Người Con Gái Có "Độc"

Chương 46: Bức tranh thứ bốn mươi sáu




Vì thế, đi nơi nào tìm đàn ông trở thành nội dung nói chuyện chủ yếu vài ngày sau của An Nhan Nhiên cùng Tiểu Như.

Tiểu Như hai năm qua ở thành S bi thảmtrải qua mà nói, xem mắt không thể nghi ngờ là cách biết đàn ông nhanh nhất. Tốc độ Tiểu Như rất nhanh, không vài ngày liền từ cha mẹ lấy được phương thức liên lạc cùng hình ảnh của các giám đốc tinh anh.

Không chỉ có như thế, cô ấy còn vì cô mấy ngày chặt chẽ an bài xem mắt liên tiếp – Thời gian từ mười giờ sáng đến tám giờ tối, ngay cả giờ cơm trưa cùng bữa tối đều không lãng phí.

Dùng lời Tiểu Như mà nói, đời này lần đầu tiên cô đối với việc xem mắt nhiệt tình như vậy thêm thân lực thân vi, hi vọng Nhan Nhiên không phụ lòng cô, sớm bắt một người đàn ông, làm cho Hạ đại sư kinh ngạc!

Kinh ngạc? An Nhan Nhiên còn thật sự tưởng tượng một chút cái từ này có liên hệ với Hạ Tầm Giản, cảm thấy được hi vọng là tốt, nhưng hi vọng thực xa vời...

Trên thực tế, tìm được người đàn ông thích hợp cũng không dễ dàng. tựu liên tìm thích hợp nam nhân điểm ấy cũng cũng không dễ dàng. Đàn ông điều kiện không tồi giờ này còn đi xem mắt tất có lý do, lý do lòe loẹt nhất là nhiều năm chưa từng yêu đương làm An Nhan Nhiên cảm giác áp lực khá lớn.

Vừa thấy mặt ngồi xuống không đến năm phút đồng hồ từ bối cảnh gia đình bắt đầu nhất nhất hỏi coi như tốt, đối với tài sản công chứng trước hôn nhân không phản đối ý kiến mới có hứng thú tiếp tục uống cà phê dùng cơm mới chính thức làm An Nhan Nhiên mở rộng tầm mắt.

Đến nỗi một vài lần trực tiếp cố ý ám chỉ phòng khách sạn đối diện, hi vọng đi thẳng vào vấn đề nhìn xem phương diện kia có hài hoà hay không càng làm cho cô tới cực điểm không nói được gì.

Còn lại mấy người đàn ông hơi chút bình thường, không phải nói liên miên cằn nhằn đàm luận kinh tế chính sự, chính là không ngừng không nghỉ khoe công việc của mình năng lực cùng vật chất điều kiện...

Cô hỏi Tiểu Như, hiện tại đàn ông đều thành đức hạnh này sao?

Tiểu Như đáp: đây là nguyên nhân cô xem mắt tròn hai năm vẫn là độc thân...

ЖЖЖЖЖЖЖ

Bốn giờ xế chiều hôm nay, An Nhan Nhiên ở quán cà phê cất bước bỏ lại một người đàn ông "Thượng hạng", mệt mỏi ấn huyệt Thái Dương. Lộ trình tiếp theo là nhà hàng Tây gần đây, cô thật sự không muốn đi, cuối cùng gọi điện nhờ Tiểu Như hủy toàn bộ cuộc hẹn sau.

Cô gọi người phục vụ, đang muốn đổi ly cà phê của mình, tiểu thư phục vụ đã đem một ly trà Thiết đặt xuống.

"Tôi không gọi."

"Vâng ah, có vị tiên sinh gọi cho cô."

Cô nhìn theo hướng đối phương chỉ, lại thất gương mặt ôn nhu tinh tế nhã nhặn.

Đây là lần thứ hai sau khi về nước cô nhìn thấy Quan Hữu, người từng quen thuộc thân mật như vậy, hiện giờ lại như sắp biến mất trong đầu óc cô.

Chứng kiến đối phương chậm rãi ở trước mặt mình ngồi xuống, mở miệng cười với mình, An Nhan Nhiên đột nhiên phát hiện, mình không biết từ lúc nào đối với người này đã không còn tình  cảm gì nữa.

