Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Chương 43: Lạnh!




Một khi Ken đã khoác lên mình mặt nạ của đá, thì chẳng ai có thể lạnh bằng.

Moon đang suy nghĩ xem tối nay sẽ ăn gì, em nghĩ chắc đầu bếp sẽ chuyển tới những món “cao lương mĩ vị”, nên cũng đủng đỉnh, không vội làm gì, chỉ cần đợi họ mang đến và bày biện ra bàn thôi. Mấy hôm nay, em toàn ăn trứng, mà em làm mãi, vẫn chưa thành công cái việc lật trứng khó khăn ấy.

Sếp đang làm việc với máy tính khá lâu rồi, thi thoảng em thấy Sếp vươn vai cho đỡ mỏi. Em thầm nghĩ, người lớn là thế đấy, ngày nào cũng phải làm đi làm lại một công việc, ...mà em cũng sắp lớn, hì, sắp 18 rồi,... Tự nhiên em lại nghĩ tới anh, không biết Mes đang làm gì nhỉ?

Moon nhìn Sếp mà nghĩ vè anh trai, khiến ...có người hiểu lầm.

Ken dán mắt vào cái máy tính mà chẳng hiểu mình đang làm gì, chốc chốc lại để ý thời gian. Hắn làm mấy ván Sodoku, trò này chơi mãi cũng chán, hắn chơi rất nhanh, trong khi thời gian thì im lìm.

- Nấu cơm đi!- Hắn dùng thứ giọng hách dịch, nói mà không hề quay sang nhìn em.

- Dạ!- Bây giờ mới có 17h, Moon khó hiểu, chẳng lẽ Sếp đói ư?- Nếu Sếp đói thì ăn bánh flan, em đi lấy!- Moon có biết nấu nướng gì đâu.

- Không! - Ken dáp gọn lỏn, tay hắn vẫn di di con chuột.

- Nhưng... - Moon hiểu rằng không nên chống lại “thánh chỉ”, em nhấc điện thoại lên và yêu cầu nhà bếp- Alo, chào bác ạ, Sếp muốn...- Moon chưa kịp nói thì đường dây đã bị ngắt. Em gọi lại.

Ken đã ngắt tín hiệu đàm thoại từ máy tính của hắn. Chiếc máy tính là công cụ để hắn có thể điều khiển các thiết bị trong nhà.

- Tút! Tút! Tút!....- Moon chẳng nghe gì hơn ngoài tín hiệu này, em không biết tại sao lại đứt mạch liên lạc, hỏi Sếp thì em không dám. Nhưng em cũng đoán ra là ý sếp, vì thiết bị của Devils rất ít khi gặp sự cố, gần như là không bao giờ, mà đây lại là nhà của Sếp,...

Hay Sếp muốn ăn trứng? Nghĩ rồi Moon đi tới bếp, em lấy cái chảo và chuẩn bị mấy quả trứng từ tủ lạnh.

Lần nào cũng vậy, em đều lôi ra chục quả, vì xác suất thành công rất thấp, chắc hôm nay cũng chẳng hơn.

Ken thở dài ngao ngán, hắn cố tình thở mạnh. Thì mấy hôm không ăn trứng, cũng thấy...muốn, nhưng để Moon làm một lần, thì kiểu gì sáng mai cũng trứng, trưa cũng trứng và tối mai cũng là trứng.

- Đổi món!- Ken không tìm câu nói nào dài hơn để ra lệnh.

- Dạ!- Moon chỉ biết vâng vâng dạ dạ theo lệnh Sếp.

- “Suốt ngày chỉ có dạ”- Ken nghĩ thầm, nhưng là rất ngoan đấy chứ.

Moon cất mấy quả trứng đi, may mà Sếp không muốn ăn trứng tráng, em thở phào nhẹ nhõm, thế thì làm món khác. Từ nhỏ, em toàn làm việc lặt vặt như lau dọn, bưng bê, chẳng ai cho em vào bếp, nên em không biết nấu ăn chẳng có gì đáng trách, nhưng đối với Sếp thì đừng có lí do lí trấu gì, ... Moon đang suy nghĩ, ngày trước, à, nhớ ra rồi, Yun đã từng đưa em tới nhà, và mẹ của cậu ấy đã đẻ em phụ bếp. Là món gì ấy nhỉ? À, món mì xào.

Trong tủ bếp chẳng thiếu thứ gì, vì có hẳn một kho nhỏ để dự trữ lương thực khô, em mở tủ và lấy ra gói mì xào.

