Người Con Gái Mang Tên Tuyết

Chương 23: Yêu thương liệu có quay trở về




Sân bay vẫn chuyển động theo quy luật vốn có của nó, dòng người vẫn qua lại tất bật như thường ngày, ở đâu đó xung quanh đây, có người nào đang nắm lấy đôi tay, vì vẫn chưa muốn rời xa, có người đang gượng cong khóe môi, cho lời nói hẹn ước mai sau, cô tiếp viên xinh xắn yêu kiều, đang cúi đầu hướng dẫn khách hàng xa, và trong không khí, có nhiều lắm giây phút chia ly, nhưng trong muôn vàn những hình ảnh này, duy nhất chỉ nhìn thấy một đôi nam nữ, mới chỉ là cho buổi đầu gặp lại.

Lâm Thư Tuyết hoàn toàn sững người khi nhìn vào đôi mắt của Hạ Lâm Phong, trong phút giây đầu tiên khi nhìn thấy anh ta, trái tim trong lồng ngực, vốn bị đóng băng đã bắt đầu đập lại rộn ràng.

Cô nhìn thấy trong đôi mắt đó, có tất cả những thứ có thể làm cô sụp đổ trong lúc này, không giữ nổi bình tĩnh, mặt vội vàng quay đi hướng khác, ánh mắt không dấu được hoang mang và lo lắng, tay vô thức nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Thiên Bảo, miệng thúc giục anh ta bước đi nhanh chóng.

“Đi nhanh, Thiên Bảo”

Đáng tiếc cho Lâm Thư Tuyết là Lâm Thiên Bảo hoàn toàn ngoảnh mặt làm lơ với lời hối thúc của mình, vì thế, cô chỉ biết ngồi im mà lắng nghe tiếng tim đập tăng tốc của bản thân, cũng như đón nhận ánh nhìn như lửa cháy hừng hực của anh ta, tiếng bước chân, càng lúc càng gần hơn.

Hạ Lâm Phong cố gắng kìm chế sự khẩn trương, nhưng bước chân đã không còn theo suy nghĩ của chính mình, anh ta lao như bay về phía cô mà vồ lấy, đôi tay nhanh chóng ôm cô vào lòng, và trong phút giây ấy, tất cả như vỡ òa trong khoảnh khắc này.

Anh ta không phải là đang mơ, vì anh ta có thể cảm nhận được cô trong vòng tay mình, chân thật biết bao nhiêu, quen thuộc đến nhường nào, có hơi ấm gần gũi, mái tóc mượt mà, có da thịt mềm mại, cùng đôi mắt trong veo, cô, thật sự là đang ở trong vòng ôm của anh ta.

Ngỡ tưởng chỉ là mơ, và bản thân, rồi sẽ chạm vào chỉ có hư không mà thôi, nhưng tất cả, đều là sự thật, hóa ra trong cuộc đời này, anh ta thật sự còn có cô.

Kìm nén không được những bất ổn bồn chồn, lời nói phát ra như thủ thỉ cho một mình cô nghe thấy, tựa như đây là lần đầu tiên anh ta nghẹn ngào xúc động, lo sợ bất an đến như vậy.

“Thư Tuyết, em còn sống thật sao?”

Cúi đầu vào lồng ngực cô, nghe được rõ hơn tiếng trái tim đang đập nhẹ nhàng, trong giây phút này, tất cả những che dấu chịu đựng của thời gian qua đã hoàn toàn sụp đổ, bởi vì đôi tay đang run run, tiếng nói nghẹn ngào và giọt nước mắt nóng hổi không ai biết đến đã bán đứng tất cả, nhưng Lâm Thư Tuyết, cô biết tất cả những điều đó.

Lâm Thư Tuyết cũng không thể che dấu được sự rung động của chính bản thân, mặc dù đã cố tỏ ra không có chuyện gì, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết mình đã bị mềm lòng ngay từ lúc đầu.

Phải, ngay từ lúc đầu, lúc anh ta đột nhiên ôm cô vào lòng, lúc cảm nhận được hơi ấm quen thuộc đang bao lấy quanh mình, nghe thấy tiếng nói khàn khàn nhỏ nhẹ, như đang rót mật vào tai, cũng như cảm nhận được có cái gì đó đã rớt xuống từ đôi mắt kia, thấm vào da thịt, thì tất cả, cứ như một cơn lốc xoáy, cuốn cô đi theo những yếu đuối ban đầu do anh ta tạo ra.

Nhưng cuối cùng, giây phút ấy lại quá ngắn ngủi, vì những đau thương trong tiềm thức kia lại thức tỉnh, và nó đã xóa đi hết, tất cả những điều này rồi, có chăng, chỉ còn là những khi anh ta kinh thường và không tin tưởng, là những lúc yếu đuối nhưng đổi lại chỉ có sự lạnh lùng và chán ghét, hận thù, đã che hết yêu thương mất rồi.