Nếu như nói, lần mới về nước đó nói chuyện với anh ta thì đáy lòng cô còn tồn tại chút không vui, giờ đối diện với anh chỉ còn lại bình tĩnh.

Cho dù đối phương có nói đề tài gì, mình cũng có thể cười ảm đạm.

Nói chuyện với Quan Hữu, ít nhất còn vui hơn so với những người xem mặt kia, vì cô không cần tiêu phí tế bào não, cũng không cần có bất kỳ cảm xúc nào xâm nhập. Muốn thì mở miệng nói vài lời, không muốn thì nhìn ngẩn ngơ người đi ngoài cửa sổ.

Anh ngồi thật lâu, cũng cô hàn huyên rất nhiều, nhưng đa số đề tài cô cũng không chú ý lắng nghe.

Cảnh chiều hôm buông xuống, ngoài cửa sổ cửa hàng cây đèn sôi nổi sáng lên, tan tầm đèn dòng xe cộ mê hoặc mộng ảo, cô không biết mình có ảo giác hay không, trông dòng xe cộ nhiều như vậy cô lại thoáng nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.

"Cùng đi ăn cơm đi?" Người đối diện mở miệng đề nghị, cô thuận miệng đáp được, trả tiền rời quán cà phê đi.

Đi ra quán cà phê không bao lâu, cô mới biết được vừa rồi không phải là ảo giác của mình.

Chiếc R8 quen thuộc coi thường quy tắc giao thông đứng ở bên đường, hắn mặc áo ba-đờ-xuy mỏng màu đen, hai chân bắt chéo tựa vào trên cửa xe sắc mặt khó lường nhìn của anh đang nhìn bọn họ.

Cô vốn định giả bộ không phát hiện chạy lấy người, chân lại tự động đi tới, mở miệng giọng điệu mang theo một chút khiêu khích ngay cả mình đều ngoài ý muốn, "Thầy, thành S khi nào thì lại nhỏ như vậy? Vẫn là nói, thầy thần thông đến nỗi đối với hướng em đi thế nào cũng rõ như lòng bàn tay?"

Tầm mắt của anh lướt qua cô, đuôi mắt nhìn theo mà lên người nào đó, nhướng mày, "Lên xe."

"Không cần." Cô cự tuyệt được rõ ràng.

Vừa đi ra nghe đối thoại gần nhất, Quan Hữu đã đi tới bên cạnh cô, nhìn người đàn ông trước mặt lễ phép cười, "Ngài khỏe chứ, Hạ đại sư!"

Người đâu bị trực tiếp xem nhẹ làm không khí, Hạ Tầm Giản tay gõ gõ cửa kính xe R8, lần thứ hai nhìn An Nhan Nhiên ý bảo, "Em, lên xe!"

"Em nói không cần." Cô lui ra phía sau từng bước, không ngờ bị anh một phen kéo trực tiếp nhét lên xe.

"Hạ đại sư!" Sắc mặt Quan Hữu khẽ biến, tiến lên muốn ngăn cản, nhưng đối phương đã quay đầu lại với vẻ lo lắng trong đáy mắt, anh dừng bước

"Nơi này không có chuyện của anh." Anh lạnh lùng nói, lên xe rời đi.

ЖЖЖЖЖЖЖ

R8 màu đen trực tiếp đi vào bãi đỗ xe ngầm của hội sở, trong quá trình từ trên xe đến thang máy rồi đến ghế lô, cổ tay phải của cô luôn bị anh nắm giữ.

Phục vụ nơi này vô cùng biết điều, đối với hai người gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây quỷ dị coi như không khí nhìn mà không thấy, khi nghe được Hạ Tầm Giản một câu "Như cũ" lập tức rời khỏi ghế lô.

Anh tựa trên ghế sa lon nghỉ ngơi, ngón tay vẫn nắm chặt trên cổ tay cô, cô một chỗ khác trên sô pha, tận lực cách xa anh.

Nửa ngày, trong không khí  hơi thở bắt đầu chậm rãi thu liễm. Giống như lần nước, thời gian trầm mặc là lúc anh đang khắc chế tâm tình của mình.

