiên nhớ tới Lão Wembley từng nói với hắn rằng "Phải coi trọng giống cái của mình, cẩn thận bị cắm sừng!".

Chính là tình huống thế này sao? Nghĩ đến chỗ này, hắn hung tợn trừng mắt về phía Thang Mộ quát, "Cô dám cắm sừng ta sao?"

". . . . . . Này! Đừng nói kiểu dễ làm cho người ta hiểu lầm được không? Ta và anh căn bản không phải là loại quan hệ có thể cắm sừng lẫn nhau mà!"

"Ta nghĩ sai rồi?" Unruh sững sờ, ở trong lòng cẩn thận phân tích lại lời nói của Lão Wembley, hỏi lần nữa, "Không sai! Cô là nữ nhân của ta, trừ ta ra mà cô dám tìm giống đực khác chính là đang cắm sừng ta."

"Nên mới nói, rốt cuộc thì ta là nữ nhân của anh khi nào thế? !" Thang Mộ quát.

Unruh càng lớn tiếng rống lên: "Trong bụng cô đều đã có thằng nhãi của ta rồi, sao lại không phải là nữ nhân của ta hả? !"

". . . . . ." Thật là tự bê đá đập vào chân của mình.

Thang Mộ há miệng, đang chuẩn bị nói thêm gì nữa, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng lắm, từ lúc nào thì nhiệt độ trong sơn động lại hạ xuống thấp như vậy chứ?