Đọc kĩ hướng dẫn, luôn là thế, tuy nhiên, đây là hàng nhập khẩu từ ...Thái, thế thì em chịu, nhìn vào gói mì, em hy vọng mình làm được.

Đây là loại mì ống, nên phải ngâm trong nước nóng chừng 30 phút, nhưng em sợ Sếp đói, thế là em cho lên bếp luộc luôn để rút ngắn thời gian,... Trong lúc chờ đợi, em đi nhặt rau và bóc tỏi. Em làm khá nhanh, thì cũng chỉ cần lấy dao cắt xoẹt một cái là xong đống rau để đem đi rửa, bóc tỏi cũng không mấy khó khăn, em cũng quen làm mấy việc vụn vặt này.

Chừng 10 phút, em tắt bếp rồi vớt mì ra rổ để ráo nước. Em chỉ cầm thử một miếng lên xem đã nhũn chưa, không dám thử, vì làm như thế là “phải tội”. Moon vo nhẹ sợ mì to, theo cảm tính của em là ổn.

Và bắt đầu xào. Mà em quên chưa cho dầu rồi!

Hồi trước, em cũng chỉ nghe mẹ Yun nói thôi chứ có trực tiếp làm, nên kinh nghiệm còn hạn chế.

- Ấy!- Moon kêu nhỏ, may mà Sếp không để ý, tại sao sợi mì cứ vón cục và dính chặt vào nhau thế này?

Moon nghĩ đến nước, em đổ một chút nước vào, đúng là em không có ý niệm về việc cho dầu vào xào rồi.

Được một lát, rồi em cho rau, khá nhiều rau. Em nghĩ ăn nhiều chất xơ như vậy thì sẽ mát và nhuận tràng.

Ken không nhìn về phía em, nhưng hắn rất tò mò. Vậy là hắn bật camera ngầm trên trần nhà bếp, hình ảnh được truyền tới máy ngay lập tức. Trông em làm thật...hay!

Nhưng hắn cũng không biết em đang làm món gì nữa, chỉ thấy em dùng tay lấy rau cho vào chảo.

Hắn rất sạch. Ken đứng lên và ra chỗ em.

- Đi bao tay vào!- Ken quát lớn, hắn cũng không định ra “hỏi thăm”, nhưng vì biết chắc chắn kiểu gì mình cũng ăn, nên không thể để mất vệ sinh như vậy được.

- Dạ!- Moon quay người nhìn Sếp, Sếp nói to quá làm em lo lắng. Mà đằng nào cũng đã bốc rau trực tiếp rồi, chỉ cho vào chảo nốt nắm rau em đang cầm trên tay thôi, nên Moon đành trái ý Sếp, và tiếp tục làm.

- Điếc hả?- Ken trợn mắt nhìn em, càng ngày càng hết hiểu nổi, hắn đã quá dễ tính hay sao mà em không hề coi lời hắn nói là gì.

- Dạ! Nhưng mà xong rồi ạ!- Moon nhắm nghiền mắt mà e sợ. Em đảo đi đảo lại mấy lần rồi tắt bếp. Sếp thích ăn tái nên không xào quá lâu.

Ken lúc này mới đi vào hẳn bếp. Hắn ... thực sự bất ngờ vì món mì của em!

- Cái quái gì đây hở?- Chưa để em cho vào đĩa, hắn đã cao giọng, thực lòng hắn rất thất vọng, nhưng khuôn mặt vẫn nghiêm nghị như đang đi họp hội đồng vậy.

- Dạ! Món này là mì xào Thái Lan ạ!- Moon lí nhí, em thấy nó đâu có đến nỗi nào, chỉ là nhiều sợi mì hơi dính vào nhau, chết, mà có sợi còn nâu nâu đen đen kìa. Moon vội vàng “che giấu” những miếng mì đó dưới “tán lá”, em gắp ra đĩa, và chỉ chọn sợi mì màu vàng.

- ...- Ken lờ đi, hắn vào bàn ngồi. “Mì xào Thái Lan gì chứ? Có mà Thiên hạ đệ nhất Mì ăn không nuốt nổi thì có”- Hắn nghĩ thầm, tay hắn cho lên bàn, từng ngón đập nhẹ vào mặt bàn ra hiệu nhanh lên. Dù sao cũng phải thử!

- Đây ạ! Sếp ăn ngon miệng!- Moon đặt đĩa mì lên, rồi đặt dĩa bên cạnh. Em đi “thủ tiêu” những thứ “vô giá trị”.

- ...- Ken nhìn vào đĩa mì, trời đất, là của đứa con gái 17, 18 tuổi làm đây sao? Không bằng đứa trẻ con. Hắn không hề thấy lớp bóng mỡ phủ lên mì- Dầu?- Hắn muốn nhắc em đã quên cho dầu, nhưng kiệm lời quá.

