Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Chương 31: Giao dịch




Moon đang đặt chân tới trước “trụ sở” của Green.

Moon giơ thẻ căn cước để nhân viên bảo vệ của Green mở cổng.

Đúng là nhân viên của Devils có khác, chúng mở rộng cửa để em bước vào. Green có được những mối hàng “ngon lành” đều phải dựa vào Devils, vì thế dù không ưa, nhưng chúng luôn phải tỏ ra “lễ phép”.

Qua hệ thống camera, vị “chủ tịch” của Green có vẻ không hài lòng:

- Bọn Devils đó coi chúng ta là cái gì vậy? Cử mỗi một con oắt con còm nhom đến “giao dịch” thôi à!? Thằng cha Đại Bàng Trắng (Ken) và Báo (Arrow) này, không hiểu chúng nghĩ gì?- Ông ta đang tức.

- Mà con nhóc này là nhân viên của Devils.4, chúng thậm chí còn không cử người bên Devils.5! Chúng coi chúng ta chỉ như con nít chắc?!- Một lão già khác vẫn đang phì phò điếu thuốc.

- Chào! Tôi là Moon, hân hạnh làm quen!- Moon đã bước vào “sảnh”.

- Không gõ cửa mà vào là bất lich sự đấy nhóc- Ông già mặc áo vest màu lam đay nghiến.

- Tôi nghĩ không cần thiết!- Moon chỉ thực hiện đúng y như kịch bản đã đề ra, Devils không cho phép nhân viên của mình “phải kính nể” bất kì tổ chức nào khác.

- Vậy nhóc con đến đây có việc gì?”- Giọng của cô đầm bên cạnh ông già đang hút thuốc.

- Việc gì thì các ngài phải biết chứ? Nếu muốn tôi sẽ nhắc lại!- Moon tỏ ra bình tĩnh. Quá trình sống gần hai vị sếp đã cho em học được cách kìm nén cảm xúc và rèn luyện tính gan dạ.

- Ồ! Ta chưa biết đấy!- Ông ta ra vẻ bắt nạt trẻ con.

- Tiếp đón khách Vip tử tế, đưa tôi hồ sơ, và trả tôi về với Devils.- Nếu quá dễ dàng như vậy, chắc Moon đã có cơ hội gặp lại anh.

- Chúng mày nghe rõ rồi chứ?- Ông ta tiếp tục giễu cợt- Nhóc à! Ta chỉ có thể làm được hai việc trong số ba việc đó thôi- Ông ta tiến lại gần Moon, phả khói thuốc nhằm vào mặt em,...

- Nếu muốn việc 1 và 2, thì ta e là cô em về hơi khó đấy, còn nếu việc 1 và 3 thì lại để cô em về tay không, còn nếu chọn việc 2,3 thì sợ cô em...CHẾT...trước khi tiếp tục làm nhiệm vụ ấy! Haha!- Lão cười lớn, khói thuốc lan tỏa.

- Vậy thì làm từ từ từng việc một- Moon cứng rắn.

- Được đấy! Mời dùng trà- Ông ta trực tiếp rót trà cho em.

- Tôi không thích đùa! Vào luôn việc chính đi- Moon khó chịu khi tất cả các con mắt ở đây đều nhìn em.

- Vậy ta thích đùa chắc!- Ông già gập người nói nhỏ vào tai em.

- Đưa hồ sơ ra đây!- Moon né mình.

- Thế sao cô em muốn ta tiếp đón như khách Vip?- Ông ta không chịu thua.

- Vậy ông nghĩ tôi là đến đây để chơi à!- Moon xoáy ánh mắt vào ông ta.

- Chà!!! Oắt con thì dọa nạt được ai chứ!- Ông ta tiếp tục phả khói vào mặt em.

- Nhưng Devils thì làm được đấy!

- Thôi ta cũng chẳng trêu oắt con của Devils làm gì, không thì mang tiếng bắt nạt trẻ con mất! Mang dữ liệu ra đây!- Ông ta ra lệnh cho cô ả nhân viên.

- Ông làm thế rất đúng, khi trở về ta sẽ nói tốt về Green- Đây chính là lời thoại theo màn sắp đặt trước.

- Chỉ sợ không thể về được thôi- Ông ta nở một nụ cười xảo trá.

- ...- Đến đây thì lời thoại cũng hết. Moon sẽ phải tự mình “diễn” tiếp.

- Sợ rồi à!- Một tay ông ta cầm điếu xì gà, một tay cầm lấy chiếc usb.

- Nhóc con cầm lấy mà mang về cho chủ!- Ông ném Usb vào chỗ Moon đang ngồi.

Nhanh chóng em bắt được.

- Thái độ của ông như thế là không tôn trọng khách đâu đấy, nhưng tôi bỏ qua- Moon hy vọng chúng sẽ để em về- Nhưng làm thế nào để biết cái Usb này chứa gì?

- Ta không thích lừa trẻ con, đặc biệt là mấy con quỷ nhỏ!- Ông ta ám chỉ Devils.

- Nhưng con quỷ nhỏ thì không tin người lớn!- Nếu tệp tin trong usb chứa virus thì gay!