“Buông ra”

Hạ Lâm Phong vẫn còn đang chìm đắm trong hạnh phúc vừa mới tìm lại, thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói lạnh lùng không cảm xúc của cô, toàn thân cứng đờ, mắt vô thức đưa lên nhìn thẳng đôi mắt ấy, như là để kiếm tìm một cái gì đó từ chính đôi mắt của cô, nhưng có chăng, chỉ còn lại sự xa lạ vô hồn.

Khi nhìn vào đôi mắt cô, đôi mắt ngày xưa long lanh sáng ngời, đôi mắt có thần và sự trí tuệ hơn người, đôi mắt nhìn anh ta trong veo như đang cười, mềm mại đầy nắng ấm, nhưng bây giờ, chỉ toàn là hư không và lạnh lẽo, trái tim, không hiểu vì sao lại thấy đau, có gì đó từ chính đôi mắt này, đâm vào, đè nặng tất cả.

“Tuyết…”

Lâm Thư Tuyết quay mặt đi, đưa mắt vô tình không nhìn anh ta nữa, có thể đây là sự trốn tránh, mà cô nghĩ mình sẽ lấy lại được bĩnh tĩnh một cách hữu hiệu nhất, và cũng để kịp thời lập cho mình một hàng rào chắc canh ta, không cho bất cứ ai có thể lay chuyển được trái tim, ánh mắt lạnh dần đi, giọng lạnh nhạt lên tiếng.

“Đừng gọi tên tôi, tôi không quen anh”

Hạ Lâm Phong nghe Lâm Thư Tuyết nói vậy, tim chợt nhói đau vô cùng, đôi mắt không che đậy được đau thương mà nhìn cô, khi nghe cô nói câu nói ấy, anh ta đã không kìm được mà thốt lên, lời nói có gì đó gấp gáp, hoang mang, sợ hãi và bàng hoàng, như chính trái tim đang căng cứng vì động lạnh của anh ta vậy.

“Xin lỗi, hãy thứ lỗi cho anh, tất cả, chỉ là hiểu lầm thôi, xin em, Tuyết”

Lâm Thư Tuyết khóe môi cong cười yếu ớt, trong lòng cảm thấy xót xa vô cùng, lời anh ta nói ra thật nhẹ nhàng, như thể chuyện này không là gì trong mắt anh ta vậy, nhưng anh ta có biết, đối với cô, nó đã trở thành một cơn ác mộng, mãi mãi không thể nào quên được.

Người đàn ông mình yêu, lại cường bạo, sỉ nhục, không tin tưởng mình, liệu còn nỗi đau nào, lớn hơn như thế này nữa không…

Lẽ ra ngày hôm nay không nên xảy ra, lẽ ra hai người, chỉ nên là hai đường thẳng song song, và đừng bao giờ gặp lại, nhưng cuộc đời, lại không bao giờ có chứ lẽ ra, giá như, hay nếu như cả, bởi vì cuộc đời sinh ra đã là không bao giờ được quay trở lại quá khứ, hối hận, cũng quá muộn rồi.

Không thấy cô nói gì mà chỉ lạnh tanh im lặng, Hạ Lâm Phong toàn thân như cứng lại, trong lòng bắt đầu dâng lên những hoang mang và lo lắng, từng suy nghĩ, như là đang đẩy anh ta vào địa ngục đớn đau, từng ánh nhìn, như là đang cướp đi trái tim vừa mới sống lại.

Anh ta chỉ nhìn thấy trong mắt cô, là sự hận thù và chán ghét, cô thật sự hận anh ta, hận đến mức chấp nhận giả vờ chết đi để được rời xa anh ta, cảm thấy thật trớ trêu, nghẹn ngào, trái tim, như bị ai đó bóp nghẹt, đau khổ nặng nề như chết lặng người.

Trong phút giây này, anh ta chợt nhận ra mình đã làm tổn thương cô quá nhiều, nhiều đến nỗi đã đẩy khoảng cách của hai người ra quá xa, không thể nào cứu vãn, một nỗi sợ hãi sẽ mất cô lần nữa lại bùng lên, mãnh liệt như lửa đang rực cháy, anh ta lo sợ, đau đớn, hoang mang, khao khát, và trái tim, cũng vì thế mà đập nhanh, mạnh đến khác thường.

Hạ Lâm Phong đột nhiên toàn thân run nhẹ, hơi thở nặng nhọc làm mày khẽ nhíu lại, có gì đó đang canh ta ngang lồng ngực, làm hơi thở như bị tắc lại, đau đớn vô cùng, nhưng Lâm Thư Tuyết lại không nhận ra sự khác lạ của anh ta, mà chỉ liếc nhìn Lâm Thiên Bảo đứng bên cạnh rồi yêu cầu.

“Đi thôi”

Hạ Lâm Phong đến bây giờ đã không thể nào chịu đựng được nữa, đau đớn nhanh chóng chiếm lấy toàn thân, làm hai tay đang ôm cô như không còn sức mà rã rời gân cốt, mặc dù vậy, nhưng anh ta vẫn cố gắng ngã xuống rồi mới buông cô ra, hít vào những hơi thở nặng nề, đôi mắt vẫn tham lam mà nhìn bóng lưng người mình yêu đang ngồi trước mắt.