Dù sao với cá tính xưa nay ăn trên ngồi trước của anh, loại sự tình này là vô cùng không quen, thế cho nên tốc độ thong thả dị thường.

"Cổ tay đau." Cô động động cổ tay, ý bảo anh buông ra.

Tầm mắt của hau người giao nhau, anh chậm rãi mở miệng, "Ngồi lại đây, anh sẽ buông ra."

"Vậy anh cứ nắm thế đi." Cô đoán hôm nay thiên cũng sẽ giống lúc trước, tuyệt đối không phải gặp ngẫu nhiên. An Nhan Nhiên rất bình tĩnh thề ở trong lòng, cô nhất định sẽ bắt được cái tên mật báo kia.

Nhưng mà, vừa nghĩ tới đã biết vài ngày qua giống như đứa ngốc thay nhau đi xem mắt, chỉ vì cần mang một người đàn ông thích hợp đi gặp anh, thế nhưng anh lại sớm biết rõ nên thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng cô không thích, "Anh rốt cuộc đã theo em vài ngày? Nếu sớm biết em đang làm cái gì, thiên tài sao hôm nay mới lộ diện!"

Nghe vậy, cằm anh vốn đã thả lỏng giờ đường nét lại một lần nữa cau lại, một hồi lâu anh mới trả lời, "Anh cho phép em tùy hứng, nhưng không cho phép em với người khác."

Cô nhìn nếp uốn giữa lông mày anh, sửng sốt mãi mới hiểu được cái gọi là người khác trong miệng anh là chỉ Quan Hữu.

"Em cùng bạn trai trước uống cà phê nói chuyện phiếm thì làm sao? Cái gì gọi là cho phép! Cũng vì không hợp ý anh, cho nên liền biến thành tuỳ hứng cùng người khác?"

Cô không muốn cũng không còn tâm tình nén giận, bật đứng lên, cổ tay lại ngoài ý muốn được buông ra, "Hạ Tầm Giản, anh thật sự là không hiểu chút lý lẽ nào!" Cô nói xong, nâng bước ra phía cửa mà đi.

Mới vừa ra cửa ghế lô thì bị người từ phía sau dùng sức ấn lên. Tay anh chặt chẽ  ôm trọn lưng cô, đem cô đặt trong lòng, hơi thở rối loạn vang lên bên tai, "Đừng nhúc nhích."

Ba lần liên tục khiến cô muốn nổi bão, lại thêm câu sau này, khiến cho tức giận này đều chuyển sang kinh ngạc.

Anh nói, "Là anh không tốt, anh không hiểu lý lẽ."

"...?" Thân thể cô cứng đờ, cho là lỗ tai mình xảy ra vấn đề.

Cô quay đầu lại nhìn hắn, trên môi lại hạ xuống xúc cảm ấm áp, nụ hôn dài mà sâu, độ mạnh yếu nóng cháy, gần như tham lam đoạt lấy, gắt gao cuốn lấy môi lưỡi của cô, làm cho cô hoàn toàn không thể lui về phía sau hay không có biện pháp cự tuyệt trăm cảm xúc này.

Cô mở to mắt, cho đến khi hơi thở dây dưa nóng rực rời khỏi môi mình.

Đôi mi tuấn mỹ của anh nhắm cực nhanh, như là ẩn giấu nhiều mặt cảm xúc khác, anh thở phào một hơi, đem cái cằm xinh đẹp để ở thái dương cô, "Lời anh nói hai năm trước đó, anh thu hồi lại. Cho nên, An Nhan Nhiên... trở về đi."

ЖЖЖЖЖЖЖ

"Cho nên, chỉ vì một câu mềm như vậy của vị Hạ đại sư kiêu ngạo kia, cậu liền nhanh chóng đóng gói hành lý chuẩn bị trở về biệt thự song túc song với anh ta tức làm trâu làm ngựa trên giường xuống giường?" Tiểu Như nhè ra cái xương gà, vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô.

