Người Con Gái Có "Độc"

Chương 39: Bức tranh thứ ba mươi chín




Editor: song_nhi

Cô đuổi tới bãi đỗ xe thì anh đã khởi động xe rời đi. Cô nhìn hợp đồng đang tóm trong tay, vội vàng đón xe quay về biệt thự.

Tốc độ xe của anh nhanh hơn cô nhiều, lúc cô trở lại biệt thự đèn đã mở lớn, anh đang ở phòng bếp pha cà phê.

Cô kêu anh một tiếng, anh không đáp lại. Một lát, anh mang cà phê đã pha đi ra, cô liền đi theo anh đến phòng khách.

“Hạ Tầm Giản.” Cô lại bảo anh một tiếng, như cũ không đáp lại.

Đôi mắt dấu dưới lông mi nồng đậm kia không nhìn cô chút nào, cô không thấy được tâm tình của anh, trong lòng càng trầm càng thấp.

Cô thở dài. Được, anh không đáp lại, vậy cô sẽ tự nói.

“Hạ Tầm Giản, phần hợp đồng này em thật sự không muốn ký tên. Em biết anh vì em mới an bài, nhưng em cũng có mong muốn của mình, em thật sự muốn đi Paris... “ lời của cô bị anh ném mạnh cái chén cắt đứt.

Anh ngẩng đầu rõ ràng, ánh mắt sắc lạnh bất ngờ hướng vào cô đang không phòng ngự ném xuống, “Nói đủ chưa?”

“Anh mỗi lần đều cắt đứt lời em, không cho em nói ra ý nghĩ của mình! Mỗi lần cứ tức giận như vậy, anh như vậy em làm sao nói rõ ràng được với anh” Ủy khuất của cô dần dần chuyển sang tức giận.

“Tôi đã nói không muốn nghe lời vô nghĩa.”

“Anh chưa nghe làm sao biết là vô nghĩa?”

Anh lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, “Tóm lại, tôi sẽ không để cho em đi Paris.”

Những lời này, như là đột nhiên khiến cô hiểu được một việc. Cô đứng ở nơi đó nhìn anh nửa ngày, đột nhiên mở miệng, “Hạ Tầm Giản, anh rốt cuộc không tin em, hay là không tin chính mình?”

Trong phòng, nhất thời yên tĩnh một mảnh.

Tầm mắt của anh khóa chết ở trên mặt cô.

Anh chậm rãi đứng dậy, khoảng cách hai người càng ngày càng gần, đáy cặp mắt kia chiếu ra mặt của cô, khuôn mặt hơi có chút tái nhợt, mang theo tức giận không yên, cùng với sự chờ mong mà ngay cả cô cũng không tin được.

“Anh nói cho em biết, có phải bởi vì không muốn em tách ra, cho nên mới phải phản đối?”

Cô ngửa đầu nhìn hắn, ngữ điệu ôn nhu, “Anh cũng biết, em chưa bao giờ là người khó khai thông, chỉ cần anh cho em lý do.”

Một cái, đủ để thuyết phục lý do của cô. Coi như cô có thể đoán, nhưng từ đầu tới đuôi, cũng chỉ là cô tự mình suy đoán. Không có một đáp án xác định, đoán hơn nữa đều không có ý nghĩa.

Cô vốn là người thiếu cảm giác an toàn, đối này việc tranh tối tranh sáng càng thêm thiếu dũng khí. Coi như cô dũng cảm một lần, cũng không thể lấy phương thức này vĩnh viễn ở chung cùng anh.

Dù thế nào lần này cũng không thể nhân nhượng, thỏa hiệp không nguyên tắc, chủ động thừa nhận sai lầm mà chính cô cũng không biết.

Tình yêu là hai bên cùng trả giá, anh vĩnh viễn ăn trên ngồi trước như vậy, coi như bọn họ hiện tại tiếp tục cùng nhau, sớm muộn gì cũng sẽ tách ra.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Cô cảm giác mình đợi thật lâu, trên thực tế chỉ là một chút thời gian.

Anh không nói chuyện, cũng trải qua như vậy giống cô, sau cũng không quay đầu lại theo hướng lên cầu thang mà đi.

“Hạ Tầm Giản!” Cô đuổi tới cầu thang trước mặt thì anh đã bước lên tầng hai. Từ góc độ này nhìn lại, thân hình anh gầy cao ngất, xem ra không thể nhìn khuôn mặt anh tuấn cùng lãnh ngạo bẩm sinh.

Anh từ trên cao nhìn xuống cô, hoàn toàn không định mở miệng, dường như đang đợi cô một lần nữa cúi đầu thỏa hiệp, đợi cô lại một lần nữa hèn mọn thuận theo.

An Nhan Nhiên ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn anh một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, “Hạ Tầm Giản, thật ra em cũng sẽ mệt... em sẽ không vĩnh viễn ở trong này, cũng không thể vĩnh viễn đứng ở đây ngưỡng mộ anh.”

Không có người trả lời cô, trong không khí chỉ còn lại có tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của

Giọng của cô càng thấp, “Hạ Tầm Giản, anh có phải đã cho rằng em thật sự không có anh là không được?”

ЖЖЖЖЖЖЖ

Quyết định tới thật anh.

Trở về phòng ngồi yên, đến động tay sửa sang lại hành lý, chỉ trong một buổi tối. Lúc mới bắt đầu động tác rất chậm, sau lại dần dần nhanh, đợi cho toàn bộ đồ đạc thu thập xong, trời vừa mới sáng.

Ngoài cửa sổ ánh sáng đầy trời, trời xanh thẳm như tắm, có thể dự tính hôm nay lại là một ngày ánh sáng tươi đẹp như thế nào.

