Ngược Về Thời Minh

Chương 286-2: Phát binh Malacca (p2)




70 khẩu đại pháo này có giá pháo là theo thiết kế của A Đức Ny (Deni). Nhóm pháo thủ trên thuyền có thể dễ dàng như trên đất bằng nhanh chóng di chuyển đại pháo. Mặt khác mười khẩu đại pháo cũng là cố định.

Pháo thủ Phật Lang Cơ tốc độ bắn cực nhanh, nhưng lực sát thương lại nhỏ, bù lại không đủ. Một vị chuyên gia về pháo tại Nam Kinh là Lục Trạch Giai đã kết hợp được cả ưu điểm của đại pháo Phật Lang Cơ với uy lực lớn, thiết kế ra được một loại pháo ngàn cân, thân pháo không như truyền thống đầu đuôi độ rộng dầy giống nhau, mà là phần sau dày, thân mỏng dài hai trượng.

Đạn pháo nặng 25 cân (1 cân là 1/2kg) trong vòng 35 trượng có thể xuyên thủng tấm ván gỗ cách xa 4 thước (một thước là 1/3 mét), trong vòng 50 trượng có thể đem tấm gỗ đập nát, nổ đá, chính là mạnh như vũ bão, khuyết điểm duy nhất là lúc bắn sẽ chậm hơn một chút so với truyền thống, nhưng có các loại pháo khác của Phật Lang Cơ phụ trợ, nó cũng có thể phát huy đầy đủ uy lực đáng sợ.

Loại quái vật lớn này không tốt khi đi xa, đánh cận chiến cũng cần chiến hạm kiềm chế, bởi vì một khi chiến hạm địch chạy trốn, nó sẽ khó đuổi kịp, chỉ dùng để công thủ tại cảng. Nó xuất hiện cũng có thể làm đội hải quân dũng mãnh nhất cũng phải kinh sợ.

Theo hướng thuyền nhỏ dẫn đường phía trước, 'Uy vũ Đại tướng quân' thong thả di động thân thuyền, theo góc độ chuyển động, ngọn đèn phát ra từ đầu thuyền sắc bén phản ra ánh kim loại khủng bố lạnh lẽo.

Ở phía trước nó, có rất nhiều chiến hạm đã xuống cảng. Xuất phát sớm nhất là loại thuyền con rết không buồm linh hoạt, giỏi về che giấu hành tung, trên thuyền đặt nhiều vũ khí hình thù kỳ quái, nhìn xa xa giống hang lớn nhỏ (hang là giống cái vại lu), bè trúc bện dây. Rất nhiều quan binh Thủy sư cũng không biết nó là loại vũ khí gì, chính là vì có rất nhiều quan binh cảnh giới bên cạnh không cho phép bọn họ tới gần loại thuyền này.

Giờ tí đã qua, ngày ác quỷ cũng đã xong.

'Uy vũ Đại tướng quân' theo gió vượt sóng, hướng tới Malacca. Biển xanh thăm thẳm, chân trời còn chưa lộ ra, ánh trăng vằng vặc trên không trung, ánh lên mặt biển lấp lánh. Thân tàu cực đại trên biển cũng trở nên nhỏ bé, nhưng khi tới gần thân tầu mới nhìn thấy rõ, sóng nó tạo ra cũng đủ lật úp một con thuyền nhỏ hai buồm, mà từ trên cao nhìn lại cũng chỉ thẩy trên mặt biển một vệt mờ.

Tầng thứ năm của hạm thuyền. Có kiến trúc như thành lâu bình thường. Dương Lăng đang nằm ở ghế nhắm mắt, trên khuôn mặt thấy rõ tia mệt mỏi. A Đức Ny từ trên đầu khoang thuyền đi đến, nàng đội anh khôi (chiếc mũ có dây tua) trên đầu đang cầm ngắm nghía một bộ khôi giáp tướng lĩnh của Minh quân, như đang muốn lấy gì đó.

- Dương, mệt mỏi sao? A Đức Ny thấy bộ dạng của Dương Lăng, vội vàng đem áo giáp để lên bàn, chạy nhanh tới.

Khóe môi Dương Lăng nhếch lên một tia cười ngây ngô thoải mái nói: - Ừ, mệt, vài ngày không ngủ đủ, nhưng mà ta hiện tại đặc biệt thoải mái, qua nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng đến ngày này.

A Đức Ny đến bên cạnh hắn, vuốt ve hai má nói:

- Dương, anh có nắm chắc thắng lợi không? Không lo lắng thất bại sao?

Dương Lăng bắt được tay nàng, thổi nhẹ lên bàn tay non mềm của nàng, thấp giọng nói: - Biết không, bé con, có hồi ở trong kinh, có rất nhiều quan kinh bác học làm khó ta, muốn ta tham gia biện luận, vì là Hoàng thượng dạy học, ta khổ tâm chuẩn bị suốt một đêm, buổi sáng lúc ăn cơm, hai chân còn không tự chủ được run run, kỳ thực là... ta ăn không vô.