- Dạ! Dầu? Em...quên cho rồi ạ!- Cổ họng Moon ứ lại, càng cuối câu, em nói càng nhỏ. Tự véo má mình, thật đểnh đoảng.

Ken nhìn vào đĩa mì. Trông kinh khủng quá, hắn đã quá quen với những món ăn bày biện đẹp mắt, giờ thì, nhìn đây, rau và mì trộn lẫn, gọi là mì nhưng số lượng rau thì ngang ngửa với mì, có sợi mì thì be bét, hắn “chọc” dĩa vào cái chỗ trông có vẻ bình thường nhất, và đưa lên miệng.Tuy vậy, hắn vẫn muốn...thử!

Nhạt thếch! Mới chỉ chạm nhẹ vào sợi mì, hắn đã thấy ghê tởm.

- Dạ!- Moon chủ động lên tiếng trước.

- Gia vị !?!- Ken hất tay phi đĩa mì ra chỗ em. Hắn dự tính sẽ sử dụng vừa đủ lực để cái đĩa phanh đúng chỗ mép bàn, ai ngờ đâu, có thể do hắn đóng quá đạt, nên mạnh tay quá, thế là làm đĩa mì đổ ào xuống dưới sàn, vương một chút vào chân em.

Rồi hắn lại ra ghế ngồi. Thở dài.

Mì còn rất nóng, khiến chân em rụt lại. Moon ngẩn người ra một lúc, rồi mới định thần lại được. Trông Sếp lúc ấy sợ lắm, em lại làm sai rồi, đến món mì cũng làm không xong. Em cúi xuống và nhặt từng sợi mì vào đĩa. Mặt em buồn lắm.

Vì đâu có ai dạy cho em biết cách để trở thành “một con người” chứ!

Ken ngồi nhìn em, hắn thấy mình...ác!

“Cái món đó... thực ra cũng gọi là mì được mà, chỉ là tiêu chuẩn của ta quá cao thôi!”- Hắn thầm nghĩ.

Em đâu thể sánh với những đầu bếp tài ba của Devils được chứ! Ken nheo mắt lại, hắn thấy tiếc...vì chính hắn đã để lỡ một cơ hội ăn mì em nấu.

Nhìn em lủi thủi nhặt từng sợi mì rồi dọn dẹp, hắn đau đầu quá. Muốn đứng lên và ra giúp, nhưng lại thôi, hắn làm gì có chuyện ra tay giúp ai. Ken ngồi yên một chỗ, giờ hắn thấy đói!

Moon sau khi dọn xong, em đi vào nhà tắm. Rất lâu, không hiểu em làm gì trong đó. Chừng 1 tiếng mới thấy em ra. Mặt buồn rượi. Đến giờ bên dinh dưỡng mang thức ăn đến, như mọi khi là 18h30, em mở cửa và nhanh chóng dọn thức ăn lên bàn cho Sếp.

- Ăn đi!- Lần này thì Ken lên tiếng, hắn không muốn em bỏ bữa.

- ...- Moon không đáp lại, chỉ ngồi lặng im một lúc, đợi Sếp ăn rồi bắt đầu dùng bữa.

- ...- Cả hai đều lặng im, cảm giác như có thể nghe được từng giây đồng hồ tíc tắc.

“Ăn gì mà chậm thế không biết”- Ken đã ăn gần hết hai bát cơm và rất nhiều thức ăn, trong khi, em nhai mãi mà không hết nửa bát, cùng với vài miếng rau lèo tèo. Ở tuổi của em, hắn phải ăn rất khỏe ấy chứ, thế mà trông em kìa, lần cuối cùng em gắp cơm lên miệng cách đây năm phút rồi. Trông thương quá, nhưng, hắn vẫn đang lạnh lùng mà.

Ken còn ngồi đấy cho tới khi em ăn xong, em ăn ít quá. Nhưng hắn không tiện nhắc nhở, chắc tại con gái ở tuổi này thường giữ eo, trước một mỹ nam như hắn mà không “kiêng khem” thì khó coi lắm. Hắn cười thầm trong bụng với cái lí do quá đỗi “thực dụng” mà mấy cô người mẫu hay áp dụng để được tiếp cận với hắn.

Nhưng, hắn thích em béo khỏe hơn, trông em thì gầy gò, xanh xao quá. Hừm, hắn đang suy nghĩ có nên tiếp tục “lạnh” với em không.

