Người Con Gái Có "Độc"

Chương 53: Bức tranh thứ năm mươi ba




Editor: song_nhi

Quyết định trở về thành S, là sau khi nói chuyện điện thoại với Tiểu Như.

Cô ở Hải Nam cùng ba mẹ qua năm mới, thật sự không thể chờ đợi, vì thế cầm hộ chiếu trộm sang Thụy Sĩ chơi trượt tuyết điên một phen mới về nước. Gọi điện thoại cho An Nhan Nhiên, là vì sau khi về nước cô ấy thấy trên mạng nhiều tin tức phản đối.

Cô ấy kiên trì nói là tin tức này không phải  vụ tai tiếng tình dục, cũng vui sướng tương đương khi người gặp họa để An Nhan Nhiên tự lên mạng thưởng thức.

Đáng tiếc nơi bọn họ ở Luân Đôn cũng không trang bị mạng internet, thậm chí cả điện thoại cũng không lắp, mà  điện thoại di động của cô vừa đến Luân Đôn cũng đã bị yêu cầu tắt máy, nghe nói là hi vọng hai người có một kỳ nghỉ im lặng không thể quấy rầy.

Lần này khởi động máy, cũng là do cô muốn nhìn xem có người nhắn lại tin tức cho cô hay không.

Tiểu Như kia ở điện thoại miêu tả sinh động như thật tin tức Yula, lại bị An Nhan Nhiên một câu hạ sát.

"... Hạ Tầm Giản cầu hôn tớ."

"..." Sau mười giây đồng hồ yên tĩnh, "Cái gì!? Cậu nói cái gì!? Cậu lặp lại lần nữa!? Cái người biến thái kia cầu hôn cậu!?"

"..."

"Cậu... cậu nhanh chóng trở lại cho tớ! Tớ muốn gặp mặt nói chuyện! Gặp mặt nói chuyện!"

Sau khi Tiểu Như một phen điên cuồng hét lên, An Nhan Nhiên tính ra thời gian bọn họ ở Luân Đôn chờ đợi, cảm thấy được cũng là thời điểm về nước.

Sau khi về nước cô cô phát hiện, Tiểu Như ở trong điện thoại tuyệt đối không khoa trương, sự nghiệp giải trí vốn như mặt trời ban trưa thần tượng siêu cấp Yula không ngờ trở thành tiểu tam tức giận, những người hâm mộ ngày xưa thích cô ta ủng hộ cô ta, vì cô ta không tiếc chạy tới nhà trọ dưới lầu Nhan Nhiên kháng nghị đều vứt bỏ thần tượng của bọn họ.

Yula vẫn được truyền thông săn đuổi, chẳng qua đều là mắng người của cô ta.

Các loại nhục mạ khó nghe đều có, xóa lại lưu, hoàn toàn không thể ngăn cấm, vi bác cuối cùng phải đóng cửa, trang web hâm mộ cô ta cũng bị xóa bỏ. Mỗi ngày có không ít phóng viên chờ ở ngoải nhà Yula, muốn chụp ảnh cô ta chán nản chật vật trở về làm tin bài.

Tiểu Như nói cái này gọi là báo ứng, trước tâm cơ đùa giỡn thủ đoạn đùa giỡn đem Nhan Nhiên làm đệm lưng, giẫm phải người khác đoạt cảm tình, hiện tại ngược lại chuyện của mình bị phát nổ ra.

Chó săn gấp gáp đào sau đến chết chuyện người ta là đáng giận, nhưng lần này bọn họ cũng không phải không căn cứ viết loạn.

Mấy ngày nay, trên internet tuôn ra ảnh chụp cùng phương pháp ghi hình hoàn toàn không có dấu vết PS(Photoshop) qua, đối tượng cũng làm cho người ta hoa cả mắt.

Vài đoạn mới là cùng một người đàn ông còn trẻ không biết tên tuổi, tối quần chúng lại ồ lên mấy năm trước cô mới gia nhập phim ngắn cùng một phú thương, đối phương không chỉ đã kết hôn, tuổi cũng đã trên năm mươi.