Thư Tuyết, anh hoàn toàn không muốn để em nhìn thấy mình như thế này, bởi vì anh cứ ngỡ rằng, trong cuộc đời này, anh sẽ không còn nhìn thấy em lần nào nữa, ngỡ rằng lần cuối cùng này, bản thân rồi sẽ lặng thầm mà mang hình ảnh em rời xa, nhưng thật may là em còn sống, và như thế, đối với anh cũng đã đủ rồi, cho dù là có bị em nhìn thấy mình trong lúc yếu đuối, thì anh cũng sẽ mỉm cười lại, với duy nhất mình em thôi.

Khi biết em rời xa, anh đã ngỡ rằng mình sẽ không thể nào sống được, ngỡ rằng chính mình, sẽ phải giết chết chính bản thân, để có thể đi tìm em, nhanh hơn nữa, để nỗi đau, sự nhớ nhung, dằn vặt, sẽ không còn dày vò anh thêm giây phút nào nữa.

Nhưng không hiểu vì sao, anh bây giờ lại muốn sống được thêm lâu hơn nữa, để có thể nhìn em, chăm sóc, bên cạnh em, một chút nữa thôi, muốn được bù đắp hết lỗi lầm của bản thân, được nhìn em cười và lắng nghe em nói hai tiếng tha thứ, muốn rất nhiều, nhiều lắm, nhưng không biết, thời gian liệu có còn đủ không.

Bờ môi nhợt nhạt như cố gắng muốn nói điều gì đó, nhiều lắm, chỉ sợ nói không hết thôi, nhưng thật sự chẳng thể làm được điều ấy, vì những đau đớn dằn vặt làm anh ta chỉ biết vô lực hé môi run rẩy, một giọt nước mắt rơi xuống, đau đớn lắm, đau đớn vô cùng.

Lâm Thư Tuyết chấn động nhìn Hạ Lâm Phong đột ngột ngã xuống, rồi khi bàn tay đang ôm chặt mình bất chợt buông ra, thì trái tim, không hiểu vì sao lại nhói đau nặng nề, cũng không biết tại sao, mình lại quay người để nhìn lại.

Đến khi tất cả đôi mắt chỉ chứa đựng mỗi anh ta, thì hình ảnh anh ta trong mắt, lại làm cô tê buốt toàn thân, thoáng chốc, bầu trời này, chỉ còn lại mỗi anh ta mà thôi.

Nhìn Hạ Lâm Phong toàn thân vô lực yếu ớt, hơi thở mỏng manh nhưng đôi mắt vẫn ngước lên nhìn mình, nhìn hai bàn tay mặc dù đang nắm chặt để chịu đựng những đau đớn, nhưng nó vẫn hướng về phía mình như muốn nắm lấy, không hiểu vì sao, tâm, bỗng nhói đau vô cùng, có gì đó đang dâng lên, từ sâu thẳm đáy lòng mềm yếu.

Cô nghĩ mình sẽ có đủ can đảm, để có thể rời xa anh ta trong lúc này, nhưng khi nhìn thấy anh ta như vậy, không hiểu vì sao, tất cả đã hoàn toàn sụp đổ.

Mạnh mẽ được ngụy trang, yếu ớt bị che dấu, và tình yêu cố tình giấu kín, đã phơi bày trước tất cả mất rồi, tầm nhìn không hiểu vì sao chợt mờ đi, không còn nhìn rõ thứ gì trước mắt nữa, mà chỉ thấy bóng anh ta, mờ ảo đang đau đớn, nước mắt, cuối cùng đã không giữ được mà tuôn ra.

Lâm Thư Tuyết đưa tay ra, rồi chợt khựng lại giữa không trung vắng lặng, nhưng không biết suy nghĩ gì, sau đó mới từ từ chạm vào bàn tay anh ta.

Hạ Lâm Phong thấy cô quay lại nhìn mình, bàn tay lạnh lẽo được đôi tay ấm nóng giữ lấy, trong đôi mắt kia, anh ta thấy mình đang hiện hữu trong đó, lấp lánh sáng ngời, lòng, cảm thấy ấm áp biết bao, bờ môi gợi cảm nhợt nhạt khẽ cong nụ cười, ánh mắt rõ ràng vẫn ngập đầy những yêu thương.

Nhưng trong nụ cười ấy, lại không che dấu được những đau đớn đã cố chịu đựng, môi mấp máy, khàn khàn khó nhọc lên tiếng, lời nói phát ra, khô khốc, đứt quãng, làm người con gái kia khi nghe thấy, tan vỡ hoàn toàn.