Moon dọn bát, em cẩn thận để không bị trê trách. Trong lúc ấy thì Ken đi tắm.

Mặt em buồn thiu, em thấy thất vọng vì chính bản thân mình, ngay đến nấu mì mà em làm cũng không xong, thì sao có thể nấu ăn cho anh trai được chứ!

Ken bước ra. Em cũng vào luôn.

Hắn thấy lạ, nhà đâu phải chỉ có một nhà vệ sinh, mà sao em chỉ vào mỗi phòng đó. Hắn cũng hơi tò mò, không biết hay là em lại khóc trong đấy, nhưng, nếu gắn camera vào nhà tắm, thì không được chút nào...

“Hay lại đi giặt áo rồi!”- Ken vừa mới thay cái áo sơ mi màu trắng ra, Moon đã chuẩn bị cho hắn cái màu xanh lam nên hắn mặc luôn.

“Đành phải thay áo ít thôi vậy!”- Hắn tự nghĩ, rồi cho tay lên gãi đầu, em vẫn còn yếu lắm, không nên để em làm quá nhiều việc.

Mãi lâu sau không thấy em ra, “khóc ở trong đó rồi chắc”, nhưng lúc vừa ăn cơm, hắn đâu có thấy mắt em sưng.

“Khỉ thật!”- Ken định gõ cửa hỏi, nhưng hắn mới nhớ ra, đây là phòng tắm, không được rồi. Vậy nên hắn lại vào trong phòng và ...chờ đợi cùng chiếc máy tính.

Hắn nhìn vào cái giường của mình, nó to, rộng và màu đen. Ngay cả gối và chăn cũng màu đen nốt. Tấm nệm giường rất êm nhưng chỉ khi có em nằm gần hắn mới ngủ ngon...

Thật là như vậy đó, chưa khi nào ở bên cạnh các cô gái khác, cho hắn cái cảm giác yên bình và dễ chịu như khi ở gần em. Nhìn em ngủ, hắn thường hay ngắm đôi lông mi của em,thi thoảng lại nheo lại, trông đáng ...mến... và những khi ấy, hắn chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào không hay...

Đồng hồ đã chỉ 23h đúng, Moon bước vào phòng, cúi chào Sếp mà không lên tiếng, rồi em nằm phịch xuống giường và ngủ luôn.

Ken đã nhìn em, hắn đã định lơ, nhưng sao ánh mắt vẫn cứ hướng lên. Chốc lát, rồi lại hướng xuống trở về màn hình máy tính, thì ra em không hề khóc, mắt em vẫn sáng lắm, chỉ hơi tội chút thôi. Hắn cười nhẹ, ngồi thêm một lúc nữa rồi cũng vào giường của mình.

Hôm nay em quay lưng và chùm chăn kín mít rồi, vậy là không được ngắm nữa. Ken toan định dậy để kéo chăn xuống cho em khỏi bị ngạt, nhưng rồi lại thôi, hắn muốn xem em có vô tình gọi lên cái từ “Báo!” ấy không nữa.

Ken cứ trằn trọc suy nghĩ, mãi mà hắn không ngủ được, em cứ nhốt mình vào trong nhà tắm để làm gì chứ? Không khóc thì em làm gì? Như thế thì thà em khóc còn hơn là vác bộ mặt bí xị ấy. Hắn có thể làm em khóc được không? Ken vẫn nhìn vào cái chăn mà em chùm kín lên đó, ngoại trừ em khóc vì sợ ra, thì chưa bao giờ hắn làm em rơi lệ..., có vẻ như, em vô cảm với hắn.

- Ư! Ư!- Moon rên rỉ.

- Sao thế?- Ken lên tiếng, hắn lập tức ra khỏi giường mình và tiến tới chỗ em.

- Ư! Ư!- Moon vẫn đang mê sảng.

Ken nhẹ nhàng ngồi bên cạnh em, hắn lật nhẹ tấm chăn xuống người em, thì ra do em để tay trước ngực nên bị bóng đè. Hắn “rón rén” cầm lấy đôi tay em đặt xuống, chạm nhẹ vào má để em thoát khỏi cơn mê,... từng động tác, khiến tim hắn đập liên hồi.

Sau đó thì hắn lại đắp chăn cho em, hắn thật “dịu dàng” lau đi giọt mồ hôi vương trên mái tóc em.

- Ngủ ngoan nhé!- Hắn đi về chỗ. Mà cũng chẳng biết tại sao hắn lại buộc miệng nói vậy, hắn vẫn đang “lạnh” cơ mà! Thế rồi hắn quay sang phía em, ...ngắm và ngủ quên mất.