Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Chương 48: Người anh thứ hai




Hôm nay Moon muốn ra ngoài, “Sếp” đã cho em quyền tự do. Em vẫn còn nhớ lối đi tắt mà ngày nhỏ hay theo sau Sếp, nên không sợ ai nhìn thấy. Mà mấy hôm Sếp đều không về nhà nên chắc em có đi hơi lâu một chút cũng chẳng sao.

Moon dạo phố một mình trên con đường xa lạ mà chưa từng đặt chân tới, em thích cái cảm giác được đứng giữa dòng người tấp nập, như em đã góp thêm một màu sắc cho cuộc sống. Em đi thong dong qua từng ngôi nhà, những kỉ niệm về thời học sinh ngắn ngủi chợt ùa về.

- Moon- Một giọng nói quen quen cất lên. Em chưa quay lại nhưng đã nhận ra là Wine.

Moon nở một nụ cười tươi tắn.

- Lâu lắm rồi không gặp- Wine ngỏ lời.

- Ừm!- Moon tiếp tục bước, em sợ cậu sẽ hỏi lí do mình đã vắng mặt trong suốt mấy tháng qua.

- Chúng ta cùng làm cho Devils!- Wine chuyển hướng đi cùng Moon. Cậu đã biết rõ lí do của em rồi.

Moon khá bất ngờ, nhưng không biểu hiện qua khuôn mặt.

- Dạo này cậu ở đâu?- Wine thoáng buồn trước thái độ thờ ơ của em, nếu là mọi khi nhìn thấy cậu em sẽ vui như vớ được vàng.

- Ở Devils.5- Moon biết mình không phải là nhân viên của Ken, nhưng đúng là em đang ở trong khu vực đấy.

- Mình ở Devils.4- Wine khá bất ngờ, dẫu sao em kém cậu những 3 tuổi, mà đã leo lên được Devils.5 trong khi cậu ra sức cố gắng mà còn chưa được.

- Sướng nhá!- Ý Moon có nghĩa là, được làm nhân viên của Devils thực thụ hơn em nhiều.

- Ở Devils.5 môi trường tốt hơn chứ?- Còn chưa kể mức lương ở đấy cao gấp 2 lần chỗ cậu, mà em lại nói là “sướng”- Cậu làm về lĩnh vực gì?- Wine quan tâm tới em.

- Mình đâu có được làm điệp viên.

- Làm gì?

- Người giúp việc!

Wine nhìn em.

- Bên mình đang thiếu người, hay cậu chuyển sang đi, mình sẽ giới thiệu.

Mắt Moon sáng lên nhìn Wine, nhưng rồi lại từ chối.

- Sao vậy?

- Vì điều đó không tốt cho cậu?

- Không hiểu?- Wine thực sự rất muốn giúp bạn mình. Ngày hôm nay được gặp em cậu thấy đã rất may mắn rồi, trong suốt những tháng ngày qua, cậu không ngừng tìm kiếm. Vì cậu thấy nhớ, nói thực từ nhỏ tới giờ, con gái vây quanh cậu rất nhiều, nhưng chưa một người nào đến với cậu chân thật và dịu dàng tới thế. Moon đã từng chăm sóc cậu rất chu đáo, khi ấy cậu cảm thấy vướng víu, ghét bỏ, còn giờ thì muốn quay lại quãng thời gian đó biết nhường nào. Ngày ngày cậu hay để Moon “bắt ép” phải hoà đồng với các bạn trong lớp, dù quan hệ của em với các bạn cũng đâu có tốt, em còn hay đặt suy nghĩ và lợi ích của bạn bè lên trên bản thân mình,... người con gái thánh thiện như thế, cậu thích em từ lúc nào không hay!

- Không sao! Mình sẽ giúp!- Wine không đợi câu trả lời từ em.

- Muốn lắm nhưng không được đâu Wine à.

- Sao không được, mình có thể chuyển cậu sang Devils.4- Wine ăn mặc rất phong cách, không còn cái dáng vẻ lôm côm đóng giả ngày nào, trông cậu chững chạc nhưng vẫn gọi em là bạn.

- Wow, hẳn vị trí của cậu rất cao!

- Ừm!

- Nhưng không được đâu, khó lắm- Dù sao Wine không thể bằng Arrow được, Moon nghĩ vậy vì em luôn gọi Arrow là “Sếp”.

- Anh trai mình làm bên Devils.5, mình có thể nhờ anh ấy giúp!- Chưa bao giờ Wine kể cho Moon biết cậu

- có một người anh trai.

- Không, làm phiền anh ấy- Dù người ấy có là ai, thì so với “đấng tối cao” cũng không thể so được.