“Anh… xin… lỗi… vì đã…quá… yêu em…”

Lâm Thư Tuyết nghe hết lời Hạ Lâm Phong nói, sống mũi cảm thấy cay cay, nặng trịch, căng cứng toàn thân mà vỡ òa ra khóc, nước mắt thi nhau rơi xuống, rớt đầy trên gương mặt người đàn ông phía dưới, cảm thấy lòng dạ, nặng nề đau đớn, cảm thấy trái tim, đang dâng lên từng đợt đau như cắt, làm tiếng khóc nghẹn ngào không giữ được mà vang lên, thương tâm khổ sở biết nhường nào.

“Hu hu hu…Phong…”

Nước nở, đau đớn, u buồn, tuyệt vọng, dường như đang cuốn lấy yêu thương để cộng hưởng, Lâm Thư Tuyết đã không còn giữ được trái tim mình, mà chỉ biết cúi xuống, ôm lấy người đàn ông trong lòng để khóc than.

“Hu hu hu… hu hu hu…”

Người đàn ông trong lòng, bờ môi hé nở nụ cười mềm yếu đầy hạnh phúc, ánh mắt vẫn cố gắng nhìn người con gái mình trọn đời yêu thương, Thư Tuyết, nếu có kiếp sau, thì anh vẫn xin thượng đế có thể ban tặng tình yêu của em, một lần nữa.

Lâm Thư Tuyết ôm chặt anh ta hơn, miệng nức nở nghẹn ngào run run thấm đẫm đau thương, cúi đầu gục xuống mặt anh ta, cảm nhận gương mặt mà mình yêu hận vẫn đang nhìn mình, trái tim như bị ai đó cứa đi, bóp nghẹt như vỡ vụn rồi, cảm nhận được đang có gì đó lớn lắm rời xa mình, có gì đó đáng sợ đang đe dọa tất cả, cuộc sống hình như đang gấp gáp chạy đua theo những phút giây cuối cùng.

Mãi đến khi người đàn ông trong lòng hé môi nở nụ cười nhẹ, một giọt nước mắt từ đôi mắt ấy chảy ra, chạm vào da thịt, nóng rực như lửa thiêu, và bàn tay đang nắm lấy tay mình chợt buông lỏng, vô lực rớt xuống theo quán tính của nó, thì tiếng hét lên đầy đau đớn đã không kìm được mà phát ra, nức nở như lưỡi dao nhọn đang đâm vào lòng người, nhói buốt, tê dại, bi thương… như vẫn còn vang vọng chưa muốn rời.

Đau thương, tuyệt vọng, dày vò, vỡ tan, đã nhuộn đẫm hết trời xanh, và bầu trời này, đã chuyển màu mất rồi…

“Phong, tỉnh lại, không…a a a…”



Năm tháng sau, thời gian trôi qua, nhẹ nhàng, nhưng không hoảng loạn như lúc đầu, mà chỉ còn lại yên bình và lặng lẽ, lặng yên như thế giới đã ngừng lại và không xoay vần nữa, tất cả, như còn lưu giữ mãi thủa ban đầu.

Trong hoa viên trồng đầy hoa Tử Đằng, Tử Đằng cao vút, che đậy hết trời xanh nắng ngắt, nó cứ như môt vòm trời, che lấp đi tất cả mọi thứ xung quanh, và người con gái đang nằm giữa bầu trời hoa ấy, như là đang được bao bọc vào một thế giới hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

Người con gái nằm trên chiếc ghế lông to dài trắng mịn, dưới những bóng hoa, váy tím nhẹ nhàng như đang úp mình trong gió, gương mặt đang say giấc mà chìm vào giấc ngủ mơ, trong giấc mơ không biết đang thấy gì, mà chỉ thấy rung nhẹ hàng mi.

Đôi mắt đang nhắm lại bỗng nhiên rung động mạnh, rồi sau đó bất chợt mở ra, bàng hoàng đầy hơi nước, trong đấy, chứa đầy những hoang mang và sợ hãi, nhìn cô lúc này, cứ như một con mèo nhỏ đang run sợ trước trời mưa bão tố.

Ánh mắt hiện rõ đau thương như đang bị đè nặng, nước mắt, từng giọt, từng giọt một rơi ra, nặng nề đầy đau xót, trong mắt, như còn lưu giữ mãi cơn ác mộng ngày hôm đó, bên tai, như còn vang vọng mãi lời trách mắng thủa hôm nào.

Có người đã từng nói, anh ta đã vì cô, đứng đợi suốt mấy đêm dài, có người đã từng nói, anh ta đã vì cô, chịu biết bao thương tổn lẫn cô đơn, và cũng chính vì cô, đã giết chết anh ta ba lần trong môt cuộc đời.

Thật sự anh ta đã vì cô, chịu nhiều thương tổn như vậy, thật sự cô đã nhẫn tâm, giết chết anh ta ba lần trong cuộc đời, và thật sự trong cuộc đời này, cô chính là khắc tinh duy nhất của anh ta, cũng thật sự là cô, đã đẩy anh ta ra khỏi cuộc đời mình.