Trừ lần đó ra, trên mạng còn đưa tin cô ta ngược đãi hà khắc với người làm, có lẽ bên trong có một chút là hư cấu, nhưng đến lúc này, ai sẽ để ý thật giả?

Ánh mắt mọi người nhìn qua, cô ta ở trước mặt quần chúng hiện ra một mặt hoàn toàn tương phản, mấy năm cố gắng xây dựng hình tượng tốt đẹp môt khì bị phá vỡ, sẽ không thể sửa chữa.

Từ nay về sau, mọi người nhắc tới Yula, chỉ biết dùng "Nữ minh tinh thấp kém kia" để hình dung.

ЖЖЖЖЖЖЖ

An Nhan Nhiên cảm thán thế sự vô thường đồng thời, Tiểu Như lại ở cảm thán câu kia của Hạ Tầm Giản.

"Nghe cậu nói như vậy trong điện thoại, tớ còn tưởng rằng anh ta thực sự cầu hôn cậu! Nhưng một câu không đầu không cuối như vậy, tính là cầu hôn sao? Nhỡ cậu đạt được giải quán quân, sẽ không kết hôn?" Cô ấy thấy bạn tốt chuyển biến nâng má như có suy nghĩ gì, nhịn không được đi đến gần, "Cậu đang suy nghĩ gì, cho chút phản ứng được không, bảo bối?"

An Nhan Nhiên nhìn về phía cô ấy, như có chuyện lạ nói, "Cậu nói, tớ không phải rõ ràng nên tùy tiện vẽ một bức tranh tham gia cuộc thi, như vậy có thể cam đoan không đạt được quán quân?"

Tiểu Như một chưởng vỗ vào trán cô, "Cậu có bị bệnh không! Không khí khái đến mức này! Không phải lấy chồng đã đi Anh một chuyến, anh ta cho cậu ăn cái gì sao? Đừng quên anh ta là Hạ Tầm Giản, hòa thuận ở chung thời gian ngắn không có nghĩa là có thể duy trì trường kỳ. Nói không chừng một ngày nào đó không hiểu ra sao lại mất tích. Đàn ông như anh ta, thích hợp để ngưỡng mộ sùng bái, thích hợp để yêu đương, chứ không thích hợp để kết hôn."

"Tớ chỉ đùa một chút, cậu làm gì coi như vậy thật vậy?" Mặt An Nhan Nhiên giơ lên, cười nhạt.

"Tớ còn không biết cậu? Cậu nói ra chính là muốn thử thái độ của tớ, nếu tớ đồng ý, cậu tuyệt đối sẽ làm như thế!"

"Thật ra cậu nói cũng có lý, nhưng, Tiểu Như... " cô nói xong, mắt dần dần đen lại, "Cậu hẳn là hiểu được, người như Hạ Tầm Giản, nói ra lời kết hôn này, với mình chính là kỳ tích."

Bạn tốt chuyển biến như vậy, Tiểu Như cũng liễm thần sắc, "Cậu muốn đánh cuộc sao? Nói đến cùng, cậu có phải thật hiểu hay không hiểu người đàn ông này?"

"Ít nhất, so với mọi người kia thì hiểu hơn." Đổi lại trước kia, cô cũng không nắm chắc nói đúng như vậy, nhưng hôm nay, cô cảm thấy được ít nhất bên tron toàn bộ những người biết anh, cô là người hiểu rõ anh nhất.

Cô muốn anh ở cùng nhau, cô muốn ở cùng trong tương lai của anh.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Đến giờ, Tiểu Như còn chưa tới, trong phòng trà bao chỉ có mình cô.

Đối phương không cần mời đã ngồi, gỡ kính râm ra, lộ ra mặt mày tiều tụy. Dường như không có tâm tư quan tâm cách ăn mặc, cô ta chỉ đeo trang sức trang nhã, hai mắt thoạt nhìn có chút phù.

An Nhan Nhiên đang giơ chén trà phổ nhị uống, đối phương xuất hiện khiến cô thật bất ngờ.