"Nói lại lần nữa, tớ đi là vì phòng triển lãm cung cấp cho tớ một nhà trọ không tồi, nơi đó có phòng làm việc đặc biệt, tớ vẽ tương đối dễ dàng. Cậu cũng biết, ông chủ là Bùi Ý, tớ không phải trả tiền cho anh ta. Cho nên căn bản trở về biệt thự như cậu nói!"

"Nhưng sự thật là cậu đã dừng không xem mắt nữa" chuông cửa vang lên, Tiểu Như một bên cắn chân gà một bên đi qua mở cửa, người tới là Tần Niệm cùng Carlo.

Hai người nhìn thấy rương hành lý trong phòng khách, vậy mới biết chuyện An Nhan Nhiên chuẩn bị chuyển đi.

Tần Niệm không lên tiếng, Carlo lại rất là vui vẻ, nói có phòng làm việc đặc biệt có thể học vẽ, nếu không qua quấy rầy Tiểu Như tỷ.

"Cậu ngốc thế! Cậu nghĩ đến lúc đó cậu có thể có thể giống như bây giờ vô tư ra vào chỗ ở của cô giáo Nhan Nhiên của cậu sao?" Tiểu Như làm cho cậu mất vui, thuận tay sờ lên mái tóc vàng xinh đẹp của cậu, "Đứa nhỏ này, cậu phải hiểu được, làm bóng đèn là việc không hề thú vị!"

Carlo cũng không hiểu ý làm bóng đèn, nhưng hai ngày sau ở nhà An Nhan Nhiên mới dọn vào, vì mỗ đại sư hiện thân mà cậu chậm rãi cảm nhận một vài việc mà cậu hoàn toàn không nghĩ tới.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Nhà trọ mới diện tích không lớn, nằm trên đoạn đường tiểu khu u tĩnh mới xây, hai phòng hai sảnh sạch sẽ, phòng làm việc phía nam có cửa sổ sát đất, cửa, cùng sàn nhà đều dùng là chất liệu gỗ cùng thảm dày màu khói.

Đồ đạc trong nhà trọ đầy đủ, xách quần áo là có thể ở.

Tân nhà trọ địa phương không lớn, nằm ở đoạn đường u tĩnh mới xây tiểu khu, sạch sẽ hai thất hai sảnh, phòng làm việc hướng nam là chỉnh mặt rơi xuống đất thủy tinh, cửa hàng lên gỗ thô sắc sàn nhà cùng khói bụi sắc dầy thảm.

Thành S ngày đông giá rét đã đến, dọn vào nhà trọ ngày hôm sau, cô đi đại siêu thị mua sắm. Đỗ xe xong, mang theo bao lớn bao nhỏ vừa đi tới dưới lầu, lại thấy cảnh xe dừng lại giống chiều hôm trước.

Thân hình người đàn ông cao lớn vài bước đi vào trước mặt, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ ở dưới đèn đường vừa mới sáng lên hiện ra một loại màu xanh ngọc, "Đi siêu thị à?"

An Nhan Nhiên thở dài không ra hơi, "Anh không đi làm trinh thám thật sự là đáng tiếc."

Anh liếc nhìn cô một cái, một câu phản bác đều không có.

Cô lường trước trước sẽ không dễ dàng đi, liền hỏi, "Cơm chiều còn chưa ăn đi, cùng ăn nhé?"

Anh lại liếc nhìn cô một cái, lúc này sắc mặt nhu hòa rất nhiều.

Cô cười cười, tiếp theo bao lớn bao nhỏ trong tay tất cả nhét vào tay anh, "Anh là đàn ông, anh xách." Nói xong, một thân thoải mái đi phía trước.

Anh phía sau nhướn mi, hiển nhiên đối với loại xách đồ này mười phần ý muốn, nhưng anh vẫn không nói gì, cùng cô lên nhà trọ.

Nhà trọ hai mươi bốn giờ được cung cấp nhiệt độ ổn định bởi hệ thống của tòa nhà cao cấp, vừa vào nhà hai người không hề lo lắng cởi ra áo trên người rét lạnh.

An Nhan Nhiên phân loại các đồ đã mua, rồi lấy nguyên liệu muốn dùng nấu bữa tối đem vào phòng bếp, nhìn người đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách vẫy tay, "Lại đây."