Trong giây phút nhìn anh ta ở phòng bệnh, cô đã tưởng tượng ra mình đã nhẫn tâm đến thế nào, khi lừa dối anh ta rằng mình đã biến mất khỏi cuộc đời này, vì lúc ấy, cô cũng cảm nhận hết được, những đau khổ anh ta phải chịu đựng lúc bấy giờ, cũng chính khoảnh khắc ấy, đã trở thành một khoảng ký ức không thể nào quên được trong cô.

Nếu như lúc đứng trước mặt anh ta, cô có thể hạ xuống lòng tự trọng một chút, để giải thích được rõ hơn cho anh ta hiểu, và khi anh ta hỏi đến chuyện ấy, cô sẽ không vì kiêu ngạo mà dối lừa, thì có lẽ, hiểu lầm sẽ không nối tiếp hiểu lầm như thế này.

Đôi mắt yếu đuối ngước nhìn mọi thứ xung quanh, nhưng không thể nhìn thấy bóng anh ta ở đâu hết, nước mắt, lại rơi ra môt lần nữa, mềm yếu, xót xa vô cùng, trái tim, thấy nghẹn ngào biết bao nhiêu.



Trung tâm mua sắm sầm uất vẫn nhộn nhịp như thường ngày, trên tầng VIP của đỉnh trung tâm, khác với sự ồn ào náo nhiệt phía bên dưới, là không gian im lặng không tiếng ồn trên lầu cao, bởi vì ở đây, chỉ có những khách hàng quý mới được lui tới.

Trong môt shop bán đồ sơ sinh của trẻ em, các quý bà vẫn đang lẳng lặng chọn lựa đồ cho con, cháu, hay người thân của mình, nhưng thỉnh thoảng, ánh mắt lại không giấu được tò mò mà liếc nhìn ba người nam nhân cao lớn sang trọng tuấn tú phía bên kia.

Bên dãy đồ trẻ sơ sinh, ba người nam nhân đầy tri thức vương giả đang cặm cụi xem xét những mẫu mã mới nhất của thế giới, nhìn gương mặt của họ, cứ như là đang giải một bài toán nào đó khó cấp tiến sĩ vậy.

Hình ảnh ba người đàn ông đi mua đồ trẻ em thật là thú vị và buồn cười, nhất là những nét mặt biểu cảm hết sức dễ thương đầy lúng túng, khi nhìn thấy cảnh tượng này, ai cũng nghĩ đến người phụ nữ kia nhất định sẽ là người hạnh phúc lắm.

Người thanh niên mặc bộ đồ lịch sự, áo sơ mi cùng quần Jeans, khoác bên ngoài là chiếc áo thun màu trắng trẻ trung năng động, gương mặt vẫn còn non nớt đang cầm hộp tã giấy trẻ em, ngắm nghía đọc tỉ mỉ từng chữ một trên bìa, thỉnh thoảng lại còn nhích mắt kính lên, mày hơi nhíu lại, trông thật buồn cười.

“Cái này không được, tỷ lệ oxi quá cao, hương dược liệu nhiều quá, không tốt cho da trẻ sơ sinh”

Người thanh niên thấy không vừa lòng, vứt cái đó ra khỏi khay đựng của nhân viên đang đứng phía sau, nhưng vừa loại bỏ được một cái không cần thiết, thì lại có hai bàn tay thoăn thoắt vứt liên tục nhiều loại khác vào, nhíu mày, anh ta đưa mắt nhìn theo.

Gã đàn ông mặc quần Jeans áo thun năng động đứng bên cạnh, đầu tóc bồng bềnh lãng tử, đôi mắt anh đào câu hồn thiếu nữ, cũng như đang câu luôn bất kể thứ gì mà anh ta nhìn thấy trước mắt, thảo nào mà anh đã vứt ra, nhưng không hiểu ở đâu mà nhiều thế, hóa ra là tại tên kia, anh chàng mắt kính thấy vậy không hài lòng nhíu mày lên tiếng.

“Làm ơn, anh có biết lựa đồ không vậy, là dành cho trẻ sơ sinh đó, nó còn non nớt và yếu ớt, chứ không phải cho người da thú như anh đâu”

Gã đàn ông kia không hài lòng với lời anh ta nói, vẫn thoăn thoắt cho đồ mà mình thích vào, vừa cho, vừa trả lời theo ý mình muốn, mặc kệ tên cù lần kia có vứt ra, anh ta vẫn vơ hết cho vào bằng được.

“Đây là hàng được chứng nhận quốc tế, lo gì, là tôi mua cho tiểu bảo bối, liên quan gì đến cậu”

“Cái gì mà chứng nhận, không thể tin tưởng hoàn toàn, đứng gọn ra một góc, để cho tôi chọn”

Bị đuổi, hoàn toàn không hài lòng, gã hùng hổ vét hết đồ vào, sau đó chắp tay ngang hông trợn ngược mắt lên, thách thức không thương tiếc, rõ ràng là không vừa lòng với câu nói vừa rồi, lòng tự tôn nghe vẻ bị đả kích nặng nề.