Tuy rằng một đoạn thời gian rất dài, tên của cô cùng tên của đối phương cùng xuất hiện trên tin tức, nhưng nói cho cùng các cô căn bản không biết nhau.

Nếu không phải gần đây trên mạng truyền lưu quá nhiều tần số nhìn cùng ảnh chụp, cô ta và cô có thể vẻ mặt đối phương cũng quên.

Yula không nói tiếng nào nhìn cô thật lâu, An Nhan Nhiên kiên nhẫn mười phần tùy ý cô ta xem thật lâu.

"Chuyện gì, cô nói thẳng đi. Bạn của tôi sắp tới, cô ấy không giống tôi, có thể trực tiếp đem cô ra bên ngoài, hoặc là gọi điện thoại thông báo truyền thông."

"Cô hôm nay, hẳn là có nguyên nhân nào đó nên tối nay đến." Yula nhấc nhấc khóe môi, "Không cần khẩn trương, tôi chỉ tới nhìn xem, đến cùng mình thua trong tay người phụ nữ như thế nào!" 

"Chúng ta chưa từng xung đột lợi ích, nói không hơn hai chữ ‘thắng thua’."

Tuy rằng chỉ hai lần cô nhìn thấy cô ta ở cùng một chỗ với Hạ Tầm Giản, nhưng bằng trực giác của cô, anh đối với cô ta hẳn không có ý này. Cho nên cô không cho rằng Hạ Tầm Giản là "Chiến lợi phẩm" của cuộc chiến “thắng thua” này.

"Tôi nói thắng thua là do cô ăn gian!" Đối phương nheo mắt lại, mặt chợt lạnh lại, "Cô làm cho tôi thật khiếp sợ. Không nghĩ tới một cô gái có khuôn mặt thoạt nhìn thanh thuần thế này, mà đùa bỡn ngoan độc đến tôi còn thấy mặc cảm! Cô không làm diễn viên thật sự là đáng tiếc!"

An Nhan Nhiên nghe hiểu ý của cô ta, nhưng vẫn cảm thấy không hiểu ra sao cả, "Cô có vấn đề của mình, sao có thể bởi vì bị tố giác mà giận chó đánh mèo. Cả chuyện sự kiện tới hôm nay, tôi chưa từng chủ động làm gì với cô, chính cô bắt đầu tất cả chuyện này, cũng là bản thân cô tự làm cho tất cả chuyện này chấm dứt."

"Cô cho là giả vờ có thể phủi sạch quan hệ?" Yula chống mặt bàn chậm rãi đứng lên, mái tóc dài có chút hỗn độn từ đầu vai cô ta rũ xuống, bộ mặt của cô ta trở nên có chút vặn vẹo, đáy mắt đã tràn ngập phẫn nộ.

"Đừng nói với tôi rằng anh ta làm những việc kia cô hoàn toàn không biết! Nếu không phải tại cô, tôi sẽ bị rơi xuống mức này!? Năm năm! Tôi đi được đến hôm nay suốt năm năm, tôi trả giá nhiều hay ít chỉ có mình tôi rõ ràng! Giờ cái gì cũng bị hủy hết!... Tôi đã tạo được giao tình với nhiều người căn bản không phải người bình thường có thể động vào! Nếu không phải anh ta, cô cảm thấy cô bây giờ có thể nhìn vở kịch hay thoải mái như vậy!"

Mi An Nhan Nhiên dần dần khóa lên, "Cô đang nói cái gì?"

"Cô cứ giả vờ đi! Tôi dù sao còn có chút quan hệ, muốn biết rõ ràng là ai ở sau lưng làm việc cũng không phải là không thể biết! Hạ Tầm Giản, tôi rốt cuộc làm sao chọc giận anh ta? Anh ta tuyệt tình đến nỗi như vậy! Người thứ nhất đưa tin tôi biết, là do chính tôi không chịu nổi hấp dẫn của tiền tài, có mờ ám với người đàn ông kia, có thể sau này – anh ta không cần làm như vậy nữa!!"

