Người Ẩn Hình

Chương 6: Hộ khẩu may mắn?




Diệp Ninh nhìn thấy rõ ràng sự lo lắng trong cặp mắt trong suốt xinh đẹp của con mình, cô lập tức tĩnh táo lại.

Thật ra thì những năm này cô bôn ba bên ngoài một mình, nhìn thấy rất nhiều chuyện, sóng gió trước kia đều có thể tự mình đối đầu, huống chi bây giờ chỉ là một chuyện nhỏ ngoài ý muốn mà thôi. Nhưng con trai của cô lại là một cậu bé rất nhạy cảm, có thể cảm nhận được sự vui vẻ lẫn lo lắng của cô, hơn nữa còn buồn rầu thay cho mình.

Thật ra thì cô không muốn con mình hiểu chuyện như vậy.

Cho nên cô hướng về phía con trai mình, mỉm cười: “Gặp phải phiền toái nhỏ thôi. Có người khách gây chuyện, nhưng không có gì phải lo, chuyện nhỏ.”

Cô vừa cười vừa nháy nháy mắt với con trai của mình trong kính chiếu hậu.

Quả nhiên, Diệp Nam bình tĩnh trở lại rất nhanh. Cậu bé suy nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc đề nghị với Diệp Ninh: “Nếu như có khách muốn gây chuyện, vậy mẹ nói cho ông ta biết, mời ông ta rời khỏi, chúng ta không muốn mua bán với ông ta.”

Diệp Ninh nhìn bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ kia, nhất thời bật cười: “Được, đề nghị này của con thật hay, mẹ sẽ suy nghĩ thật kỹ càng!”

Lúc Diệp Ninh đưa cậu bé tới nhà trẻ, trước cửa nhà trẻ có vài chiếc xe khác cũng dừng lại. Đoàn Đoàn và Đồng Đồng đều là bạn tốt của Diệp Nam, vừa thấy Diệp Nam tới đã rối rít chạy lại chào hỏi, rất nhiệt tình.

Phụ huynh của hai đứa bé đều quen biết Diệp Ninh, kết bạn và theo dõi trang blog của nhau trên WeChat, thỉnh thoảng bọn họ còn tụ họp tham khảo kinh nghiệm nuôi dưỡng con cái, lúc này đều lên tiếng chào hỏi.

Bởi vì hiện tại mấy bé đã 6 tuổi, ba tháng sau đều sẽ vào cấp I, cho nên khó tránh mọi người bàn bạc về vấn đề lên lớp. Đoàn Đoàn ở một căn hộ trong thành phố B, là nơi có một học khu tốt nhất thành phố, đương nhiên Đoàn Đoàn sẽ vào học ngôi trường danh giáo kia.

Có thể nhận rõ, mẹ của Đồng Đồng có chút phiền não: “Chỉ tiêu thu nhận học sinh năm nay của trường đó đối với khu vực của chúng ta đã giảm đi, không biết có thể vào được không?”

Đồng Đồng không có hộ khẩu ở khu này, đây chính là chướng ngại lớn. Nếu như số lượng tuyển chọn ít đi theo như lời nói, khẳng định người ta sẽ ưu tiên cho học sinh có hộ khẩu ở thành phố này. Chỉ khi nào số lượng được tuyển chọn không đủ thì mới kêu gọi những người có hộ khẩu bên ngoài thành phố.

Đang lúc nói chuyện, có một bạn nhỏ tên là Thần Thần đi theo mẹ của cậu bé tới. Thần Thần và Diệp Nam không hơn kém tuổi nhau bao nhiêu, cũng là sẽ lên cấp I năm nay.

Mẹ của Thần Thần đều quen biết với phụ huynh của mấy bạn nhỏ ở đây, nghe mọi người đang nói về chuyện hộ khẩu, liền nhìn Diệp Ninh bằng cặp mắt kinh ngạc.

“Nam Nam có hộ khẩu thành phố B hả?”

Diệp Ninh bị hỏi vấn đề này, cảm thấy có chút khó mở miệng, nhưng rồi cô cũng gật đầu: “Vâng ạ.”

Mẹ của Thần Thần lại càng cảm thấy kỳ quái: “Làm sao em có thể có được hộ khẩu này?”

Câu hỏi của chị ta khiến mẹ của Đoàn Đoàn và mẹ của Đồng Đồng đều cảm thấy quái lạ, bực bội nhìn chị ta. Làm sao người ta có được hộ khẩu này? Không phải cha mẹ có hộ khẩu thành phố B thì con cái cũng có theo sao?

Ai ngờ mẹ của Thần Thần lại nhìn về phía Diệp Ninh: “Em chưa kết hôn, chưa lập gia đình đã sinh em bé, như vậy cũng có thể làm hộ khẩu?”

Chị ta vừa nói xong câu này, mấy bà mẹ ở đây đều cảm thấy kinh ngạc.