“Tên kính cận, có gan nói lại xem, có tin là tôi giết chết cậu ngay lúc này không”

“Anh làm gì được tôi chứ, đồ lăng nhăng”

“Cậu có ngon nói lại xem nào”

“Sợ anh chắc”

Hai người trước mắt cho dù có đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán hay cãi đến miệng khô lưỡi tê thì từ đầu đến cuối vẫn không liên quan đến người bên cạnh.

Người đàn ông một thân vest đen lịch lãm cuốn hút đang tỉ mỉ cẩn thận chọn một giỏ đồ riêng cho mình, sau khi chọn đủ rồi, vừa mới ngước mắt lên thì vô tình nhìn thấy shop đồ đối diện, không để ý hai người đang cãi nhau in ỏi, làm như không quen biết mà một mình bước đi.

Shop đối diện là chuyên bán trang phục cho phụ nữ khi có thai, ở đây, đều là những mẫu thiết kế gốc chính hiệu của các hãng thời trang nỗi tiếng trên thế giới, người đàn ông vừa bước vào, đã thu hút hết ánh nhìn của mọi người.

Từ nãy đến giờ, ánh mắt anh ta vẫn chưa rời khỏi chiếc váy màu tím nhẹ bằng lụa tơ tằm được treo phía trên cao, kiểu dáng mềm mại nhưng không kém phần tinh xảo, mỏng manh nhưng thêm vào đó là sự che đậy hút hồn, chất liệu vải nhìn vào đã thấy mát mịn và uyển chuyển, có thể tưởng tượng được trong đầu là khi cô mặc vào thì có bao nhiêu quyến rũ.

Miệng còn chưa kịp lên tiếng chọn đồ thì đã có tiếng người đàn ông phía sau vang lên dành lấy chiếc váy mà anh ta đã chọn, không khác nào là cướp tay trên của anh ta.

“Tôi lấy cái váy tím kia”

Gã đàn ông vừa mới xuất hiện quay sang nhìn người đàn ông bị mình cướp đồ, hé một nụ cười tươi cuốn hút, cầm lấy túi xách, nháy mắt với cô tiếp viên đưa đồ cho mình, trước khi bước ra ngoài không quên để lại nụ cười chiến thắng.

Người bị cướp đồ cũng không có hỏi còn chiếc váy nào như vậy nữa không, anh ta quay người, bước chân hướng về phía khác, mà cho dù anh ta có hỏi, thì chỉ sợ cũng không có cái thứ hai cho anh ta chọn, ở đây, đều là những thứ duy nhất chỉ có một mà thôi, nhưng cho dù có, anh ta cũng chưa chắc đã chọn lại, bởi vì anh ta không bao giờ muốn dùng đồ mà người khác đã dùng qua.

Cuối cùng, anh ta cũng đã chọn cho mình những thứ mình thích, chiếc váy kia, chưa chắc đã đẹp bằng mười chiếc váy trong hộp của anh ta, đôi khi không có được, cũng không phải là xui xẻo, mà có được rồi, cũng chưa chắc đã hoàn toàn là may mắn.



Ba người đàn ông sau một ngày trời cuối cùng cũng mua được đồ mình chọn, tất nhiên là sau khi hai người kia tranh cãi, thì sẽ không có chuyện chung đụng gì với nhau cả, vì thế, khi ba người bước vào, thì theo sau là sáu người giúp việc bưng đồ.

Bỏ mặc hai người đang thù hằn nhau kia, người đàn ông mặc vest đen bước đi lên lầu, sau khi gột bỏ bụi đường, anh ta mới bước xuống hoa viên phía dưới nhà.

Hoa viên được thiết kế tinh tế nhưng không kém phần mềm mại duyên dáng, những dãy Tử Đằng nhiều màu sắc như những cầu vồng hoa đẹp mắt, che rợp bóng mát cho cả một hoa viên rộng lớn, ở đây, tất cả sàn đi đều được trải bằng lông mềm có độ đàn hồi cao.

Bước vào phía trong, nơi trước mặt là hồ cá lớn, trong đó có nhiều loại cá khác nhau, phía bên cạnh có trồng thêm nhiều loại hoa nho nhỏ xinh xắn, tất cả cứ như một thế giới thần tiên mà mọi người hay mơ ước, và xuất hiện ở chính giữa, một chiếc ghế lông thật to như đang ôm trọn cô gái kia vào lòng.

Cô gái nằm tựa trên ghế, đôi mắt thất thần không biết đang suy nghĩ gì mà nhìn vào khoảng không trước mắt, trong mắt, chỉ thấy một màn sương mù trắng trong lạ lẫm, không kìm được yêu thương, bước chân chuyển động nhanh hơn, tiến về phía người con gái kia mà ôm lấy.