- Mes rất tốt mà!- Thực ra, Mes chỉ tốt đối với em trai của anh thôi.

- Cậu vừa nói gì vậy? Mes ... Mes là anh trai cậu sao?

- Sao nào? Đúng là thế!

- Vô lí, mình là đứa em duy nhất của anh ấy!- Moon khăng khăng..

- Tớ... tôi và anh Mes cùng cha khác mẹ!

Chẳng kịp để Wine dứt lời, Moon đã ôm trầm lấy cậu dẫu đang ở giữa đường.

Dù dòng người vội vã trôi qua, thời gian vẫn như đang lặng trôi nơi em. Em ôm siết lấy Wine, rất chặt, rất lâu. Moon khóc òa và nghẹn ngào trong tiếng nấc, nước mắt ướt đẫm ngực áo Wine, gòa lên như một đứa trẻ con:

- Anh đừng bỏ em!- Cảm xúc của Moon giờ đây lẫn lộn. Giống như một nhà mạo hiểm nghiệp dư may mắn leo lên đến đỉnh ngọn núi cao đồ sộ, hạnh phúc vì mình đã làm được điều mình muốn, nhưng lại lo sợ bị một cơn gió mạnh cuốn ngã mình từ trên cao, ngã từ cái đỉnh của sự hạnh phúc, là đau nhất. Wine là ngọn núi ấy, việc em nhận tìm được anh trai là hạnh phúc tột đỉnh, nhưng em sợ chính cậu lại là ngọn gió vô tình thổi bay những ao ước, mơ tưởng của em về tình thương. Em sợ cậu cũng như Mes, sợ tất cả đều như cha mà ruồng ***** con em, em ôm Wine chặt lắm, đến nỗi mà ngộp thở, em níu giữ con người cậu bằng sức mạnh của tình yêu. Em biết, mình quá nhỏ bé so với cậu, so với người anh trai mà bây giờ em mới biết, chỉ cần cậu vung tay là em sẽ ngã ật ra. Chính vì em ôm cậu chặt quá, em phụ thuộc vào bờ vai cậu, nên nếu bị đẩy ra, hẳn sẽ rất đau,... Nhưng em không biết làm gì hơn, bản năng cho em biết phải giữ lấy cho mình người anh này, mọi giá phải để anh nhận em,...

- Wine ơi,,, đừng bỏ em...- Giọng Moon không thoát ra được cao hơn, nước mắt đã làm ứ nghẹn con tim.

Wine chẳng biết làm gì hơn, ngoài việc vỗ về em gái. Wine biết cách chiều lòng phái yếu nhưng sao đối diện với em đôi bàn tay như cứng đờ....

Mãi mà Moon không chịu bỏ ra, cho đến khi cậu phải hứa rằng không bỏ rơi em gái Moon mới buông tha. Wine vuốt nhẹ hai bên bờ mi, lau khô nước mắt cho em. Ánh mắt em sao mà long lanh và trong sáng tới thế, khiến cậu không thể không ôm em vào lòng. Wine hôn nhẹ lên mái tóc em để kiểm chứng lời hứa. Còn em thì vẫn cứ giữ chặt lấy tay cậu như một đứa trẻ sợ bị bỏ lại.

- Em à, về nhà với anh!- Wine không muốn để em mình phải làm người giúp việc.

- Anh ở với ai?

- Anh Mes!

- Vậy thì em không về đâu! Em không được tiếp nhận.

- Anh sẽ...

- Không, anh không được nói, xin anh, có lẽ anh Mes có điều khó nói!

Đôi mắt Moon làm Wine không thể không nghe theo dù không hiểu anh mình tại sao lại thế. Moon thêm một lần nữa ôm chặt lấy anh.

- Chỉ cần thi thoảng em được nhìn thấy anh là được rồi!- Hạnh phúc của Moon đơn giản là được nhìn thấy nụ cười của anh trai dành cho mình.- Ước gì em được ở cùng với anh nhỉ, một mình anh thôi, em sẽ nấu bữa sáng mỗi ngày, giặt đồ của anh, ... cả bắt nạt anh nữa... hi hi...làm tất cả những việc mà cô em gái hay làm- Moon nghĩ tới đó mà hạnh phúc, chỉ cần hình dung khi đem áo quần của anh trai đi giặt, thó được một vài thứ trong túi khiến em bật cười, em cười trong nước mắt!

- Vậy thì về với anh! Anh có nhà riêng, anh cũng sẽ không nói cho Mes.

- Ngốc! Mẹ em là gián điệp, anh gọi em về thì sẽ phải như bố đấy!