Các cô đều biết Diệp Nam không có cha, nhưng vẫn cho rằng cha của Nam Nam gặp chuyện rủi ro đã qua đời, hoặc là đã ly hôn, chuyện này rất bình thường. Trong cái xã hội hiện đại bây giờ, không có hạnh phúc nào có thể vĩnh viễn, lúc nào cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cho nên cho tới bây giờ, mọi người đều không quá tò mò, lại càng không đi thăm dò người ta.

Không lẽ kết quả lại là, từ trước tới giờ, Diệp Ninh chưa từng kết hôn? Đứa bé kia từ đâu tới, hộ khẩu nơi nào?

Diệp Nam nghe như thế, nghiêng đầu quan sát mẹ của Thần Thần, cười rạng rỡ ngây thơ: “Đương nhiên là cháu theo hộ khẩu của mẹ. Mẹ cháu có hộ khẩu ở thành phố B, mẹ sinh cháu ra, cho nên hộ khẩu của cháu chính là ở thành phố B. Dì có vấn đề gì sao?”

Lời của trẻ con đơn thuần chỉ là như thế, giống như chuyện không có cha chỉ là một vấn đề đương nhiên. Nhưng đám người lớn nghe được thì cảm thấy có gì đó không đúng. Không có đàn ông, không thể sinh con ấy mà…

Chỉ là nghe Diệp Nam nói như vậy, mấy bà cũng không hỏi nữa.

Thật ra thì Diệp Ninh tuyệt đối sẽ không tự chủ động nói tới đề tài này, nhưng nếu có người hỏi tới bây giờ, cô cũng sẽ không trốn tránh. Cô chưa từng bao giờ cho rằng đây là một chuyện rất mất mặt, cho nên có thể thẳng thắn nói ra.

Suy nghĩ của cô chính là như vậy, chỉ cần bạn không cảm thấy thẹn với lương tâm, đương nhiên con cái của bạn cũng sẽ cảm nhận được loại thông tin này. Sau này cậu bé lớn hơn một chút, cho dù nhận lấy ánh mắt khác thường từ xã hội, nội tâm cậu bé cũng có thể giữ vững, hơn nữa còn yên tâm thoải mái, thản nhiên không lo nghĩ.

Vì vậy, cô không hề để cho đề tài này khiến mình phải dùng thái độ tránh né qua loa một cách lúng túng, ngược lại, cô còn chủ động giải thích: “Lúc ban đầu, em và cha của Nam Nam yêu nhau, ai ngờ sau đó đã chia tay. Sau khi chia tay, em mới phát hiện mình đã mang thai. Cha của thằng bé lại phải ra nước ngoài, không thể làm gì khác hơn, em lại yêu thương đứa bé trong bụng mình, không đành lòng phá đi. Nhưng em cũng không muốn con trai mình phải chung sống cả đời với người đàn ông mà nó không thích, cho nên em quyết định một mình sinh con rồi tự nuôi.”

Diệp Nam nghe vậy, gật đầu lia lịa: “Đúng vậy đó, mẹ rất thương yêu cháu, cho nên mới sinh cháu ra.”

Đến Diệp Ninh cũng không tránh né đề tài này, hơn nữa còn giải thích tường tận, mẹ của Đoàn Đoàn và Đồng Đồng lại cảm thấy vừa rồi mình phản ứng có hơi quá tầm thường. Thật ra thì đúng như Diệp Ninh nói, chia tay với bạn trai, phát hiện mình mang thai, lúc này mà phá thai quả thật rất tàn nhẫn, tìm bạn trai để con mình có cha thì lại khổ thân mình. Cho nên lựa chọn làm mẹ đơn thân nuôi lớn con, đây mới chính là can đảm, còn lộ rõ thái độ độc lập.

Mẹ của Đoàn Đoàn nhìn Diệp Ninh một cách thưởng thức: “Em thật là dũng cảm, mấy năm nay ai giúp em chăm sóc Nam Nam?”

Mẹ của Đồng Đồng lại quay về vấn đề mà mình quan tâm: “Không kết hôn, cũng không có giấy khai sinh, không có giấy khai sinh sẽ không vào được hộ khẩu, làm sao em giải quyết được vấn đề này?”

Diệp Ninh từ tốn, mỉm cười kín đáo trả lời: “Cha em qua đời từ sớm, chỉ có mình em. Lúc mới sinh em bé, em ở nước ngoài có trung tâm chăm sóc người mới sinh, sau đó trở về nước thì có Nguyệt Tẩu (*Hình như Nguyệt Tẩu là nhà giữ trẻ (daycare), thường dành cho những em bé trước tuổi đi mẫu giáo). Nguyệt Tẩu rất tốt, giúp em rất nhiều việc. Về phần hộ khẩu, bởi vì thằng bé sinh ở nước ngoài, cho nên có quốc tịch Mỹ, về sau mới nghĩ cách dời hộ khẩu của em về thành phố B.”