Hoa trong sân đã nở, theo ban công biệt thự nhìn ra ngoài, từng màu ánh nắng sáng lạn, đang nhẹ nhàng phật động trong gió nhẹ.

Thật ra cô thật sự thực thích biệt thự này, không riêng bởi vì cảnh sắc chung quanh, còn vì người đang ở chỗ này.

Đem hành lý kéo tới cửa sau, cô tới gõ cửa phòng cách vách.

Không ai đáp lại, cô chuyển động tay cầm của cửa, phát hiện cửa không khóa, vì thế tự mình đẩy cửa đi vào.

Giường trong phòng không hề được động qua, trên ban công đầy khói màu trắng, thân hình kia ngồi dựa vào sô pha. Anh đưa lưng về phía phòng, cô không rõ anh đã tỉnh hay vẫn còn ngủ.

Cô bước nhẹ đi lên, mi mắt anh giật giật, mở rất nhanh.

Anh quả nhiên không ngủ, chỉ nhắm mắt ngồi ở chỗ kia mà thôi.

Anh vẫn mặc bộ quần áo đen ngày hôm qua, áo trên ngực hơi chùng xuống, ước chừng là ngồi một đêm không nhúc nhích, ngay cả sương sớm đều kết trên đó.

Cô lắc đầu, nửa ngổi bên cạnh anh, tay nhẹ nhàng đặt lên tay anh, “Bên ngoài nhiệt độ hạ thấp, mặc dù là đầu hạ, nhưng núi này vào buổi tối vẫn rất là lạnh. Sau này không muốn ngủ, chỉ nên ở ở trong phòng, hoặc đi xuống phòng khách xem TV cũng được.”

Ước chừng không dự đoán được cô sẽ nói như vậy, anh nhíu mi rút rảnh tay, “Việc đó không liên quan đến em.”

Cô bình tĩnh nhìn anh, “Đúng vậy, chuyện của anh đều không liên quan đến em, cho nên... em nghĩ chắc đến lúc em nên dọn đi rồi.”

Thân thể hơi chấn động anh mỉm cười nói, động tác cực kỳ nhỏ, cô dường như không cảm giác được.

“Nhà trọ trong thành phố em luôn trả tiền thuê, như vậy thật lãng phí, cho nên em nghĩ nên quay về ở.” Cô dùng ở con ngươi sâu không thấy đáy của anh, chậm rãi nói.

Trước mắt vẫn là vẻ mặt mềm mại của một cô bé, nhưng đã thêm phần thản nhiên kiên định.

Đổi lại trước kia, cô như thế nào cũng không thể có tài năng vừa nói ra lời này đồng thời còn có thể bảo trì cảm xúc bình tĩnh như thế.

Như một năm rưỡi trước, từ cái đêm cô hiện ra bên ngoài biệt thự của anh bắt đầu, cô luôn nhìn anh như thần, mỗi khi chỉ cần nghe anh nói có ý đuổi cô đi, thì liền sợ hãi không kềm chế được.

Thật ra anh luôn biết, cô vốn không sợ rời anh đi, mà là rời tên Hạ Tầm Giản. Cô luôn khát vọng thành công, mới có thể làm cho mình ở trước mặt anh trở nên mềm mại thuận theo.

Có lẽ hiện tại, cô không còn giống với lúc trước.

Trong nháy mắt Này, anh dường như cảm thấy được một đường giúp đỡ cô lên vị trí cao hơn là một sai lầm.

Cánh chim của cô dần dần đầy, định bay lượn về phía chân trời, khẩn cấp thoát đi, đơn giản là cảm giác mình không hề cần anh.

Chán sao?

Hiện tại đã muốn đi, có phải là lúc còn quá sớm hay không?

Cô thật sự không nghĩ đến, với cô bây giờ, rời anh đi lúc sau có thể bay được lên?

Ngực anh lạnh như băng, nhìn chằm chằm mắt của cô tràn lên vẻ lo lắng mà ngay cả anh cũng không tự tưởng tượng ra, “Em có biết em đang nói gì hay không?”

Vẫn là giọng điệu như vậy, An Nhan Nhiên trong lòng không khỏi thất vọng cùng chua xót, “Ngày hôm qua em đã nói, em cũng sẽ mệt. Hạ Tầm Giản, em nghĩ em quay về nhà trọ ở có thể sẽ tốt hơn. Sau này, sau này nếu anh… “

“Đã muốn chạy còn giữ chỗ.” Ngón tay anh giơ lên, ngăn cô nói tiếp.

“Hạ Tầm Giản tôi cũng không sẽ miễn cưỡng ai chờ đợi bên cạnh tôi. Nhưng em phải nhớ kỹ, hôm nay người nói đi là em. Sau này cho dù phát sinh chuyện gì, đều đừng xuất hiện trước mặt tôi.

Đừng tưởng rằng chỗ này của tôi sẽ cho em cơ hội lần thứ hai, cơ hội cho tới bây giờ chỉ có một lần, là em chủ động bỏ qua, thì vĩnh viễn không có khả năng quay đầu lại tiếp tục!”

Vốn tính nói cho anh biết, giờ cô thu hồi lại.

Việc đã đến nước này, cô không có gì để nói nữa. Cô cũng có tôn nghiêm, khi đó không thương, cho nên vô tâm, hiện tại không bao giờ... có thể nữa.

Cô chậm rãi đứng lên, giọng có chút mỏng manh, lại vô cùng rõ ràng, “Em đã biết, thầy, cám ơn... hẹn gặp lại.”