Hắn cười khẽ: - Không ai biết là ta sợ hãi khẩn trương như vậy, nhưng khi ta đứng ở đó, đầu có chút mờ mịt, lại không rõ vì sao có chút hưng phấn. Đứng ở đó tưởng tượng phải đối mặt với mọi người muốn nghe ta nói, chuẩn bị chất vấn ta, trong lòng cũng rất sợ hãi, chính là khi lên đài, đối mặt với đám đông, ta cũng liền bỏ đi không nghĩ tới việc đó nữa.

- Hiện tại đã chuẩn bị lâu rồi, khi thất bại cũng có thể xuất hiện đủ loại trường hợp cục diện, mỗi loại đều khiến ta sợ hãi, nhưng khi giương buồm khỏi bến, ta chỉ nghĩ làm thế nào đánh bại địch nhân, đương nhiên cũng không có suy nghĩ đến có thể thất bại.

Hắn mở mắt nhìn A Đức Ny: - Vì ta mà tham gia chiến tranh, em có hối hận không? Dù sao bọn họ cũng đến từ quốc gia của em?

- Muốn em trả lời thế nào anh mới vui vẻ đây? Chồng của em? A Đức Ny khẽ cười bỡn cợt: - Em muốn nói là thê lấy vi phu thiên (vợ lấy chồng làm trời), ý chí của ngài cũng chính là ý chí của ta. Vẫn là... hy vọng có ít thương vong cũng khiến quốc gia của em nghĩ ra chớ nên kết thù cùng Đại Minh cường đại?

- Nha. A Đức Ny yêu kiều kêu lên một tiếng, hai tay Dương Lăng trả miếng theo vạt áo của nàng dò xét đi vào, vân vê nhũ phong của nàng, trên nụ hoa không ngừng vuốt ve hưởng thụ cảm xúc ôn nhuyễn, đôi anh đào nhanh chóng đứng lên.

A Đức Ny dưới chân như nhũn ra, không đứng thẳng nổi. Thuận thế đỏ mặt, dựa vào trước ngực Dương Lăng, trước đêm đại chiến, nàng dễ dàng tha thứ cho Dương Lăng lỗ mãng làm càn. Dương Lăng khẽ mỉm cười nói: - Hiện tại nàng nói cho ta, là vợ lấy vi phu làm trời, hay vẫn là lợi ích quốc gia của nàng.

Lớn tới như vậy, đây là lần đầu tiên nàng bị nam nhân không kiêng nể gì tấn công mãnh liệt như thế, trừ bỏ xụi lơ, người kia cần gì cứ lấy, nàng đã sớm không thể phản kháng gì.

- Tiểu mỹ nhân tây dương lần đầu trải qua tình yêu nam nữ, hóa ra cũng non nớt như vậy, nếu ta nguyện ý, ta hiện tại có thể muốn nàng. Dương Lăng thâm tâm áy náy, hắn vẫn là khắc chế dục vong, hắn cũng không rõ vì cái gì lại khiêu khích nàng. Có lẽ bởi vì trong đáy lòng vẫn đang khẩn trương vạn phần, theo bản năng muốn thả lỏng tâm tình, vẫn vì là nàng sắp qua chiến hạm của Hàn Vũ, tự mình trong tuyến đầu lửa đạn mà lòng bất an.

Hắn buông đôi môi thấm ướt hồng nhuận của A Đức Ny ra, nhíu mày nói: - Hiện tại có thể nói cho ta biết?

- Em,...em không biết. A Đức Ny dựa vào ngực hắn thở hào hển kẽ nói, sợi tóc của nàng hỗn độn, hơi thở tràn ngập gợi cảm. - Em không biết, Dương thân ái, em cũng không biết vì cái gì, vì anh, vì em, vì mục tiêu cao thượng gì. Ây... gặp quỷ, không nên hỏi em, em chỉ biết em cùng anh sóng vai chiến đấu.

- Khụ khụ. Hai tiếng vang lên, đằng trước cửa khoang thuyền xuất hiện thân ảnh Thành Khởi Vận. Nàng là lần đầu rời bến, dù chiến hạm lớn cực kỳ vững vàng rắn chắc, nàng vẫn là theo bản năng nắm lấy lan can, đôi mắt phượng đang dõi theo Dương Lăng, trên mặt như cười như không.

- A.

A Đức Ny kêu lên một tiếng nhỏ, như bị người bắt gian trên giường, cuống quít đứng lên, luống cuống tay chân sửa soạn lại quần áo. Dương Lăng khóe miệng vểnh vểnh lên, hỏi: - Đều đã chuẩn bị thỏa đáng?

- Vâng. Thành Khởi Vận đáp lời đi vào khoang thuyền. -Thuyền rết hoàn thành nhiệm vụ dự định, hiện đang ở giữa, vừa rồi mới nhận được tín hiệu đèn, nhưng để xác định, ta đợi thuyền bọn họ tới mới báo với ngài.

- Thuyền đã chuẩn bị thỏa, có thể lập tức đưa A Đức Ny lên chiến hạm Hàn tướng quân.