Ngục Quỷ

Chương 35




Thuỷ Căn muốn chuồn về phía sau, nhưng bị Thiệu túm lại.

“Bây giờ đã là nửa đêm rồi, oán khí toàn bộ thôn Bốc Vu đã đạt tới đỉnh điểm, chạy đi đâu cũng thế thôi.”

Thuỷ Căn ngập tràn hy vọng nói: “Hay là ngươi lại xé một lỗ hổng nữa?”

Thiệu không đáp lại cậu, trên tay hắn xuất hiện một đám ma trơi màu lam, lao về phía tử mẫu nhân trụ.

Tiếc là đối với những oán linh mẫu tử thân thể gắn kết này, lực sát thương của ma trơi không đủ mạnh.

Chưa nói tới mẫu thể hung ác, anh linh (linh hồn trẻ sơ sinh) được nối với cơ thể mẹ bằng cuống rốn kia đã rất khó đối phó rồi. Chúng thoăn thoắt nhảy trên mặt đất, cào vài nhát lên mặt Thiệu.

Thuỷ Căn trốn phía sau Thiệu, tạm thời an toàn. Cậu phát hiện ra rằng mỗi khi Thiệu tấn công anh linh, anh linh kia sẽ phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, thân thể hơi gục xuống, nhưng lại lập tức đứng lên.

Thuỷ Căn nhạy bén suy nghĩ, trong đầu một ý tưởng lóe lên.

“Mau lên, chặt đứt cuống rốn của chúng!”

Thiệu vừa nghe thấy tiếng hô của cậu, đã lập tức hiểu ra. Con dao giơ lên, chặt đứt cuống rốn một đôi mẫu tử nhân trụ.

Lúc cuống rốn bị cắt đứt, anh linh kia kêu thảm một tiếng, thân thể dường như bị rút cạn nước, teo quắt lại. Và sau khi mất đi anh linh, động tác của mẫu thể cũng chậm chạp hơn rất nhiều.

Cứ như vậy, Thiệu đánh ngã tất cả mẫu tử nhân trụ. Thừa dịp chúng còn phản ứng chậm chạp, hắn túm lấy Thuỷ Căn xông vào trong.

Sự hỗn loạn ở bên ngoài tựa hồ không hề ảnh hưởng gì đến nghi thức bên trong.

Những nhân trụ đó vẫn hiền lành quỳ gối trong hồ mà ngâm xướng. Còn Phùng cục trưởng trên tế đàn dường như đã khôi phục hơn nửa, da mặt đã trở lại như ban đầu.

Từ xa nhìn Phùng cục trưởng từ từ hồi phục, Thuỷ Căn có một thứ cảm giác quái dị không nói nên lời. Khi Phùng cục trưởng cuối cùng cũng mở mắt ngồi dậy, Thuỷ Căn đã nhận ra rốt cuộc là bất thường ở điểm nào.

Khuôn mặt kia… Khuôn mặt kia hoàn toàn không phải cái mặt khúc dồi của Phùng cục trưởng!

“Phùng thiên sư…” Thiệu lẩm bẩm.

“Ai?” Thuỷ Căn không nghe rõ.

“Phùng thiên sư chính là chiêm bốc sư năm đó tiên đoán cho phụ vương ta rằng nếu muốn tránh đại kiếp thì nhất định phải ‘Diệt thanh hà, sát vạn nhân’… Sao hắn lại biến thành hình dáng Phùng thiên sư?”

Mặc dù Phùng cục trưởng đúng là con cháu của chiêm bốc sư lòng dạ hiểm độc kia, cũng nhờ vào vòng cổ gia truyền và bí tịch thành tiên từng bước tìm đến thôn Bốc Vu. Nhưng dường như có người nào đó đã sắp đặt sẵn tất cả những chuyện này.

Thôn Bốc Vu đến tột cùng đang cất giấu bí mật gì?

Thuỷ Căn nhìn xung quanh, không hề thấy bóng dáng tiến sĩ Lương. Chả biết con mọt sách này có phải đã bị mẫu tử nhân trụ ở cửa động hại chết rồi không nữa.

Đúng lúc này, ánh sáng chiếu xuống càng lúc càng mạnh, hình ảnh phản chiếu trên vách động cũng càng lúc càng rõ nét. Hình ảnh ấy giống hệt như một đoạn phim không âm thanh vậy.

Trong hình ảnh ấy có một đạo sĩ đầu đội mũ đang hướng về phía một người ngồi trên cao mà quỳ xuống.