Yula nghiến răng nghiến lợi, dường như cố gắng làm cho mình nhớ lại một vài hình ảnh khi khắc chế không khống chế được cảm xúc, "Tôi vẫn cho rằng anh ta chỉ là tính cách lãnh mạc, khó có thể ở chung, nhưng tôi đã sai. Loại đàn ông này không thể dùng dung được ngoan độc lãnh huyết đến thế nào... Anh ta thật là đáng sợ - anh ta căn bản không phải là người!"

Cho dù sự tình đã qua mấy tháng, cô ta nhớ lại sự việc ngày đó thì vẫn không rét mà run. Nếu sớm biết rằng anh là người như vậy, cô ta lúc trước cũng không dám đi trêu chọc anh.

Yula dùng sức thở gấp, mu bàn tay trắng như tuyết chống mặt run nhè nhẹ, "Đừng tưởng rằng giả vờ thanh thuần giả vờ đáng thương, có thể yên bình vô sự ngồi ở phía sau màn xem cuộc vui. Tôi hôm nay, chỉ là muốn nhìn xem rốt cuộc là dạng phụ nữ gì có lá gan chờ đợi loại người như vậy. Cô không ngu ngốc, cô hẳn là biết. Hôm nay anh ta có thể vì cô đối xử với tôi như vậy, sau này cũng vì người khác mà đối xử với cô như vậy! Cô cho là cô có thể ở bên cạnh đợi anh ta bap lâu? Coi như cô thực sự can đảm, anh ta cũng chưa chắc cho cô cơ hội!"

"Tôi biết cô muốn tìm một người để phát tiết cảm xúc, tôi rất không muốn trở thành đối tượng này, có thể cô muốn cho tôi biết một việc, nhưng thật có lỗi, tôi thật sự nghe không hiểu cô muốn nói cái gì."

Lúc trước Hạ Tầm Giản từ Anh chạy về, hôm sau Yula bị lôi vào vụ tai tiếng tình dục thì cô đã nghi việc này có thể liên quan đến anh. Nhưng chỉ là nghi ngờ, hơn nữa ý niệm trong đầu này biến mất rất nhanh.

Dù sao đối phương ở trong giới giải trí  không phải một ngày hai ngày, như chính cô ta nói, mạch giao tình người của cô ta không phải người bình thường động được vào.

Cô không biết là Hạ Tầm Giản có tài trong hơn mười giờ bay ngắn ngủi, làm giới giải trí lúc hồng lúc xanh.

Nhưng mà, hôm nay trong lời nói Yula tiếp theo, lại hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ này của cô.

Mấy ngày sau, An Nhan Nhiên mới thực cảm thấy, mình đối với người đàn ông đã ở chung bao lâu này, rốt cuộc hiểu được bao nhiêu.

Tiểu Như sau hỏi cô, vì sao lại tin tưởng lời nói một người đã hãm hại cô hơn nữa lại là một người phụ nữ xa lạ hoàn toàn không đáng tin – ngày đó nói chuyện trong phòng trà, Tiểu Như mặc dù đi nửa đường Yula phái đi người ngăn trở, nhưng cô ấy thoát thân rất nhanh, còn ở ngoài vách nghe được đúng lúc mấu chốt nhất.

Khi Tiểu Như hỏi cái này thì An Nhan Nhiên đã ở nhà trọ thành phố H dọn dẹp từ trên xuống dưới, trên trán vì chạy trốn giống như bỏ chạy mà hiện ra vẻ mệt mỏi nồng đậm.

Nghe bạn tốt hỏi, một bên xoa thái dương một bên bất đắc dĩ cười khổ, "Tớ làm sao có thể chỉ tin lời nói của Yula."

"Vậy cậu – đã tự hỏi anh ta?"

"Ừ."

"Anh ta thừa nhận?" Tiểu Như kinh ngạc.

"Ừ."

Cô biết, Hạ Tầm Giản sẽ không nói dối, bởi vì anh khinh thường. Cho nên cô mới có thể mạo hiểm đến hỏi, cô dường như rất hiểu hiểu anh, nhưng chợt đột nhiên cô lại phát hiện mình hoàn toàn không biết về anh.