- Thế quỷ con nghĩ có gì trong đó???- Ông ta có vẻ khó chịu trước cách ăn nói thiếu tôn trọng của bọn người Devils.

- Phải kiểm tra chắc chắn thì mới đem về trình Sếp được chứ!

- Nhỡ cô em tranh thủ gửi về cho Sếp thì sao?

- Đằng nào sếp chẳng biết!

- Thế thì còn đến đây lấy làm gì?- Ông ta bực mình, giọng bắt đầu gay gắt.

- Dù sao ngài hãy để tôi kiểm chứng- Moon dịu giọng.

- Được thôi! Nếu nhóc muốn biết thì ta cho biết, nhưng nhớ mà bảo vệ tính mạng mình đấy!- Ông ta chẳng sợ, cho xem và để con nhóc gửi tin xác minh về Devils, sau đó thì khử!

Ông ta cắm Usb vào máy tính cá nhân, qua vài bước gỡ mật khẩu, rồi ông xoay lại cho Moon.

- Nhìn đi!

Trên màn hình hiện lên ba thư mục con, có rất nhiều con số chạy liên tục, ông không cho Moon chạm vào bàn phím. Vì tốc độ chạy của dữ liệu rất nhanh, nên nếu em có là một siêu nhân cũng chẳng thể nhớ được dữ liệu gồm những gì.

- Được rồi! Tôi tin Green!- Moon đã hoàn thành một nửa công việc.

- Vậy cô gửi xác minh cho Devils đi chứ!- Giọng ông ta thay đổi, bây giờ ông ta mới thực sự đi vào vấn đề chính.

- ...- Moon nhìn vào mắt ông ta, đúng là cái ánh mắt giống những con quỷ khát máu. Em đang soạn văn bản xác minh từ di động của mình. Em biết, chỉ cần em nhấn “Send” chắc chắn, hắn sẽ khử em ngay và thu về cái USB.

- Sao vậy? Phải thực hiện lời giao kết đi chứ. Nhận USB rồi thì phải gửi tín hiệu cho Devils nhanh!

Thực chất đây là một vụ giao dịch mã chứng khoán, Green đã bí mật tham gia chơi trên thị trưởng ảo này để thu về số tiền khổng lồ. Tục ngữ có câu: “Vuốt râu phải nể mặt cằm”, Devils không thể để bọn nhãi ranh đó có cơ hội vơ hết cả “vốn lẫn lãi”, nên ép Green phải trao mật khẩu cho chúng, một phần cũng để răn đe những thế lực vừa và nhỏ đang có âm mưu lộng hành trước mặt một tập đoàn to lớn. Ma cũ bắt nạt ma mới, đó là điều đương nhiên, Green chỉ mới tham gia hoạt động ngầm được chừng năm năm, không thể không e dè trước “pháo đài kiên cố” đã hoạt động được hơn một trăm năm nay, nếu không biết mình biết ta, thì cũng sẽ bị Devils nuốt gọn. Green đồng ý chia 60% số lãi sắp tới cho Devils, dù biết là quá thiệt, nên đã bày ra cách. Để lấy được số tiền lên tới mấy trăm tỷ đô la đó, Devils phải trực tiếp cử người đến lấy mã tiền tệ được bảo mật trong chiếc Usb hiệu Strontium. Khi usb được giao cho người của Devils, lập tức giao kèo thành công, còn vấn đề những nhân viên đó có an toàn mà trở về hay không, phụ thuộc vào kinh nghiệm của người đó, mà người quyết định giao phó hợp đồng cho ai là “Sếp”- của Devils.

“SENDING...”

Moon đã nhấn nút, em không tha thiết gì cuộc sống nữa!

“ Complete”- di động của em báo hiệu.

- Xong rồi! Giờ thì thả nhóc về!- Ông già đích thân ra cửa tiễn em.

- Chào!- Moon bước đi.

Em bước ra ngoài sảnh chừng 10m, linh tính báo cho em biết một điều gì đó không hay!

- Theo sát nó!- Ông già hướng mắt vào hai tên sát thủ mặc đồ đen.

Chúng không tiễn em theo lối cổng chính, mà đề nghị em đi lối phụ!

- Mời cô vào xe!- Tài xế xe mở cửa một cách kính trọng.

Moon bước vào.

Một khi đã bước chân đi, không còn kịp để quay lại,...

Theo sau xe em là hai chiếc xe khác, vị tài xế bảo đó là theo sát để “Bảo vệ”.

Chúng chạy lòng vòng, rồi dừng lại trước một con ngõ nhỏ.

- Mời cô! Chúng tôi rất muốn đưa cô về qua cổng chính, nhưng giờ này chắc Interpol đang đi thanh tra, thật khó, nên đành để cô đi lối này. Vì đường quá hẹp nên tôi không thể cho xe vào được. Cô chỉ cần đi qua con đường này là sẽ ra đường lớn. Tôi chỉ tiến cô đến đây thôi! Chúc cô may mắn!”- Vị tài xế để Moon bước ra khỏi xe thì quay đầu xe lại luôn.

Hai con xe đằng sau cũng chạy ngược lại.

Giờ đoạn đường chỉ còn mình em.

Theo sát là hai tên sát thủ!