Lâm Thư Tuyết còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì người đột nhiên bị một vòng tay ôm trọn, thân thể lúc đầu còn cứng lại, nhưng sau đó đã thả lỏng nhẹ nhàng, mắt cũng lấy lại được tâm điểm của tầm nhìn.

“Lại suy nghĩ lung tung rồi, không biết là phụ nữ có thai khác có suy nghĩ nhiều như em không nữa”

Nghe thấy lời nói yêu thương chiều chuộng vang từ trên xuống, cảm thấy bản thân được bảo vệ và che trở, cái cảm giác này, thật là hạnh phúc quá, tất cả u buồn vừa nãy còn đầy, nay dường như đã tan biến mất.

“Phải đấy, Thư Tuyết cũng không muốn trở thành gánh nặng như vậy đâu”

Người có thể để cô dịu dàng nhỏ nhẹ, người có thể nhìn cô yếu đuối mỏng manh, duy nhất chỉ có mình Hạ Lâm Phong, đúng vậy, từ trước đến giờ, người duy nhất trên đời này, chỉ có mình anh ta mà thôi.

Hạ Lâm Phong nghe cô đùa giỡn, khóe môi kẽ cong lên nụ cười dịu dàng, ôm cô chặt hơn, đôi mắt ánh lên tia sáng long lanh, trước khi nói, không quên đặt xuống một nụ hôn nhẹ lên trán cô.

“Anh không có ý đấy, em không được nghĩ xấu cho anh đâu”

Lâm Thư Tuyết chẳng nói gì nữa, anh ta ta miệng lưỡi ngày càng dài, không biết có tẩm thuốc gì hay không nữa, nhưng trong lòng, cũng không kìm được ngọt ngào đang dâng lên, nụ cười nhẹ cũng theo đó thoáng hiện ra.

Không đợi Lâm Thư Tuyết nói gì, Hạ Lâm Phong đã cầm ly sữa vừa được mang đến, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, miệng lên tiếng dỗ dành.

“Uống đi cho nóng”

Lâm Thư Tuyết nhíu mày nhìn Hạ Lâm Phong, sau đó quay sang nhìn ly sữa trên tay anh ta, nhìn màu trắng mịn được chứa bên trong, cổ họng đã cảm thấy có gì đó chặn lại.

Hạ Lâm Phong dĩ nhiên biết chắc cô đang nghĩ gì, Lâm Thư Tuyết không sợ bất cứ thứ gì ngoài ba thứ, một là sữa, hai là kim tiêm, ba là thuốc bắc, chính vì vậy, anh ta cũng đang rất đau đầu với cô, vì hầu như ba điều này đang xảy ra thường xuyên.

“Nếu em không muốn, thì anh có thể giúp đỡ”

Lâm Thư Tuyết liếc Hạ Lâm Phong một cái, cô đã lĩnh giáo qua sự giúp đỡ của anh ta, và thật không giám để anh ta giúp mình lần thứ hai nữa, đấy không phải là giúp đỡ, mà là thừa nước đục thả câu thì có, nghĩ vậy, mặc dù là không nguyện ý, nhưng cũng phải cầm lấy ly sữa khủng bố kia mà uống.

Hạ Lâm Phong hài lòng nhìn Lâm Thư Tuyết ngoan ngoan uống hết ly sữa, nhận lại ly sữa cô đưa, môi đột ngột cúi xuống, chiếm lấy cái môi xinh xắn đỏ mọng của cô như một sự khen thưởng.

Lâm Thư Tuyết không phòng bị nên chỉ biết bị động đón nhận nụ hôn mãnh liệt của Hạ Lâm Phong, người cũng bị anh ta ôm trọn vào lòng, cảm nhận vòng ôm ấm áp đang bao lấy mình, trái tim vẫn không giữ được mà đập loạn nhịp.

Hạ Lâm Phong sau khi thỏa mãn mới rời môi cô ra, trước khi tách môi, anh ta không quên luyến tiếc mà mút nhẹ hai bờ môi đỏ ửng, trên môi cô, phả xuống hơi nóng cùng phát ra lời mờ ám tà mị.

“Mùi sữa thật thơm”

Lâm Thư Tuyết nghe anh ta nói vậy, hai má cũng không kìm được mà ửng hồng rạng rỡ, đôi mắt lúc đầu là ngại ngủng né tránh, nhưng sau đó đã trừng mắt liếc nhìn, trong lòng thầm đo xem độ mặt dày của Hạ Lâm Phong là bao nhiêu.



Màn đêm rất nhanh buống xuống, che đi hết nóng nực ngày thường, trên bầu trời cũng đã xuất hiện nhiều ngôi sao, lấp lánh tỏa sáng như đang cười.

Hạ Lâm Phong nằm bên cạnh Lâm Thư Tuyết, đưa mắt nhìn người con gái đang ngủ say trong lòng mình, trái tim, mới thấy bình yên lại.

Anh ta ngỡ rằng mình sẽ không còn được tận hưởng những giây phút này nữa, nhưng rất may, điều này lại đến với anh ta một lần trong đời.