Bây giờ nói ra Diệp Ninh cũng cảm giác mình thật may mắn. Lúc ấy, cô được đi Mỹ trước khi sinh con, một đường thuận lợi. Điểm mấu chốt là luôn có quý nhân giúp đỡ. Sau đó muốn mang con về nước, làm hộ khẩu gì đó, dường như chưa từng có trở ngại gì. Diệp Ninh may mắn như vậy có đôi khi cũng cảm thấy không giống là mình.

Mẹ của Đoàn Đoàn càng thêm bội phục Diệp Ninh. Bởi vì một người phụ nữ độc thân tự nuôi sống mình, chăm sóc con nhỏ qua ngày, đừng nói là đàn ông, ngay cả cha mẹ cũng không có bên cạnh, đây quả thật là chuyện không thể tin nổi.

Mà mẹ của Đồng Đồng thì như chợt hiểu ra vấn đề: “Thì ra em chuyển từ quốc tịch Mỹ!”

Mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng quy trình chuyển từ quốc tịch Mỹ sang thành phố B lại không giống như bình thường. Đối với người có quốc tịch ở nước ngoài, dường như người Trung Quốc luôn có sự ưu đãi đặc biệt. Mẹ của Đồng Đồng không còn nghi vấn nữa rồi.

Bên kia, mẹ của Thần Thần bỉu môi, chị ta cảm thấy dường như trong này có gì mờ ám, chỉ là chị ta không mở miệng hỏi.

Trước khi có thuyết pháp xác thật, chị ta cũng lười bới móc người ta.

Sau đó, mấy bà mẹ nhìn theo mấy bạn nhỏ cầm tay nhau đi vào nhà trẻ. Đoàn Đoàn và Đồng Đồng đều muốn đi bên cạnh Diệp Nam, vì vậy cả hai đều hướng về phía Diệp Nam chen lấn. Nhưng Thần Thần lại muốn đi chung với Đoàn Đoàn, đòi kéo tay Đoàn Đoàn cho bằng được.

Mấy bà mẹ đứng đó nhìn thấy ý đồ rõ ràng cũng như vụng về của mấy bạn nhỏ này, ai cũng cảm thấy rất buồn cười. Chỉ riêng sắc mặt của mẹ Thần Thần lại nhìn không được tốt.

Dáng dấp Thần Thần không tệ, quần áo mặc lại là bộ âu phục mua ở nước ngoài, nhìn như một đấng mày râu con có phong độ hào hoa. Chị ta luôn cảm thấy con trai mình là đẹp trai nhất, ai ngờ lại bị Diệp Nam đoạt đi danh tiếng.

Đương nhiên Diệp Ninh nhìn thấu mẹ Thần Thần không thích mình. Thật ra trước kia mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ có mở tiệc sinh nhật, hoặc tụ họp ăn uống dã ngoại bên ngoài, cô cũng đã cảm giác được đối phương đối chọi mình gay gắt. Cô cảm thấy rất khó hiểu, loại đối chọi này vừa mới gặp gỡ đã nảy sinh, không hề có lý do. Chẳng lẽ chỉ là vì Diệp Nam được hoan nghênh ở nhà trẻ nhiều hơn là Thần Thần?

Đang lúc nghĩ tới vấn đề này, đột nhiên cô lại nhớ tới mình may mắn được sinh con ở Mỹ, may mắn về vấn đề hộ khẩu, bỗng dưng ngừng lại ở chỗ này. Bình thường cô sẽ không nghĩ nhiều tới chuyện này, bởi vì tất cả đều xảy ra rất tự nhiên. Nhưng lúc này đây, cô lại bất chợt bắt đầu hoài nghi.

Con người chính là như vậy, một khi trong lòng đã nảy sinh nghi ngờ, dường như tất cả dưới mắt họ đều trở nên không bình thường.

Diệp Ninh vừa lái xe vừa suy nghĩ lung tung. Lúc này Tiểu Nhược lại gọi điện thoại tới, khi được hỏi, cô nàng nói ở đây đang có loạn. Cô thật bất đắc dĩ, nghĩ tới từ trước đến nay không có chuyện gì xảy ra, hôm nay ngược lại, xảy ra họa rồi thì phải? Cô vội vàng lái xe chạy tới.

Lúc cô tới tiệm cà phê, nơi này vẫn còn đang náo loạn. Có mấy học sinh hình như đang rãnh rỗi, vây quanh xem náo nhiệt. Những người đi làm thì không có mấy ai, bọn họ mua cà phê xong, nhìn nhìn vội vã. Cũng có người nghe tiếng cãi vả cà phê trong tiệm có ruồi, sợ hết hồn, không dám mua cà phê nữa, bỏ đi.

Diệp Ninh tính toán sơ qua, từ lúc nhận được điện thoại cho tới bây giờ là khoảng một tiếng đồng hồ. Trong một giờ đồng hồ này, chính là giờ cao điểm buôn bán của tiệm, chỉ vì chuyện huyên náo này mà buôn bán bị giảm đi mất rồi.

Tiểu Nhược nhìn thấy Diệp Ninh tới, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm, vội vàng chạy tới nói: “Chị Diệp, vị tiên sinh này vẫn không chịu buông tha.”