Yula không nói sai, Hạ Tầm Giản đúng là hủy hết tất cả của cô ta, hơn nữa vẫn không hề giữ lại đường rút quân làm gì.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Cả sự kiện nghe thật buồn cười, bởi vì một người phụ nữ giống như "Tình địch", liền chạy tới chất vấn người mình thích, như là hoàn toàn không tín tưởng anh ta. Nhưng chuyện này thật sự quá nghiêm trọng, cô tất phải lên tiếng hỏi rõ ràng.

Cô hỏi thời gian, miêu tả vô cùng chi tiết, Yula bị bỏ thuốc như thế, người đàn ông cùng nằm trên giường với cô ta, một bên quay phim chụp ảnh, còn đem toàn bộ chuyện này lưu truyền trên mạng.

Nhưng anh lại không hề phản đối. Cô nói mỗi chữ đều dừng lại nhìn vẻ mặt anh, nhưng ánh mắt của anh, mỗi một biến hóa nhỏ đều không thể quên.

Cô nói xong toàn bộ, anh chỉ trả lời một câu - "Đúng thì sao?"

Ở đó cô đã không nhớ mình đã phản ứng thế nào khi biết hết được sự thật, sau này nhớ lại, khi đó chắc mình hẳn là bị hù tới.

Anh luôn luôn bình tĩnh, thật sự bình tĩnh bình tĩnh, đáy mắt thậm chí không có điểm gợn sóng nhất đinh. Giống như đối với anh mà nói, chuyện Yula này, anh coi là đương nhiên.

Đúng vậy, Yula là tự mình chuốc lấy đau khổ, cố ý diễn trò trước mặt quần chúng, lợi dụng Hạ Tầm Giản đi cùng cô ta, thứ nhất tranh thủ ngay mặt mũi anh, thứ hai trả thù bị Hạ Tầm Giản coi thường.

Là cô ta cố tình làm cho quần chúng truyền thông hiểu lầm, nhưng việc này vô tình nêu danh này căn bản cũng không ảnh hưởng đến anh ta.! Coi như cô ta tiếp tục sai, cũng không nên bị đối xử thế này!

Cho dù anh là vì cô, cũng không thể!

Đây không phải là đúng sai, mà là đạo đức tối thiểu. Chuyện này đã vượt qua điểm đạo mức mấu chốt mà cô có thể thừa nhận.

Một phút này, cô cảm thấy người đàn ông trước mắt xa lạ đến thái quá.

Có rất nhiều hình ảnh xẹt qua trong đầu cô, ban đầu là lần gặp muộn kia, mở cửa biệt thự ra, đứng trong bóng đêm như thần đế nhìn xuống cô người lạ, vô cùng lạnh lùng; sau lại mỗi ngày ở chung, mặc dù thái độ xa cách nhưng cuối cùng mấu chốt vẫn trợ giúp làm thầy của cô, làm tim cô ấm áp; lần đó anh bị chọc giận, sinh bệnh đuổi người cuối cùng đem tha cô lên giường, cô tuy rằng bối rối, lại luôn không thể cự tuyệt đối phương cường thế; còn có ngày đó ở London, khi cơn mưa rơi xuống cửa sổ thủy tinh chạm đất, anh quay đầu chăm chú nhìn cô, nói mời cô gả cho anh khi đáy mắt xẹt qua ý cười...

Nhiều Hạ Tầm Giản khác nhau như vậy, cô nghĩ cô đời này đều sẽ không quên, chẳng sợ chính là trong nháy mắt khắc rõ ràng khuôn mặt cùng ngữ điệu từng chi tiết nhỏ bé nhất.

Có thể giờ phút này, toàn bộ trí nhớ trong đầu của cô bắt đầu mơ hồ.

Cô vẫn cho rằng anh chỉ là lãnh khốc, chỉ là có chút chán đời, là ngạo nghễ quá mức. Hiện tại cô phát hiện mình hoàn toàn sai rồi.

Người đàn ông trước mặt này, cô không hề biết.