“Bệ hạ, nếu như muốn tránh kiếp nạn, nhất định phải ‘Diệt thanh hà, sát vạn nhân’! Hơn nữa thôn Bốc Vu ở huyện Thanh Hà có một kinh thế chi bảo (bảo vật chấn động thế gian), Trấn hồn thạch, có thứ này đảm bảo đại vương có thể trường sinh bất lão!” Từ trong miệng Phùng cục trưởng đột nhiên phát ra giọng nói tang thương, vô cùng ăn khớp với hình ảnh trên vách tường trơn nhẵn kia!

Tiếp đó, hình ảnh trên bức tường thay đổi, biến thành một cảnh tượng khác. Trong ánh lửa, lần lượt từng nhóm người bị đồ đao chém giết, phụ họa cho cảnh tượng đó chính là tiếng gào thét thống khổ của những nhân trụ quỳ bên dưới.

“Bọn họ” dường như đang trải qua cuộc đại tàn sát vô cùng bi thảm kia một lần nữa, máu tươi từ cơ thể chảy ra, trải khắp nơi một màu đỏ sậm.

Còn Phùng cục trưởng vẫn đứng trên đàn tế đắc ý cười to: “Ha ha ha! Thôn Bốc Vu là cái thá gì chứ! Thế nào là Bốc Vu cảnh giới chí cao? Còn không phải đã chết cả rồi đấy sao? Hiểu quỷ thần không bằng hiểu quyền thế! Trưởng thôn, ngươi nên ngoan ngoãn giao Trấn hồn thạch ra đây đi!”

Trong hình ảnh chiếu trên tường, một ông lão bị trói gô lại, một thiếu niên vừa ôm lấy ông vừa khóc nức nở. Thiếu niên kia oán hận trừng mắt với đạo sĩ đang diễu võ dương oai trước mặt y.

“Vạn Nhân…” Thiệu và Thuỷ Căn cùng kinh thán. Thiếu niên ôm lấy ông lão kia, chính là Vạn Nhân phong hoa tuyệt đại.

Hình ảnh được tái hiện trên bức tường, chính là tình cảnh khi thôn Bốc Vu bị thảm sát!

Lúc này đám nhân trụ phía dưới đã ngừng kêu rên, và bắt đầu ngâm xướng: “Báo hỉ báo ưu bất do nhân, ứng ứng địa ứng kiếp nan, dĩ tri mệnh bất năng cải, đáo thì tự hữu tài đoạn.” (báo tin vui báo tin dữ không phải do người, thuận theo kiếp nạn, đã hiểu vận mệnh không thể sửa, đến lúc đó tự có quyết định)

Tiếng ngâm tụng lại từ từ nối liền một mảng, bốn chữ đầu câu tạo thành: “Báo. . . Ứng. . . Dĩ. . . Đáo. . .” (Báo ứng đã tới)

Đúng lúc này, cơ thể Phùng cục trưởng đột nhiên bay lên, ghim lại trên vách tường phía bắc tế đàn.

Từng khối thịt trong cơ thể hắn dường như bị vô số thanh đao sắt cắt ra, lột ra từng mảng. Đau đớn đến mức cục trưởng phải gào lên.

Nhưng khi ánh trăng chiếu lên thân thể hắn, máu thịt bị lột ra lại hồi sinh, cứ thế lặp lại không ngừng.

Đây là hình phạt lăng trì tùng xẻo không có có kết thúc. Cuối cùng hốc mắt cục trưởng nứt toác, cuồng loạn gào lên: “Giết ta đi! Giết ta đi…”

Thuỷ Căn thấy cả người toát mồ hôi lạnh. Cậu đột nhiên nghĩ, nếu thôn Bốc Vu đã có thần lực tiên tri mọi việc, tại sao lại không biết trước tai ương sẽ đổ xuống đầu thôn làng?

Tựa như lời ngâm xướng của bọn họ “Báo hỉ báo ưu bất do nhân, ứng ứng địa ứng kiếp nan”, con người không thể chống lại vận mệnh, hoặc có lẽ bọn họ cố tình chịu kiếp nạn, thế nhưng cái gọi là bí tịch thành tiên có thực sự tồn tại không?

Liệu thôn làng bi thảm này có còn sót lại một người độc ác trả thù?

Thủy Căn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, một luồng sức mạnh đã bắt được cậu, không đợi Thiệu kịp phản ứng, hài tử đã bị vứt lên trên tế đàn.

Ánh trăng như nước tức khắc bao phủ toàn thân Thuỷ Căn…