- Vậy thì sao?- Wine đã thường hay nghe em kẻ về tình cảm của cô giành cho anh trai ngày trước. Giờ đây chính cậu là người anh đó, cậu thực sự muốn bảo vệ và che chở cho người em gái này,... mặc dù tình cảm của cậu đã đi quá xa!

- Nhưng...

- Chúng ta là anh em!- Wine “tuyên bố”.

Một nụ cười rất tươi nở trên đôi môi em khi nghe tới câu nói đó, có lẽ từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên em cười thoải mái và hạnh phúc đến thế.

Em và Mes là hai anh em cùng cha và mẹ.

Em và Wine là hai anh em khác mẹ cùng cha.

Mes không nhận em, nhưng Wine đã làm điều ngược lại. Từ giờ, em đã có Anh!

Lúc này cũng chẳng phải lúc để nghĩ về con người đang đợi chờ Moon ở nhà- hắn, em đi theo anh trai của mình tới một ngôi nhà nằm ngoài Devil Buildings...

Trên đường đi, em không nói gì, chỉ nhìn anh trai mà mỉm cười, ngay cả Wine cũng không thể biết hết được niềm vui sướng của em lúc này đâu. Đôi lần bắt gặp ánh mắt em, khiến cậu bối rối, nhưng rồi lại tự nhủ: “Moon là em gái mình!”.

Căn nhà nằm ở ngoại ô thành phố, phải mất chừng một giờ xe chạy mới tới. Vừa đặt chân xuống xe, Moon đã chạy vào sân để ngắm nghía ngôi nhà.

Wine là con người hiện đại, nên ngôi nhà mang dáng vẻ của thời đại mới. Tường nhà được sơn màu xanh thiên thanh mát dịu, trên chiếc cổng nho nhỏ màu trắng sữa là dàn hoa thiên lý đã đang trổ hoa,... một cảm giác thân quen ngập tràn trong Moon, em là em của Wine, nên ngôi nhà này em cũng là chủ!

Moon vẫy vẫy người anh rồi đi vào trong nhà luôn, em tỏ ra mình là một vị chủ nhân đã đi dã ngoại một chuyến lâu lâu mới về, nhìn thấy áo của anh trên ghế, em đã vội vàng treo lên ngay ngắn. Em sẽ nấu bữa tối và yêu cầu Wine nghỉ ngơi.

Trong khi đó Ken đã về tới nhà, mấy hôm nay hắn đi công việc, giờ trở về, mong muốn được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của em. Hắn có quà, hắn nghĩ chắc chắn em sẽ thích... hắn đã phải bay sang tận Chile chỉ để mua một chậu xương rồng cảnh cho người con gái của hắn. Ken đang hình dung khi em nhận món quà, bỗng dưng hắn cười... cười một mình mà thấy rất thú vị!

Em không có ở nhà, em cũng không để lại lời nhắn. Hắn chờ hoài mà không thấy, sốt ruột bật hệ thống kiểm soát định vị vị trí. Biết rằng làm vậy là không tôn trọng quyền tự do của em, nhưng đã 19h rồi, bốn tiếng qua hắn lo cho em lắm. Thiết bị được kích hoạt, mỗi một nhân viên ở Devils đều phát tín hiệu tần số riêng biệt trên cơ thể, qua máy lọc tín hiệu toàn cầu, Ken có thể phát hiện ra người cần tìm, trừ phi đang ở vùng mã hóa, ví như ở trong phòng hắn đây, chỗ của Arrow hay Perry cũng những người lãnh đạo khác. Kết quả thu được rất nhanh, chỉ sau chưa đầy một giây, Ken đã biết Moon ở bên Wine.

Wine và Moon có quan hệ gì, hắn đã biết, đương nhiên hắn quan tâm đến người con gái ấy rất nhiều nên đã điều tra kĩ lưỡng. Tuy nhiên việc em đi mà vẫn chưa trở về tới giờ này khiến hắn khó chịu, cơn tức giận được nhân đôi khi hắn nghĩ tới “lời thỉnh cầu” của em hôm trước. Ngộ nhỡ, cả hai người đó chưa biết về quan hệ ruột thịt của mình thì sao? Ken sợ em sẽ thay thế hắn bằng một người khác!

Cái tên Wine đó, cũng sát gái y như hắn, đột nhiên hắn rùng mình, nhưng chắc gì khả năng tự chủ của Wine đã được như Ken.

Ngay lập tức Ken khởi động cầu dữ liệu thông qua hệ thống Devils.4 triệu tập Wine tới Devils ngay lập tức. Điều này đã không qua khỏi con mắt nghi ngờ của Arrow!