Đến bây giờ, chính anh ta cũng không hiểu tại sao mình lại có thể vượt qua được ngày hôm đó, không biết mười mấy tiếng đồng hồ trong phòng bệnh, mình làm sao có thể duy trì hơi thở, chỉ biết rằng khi tỉnh lại, thì bên cạnh đã có cô kề bên.

Cô lúc ấy, không khóc lóc hay mềm yếu, không lạnh lùng hay xa lạ, mà chỉ im lặng và nhìn anh ta mà thôi, mãi một lúc sau cô mới lên tiếng, lời nói ấy, có lẽ anh ta sẽ không thể nào quên được.

“Hạ Lâm Phong, những ngày anh chờ đợi, đau khổ, sẽ đổi lại là những lúc hiểu lầm và đớn đau, chúng ta từ đây, sẽ chẳng còn nợ lần gì nhau nữa”

Đúng vậy, cô đã nói như thế, thản nhiên như không có gì là không đúng cả, và có lẽ anh ta sẽ nghe theo cô, để cho lặng lại thêm một thời gian nữa, nhưng đến khi tình cờ biết được cô đang mang thai, thì anh ta đã không thể chờ thêm giây phút nào nữa mà không chạy đến bên cô ngay lập tức.

Đã dùng rất nhiều cách, nói rất nhiều điều, thì mới có thể đưa cô được về đây, nhất là phải chầu trực ăn vạ mấy ngày liền, lại còn giả bộ bệnh tim tái phát, thì cô mới đồng ý cho mình một cơ hội.

Nhưng đúng là trời không phụ lòng người, và không ai tuyệt đi đường sống của mình cả, sau thời gian lạnh nhạt xa lánh, cô đã chịu mở lòng ra với anh ta hơn, và khoảng cách giữa hai người, đã rút ngắn lại rất nhiều.

Hạ Lâm Phong nghĩ đến đây, gương mặt dịu dàng cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, ôm chặt cô vào lòng, sau đó mới nhắm mắt mà chìm vào giấc ngủ sâu, khóe môi, cong lên nụ cười nhẹ nhõm.



Sáng sớm tinh mơ, khi những tia nắng chỉ mới bắt đầu hình thành, không khí trong lành còn vướng bận khí sương, và làn gió mát dịu dàng đang cuốn lấy những yêu thương để giao hòa, thì tất cả vạn vật mới chỉ là bắt đầu cho ngày mới.

Lâm Thiên Bảo ngồi trên bàn ăn, một tay cầm tờ báo, tay còn lại thì cầm cái bánh mì kẹp do đích thân mình chuẩn bị, nghe thấy tiếng cạch cạch dưới phòng bếp, thỉnh thoảng chỉ ngước đầu lên một chút rồi lại quay vào tờ báo.

Lúc đầu nhìn Hạ Lâm Phong đích thân chuẩn bị bữa sáng cho chị mình, sau đó còn chăm chút cho cô từng chút một, lúc đầu cảm thấy khó tin, nhưng bây giờ, nó đã quá bình thường rồi, mà khéo khi không như vậy, anh ta còn cảm thấy kì lạ hơn trước nữa.

Mạnh Long ngáp ngắn ngáp dài bước xuống cầu thang, ra vẻ vẫn còn buồn ngủ lắm, đi đến bàn ăn, lấy tay vơ đại ly cà phê trên bàn, ngoài dự tính, lại hụt vào khoảng không chẳng có gì hết, nhìn kĩ lại, thì đã thấy nó ở trong tay ai rồi.

Lâm Thiên Bảo dĩ nhiên phải nhanh trí hơn bình thường, với một người tùy tiện như Mạnh Long, anh ta không phải hình thành tính cách này thì mới lạ, vì thế, mặc kệ người kia đang dư tinh lực dồi dào mà gào thét, anh ta vẫn mắt điếc tai ngơ mà nhấp môi ly cà phê thơm lừng của mình.

Mạnh Long tức giận không làm gì được, sau đó chuyển hướng sang người bạn thân đang loay hoay trong phòng bếp, nhìn tô cháo nghi ngút mùi mùi thơm và ly sữa ngậy hương ngọt lịm, bụng bất giác cảm thấy có tiếng kêu, bản thân cũng không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Tuy nhiên Hạ Lâm Phong không hề để anh ta phải chịu cực hình này thêm nữa, trước khi bưng khay đồ bước qua người anh ta, không quên để lại lời dặn dò tuyệt tình.

“Nhớ đi làm sớm, hôm nay có cuộc họp quan trọng”

“Ê khoan…”

Hạ Lâm Phong nghe thấy tiếng gọi phía sau cũng không dừng bước, bỏ lơ lời than vãn của Mạnh Long, anh ta tiến về phía hoa viên đang rợp mát sau nhà, trong đầu tự hỏi không biết cô đã dậy chưa, cái khăn đang đắp liệu có rớt xuống hay không, nghĩ đến đây, bước chân theo đó cũng nhanh hơn nhiều.

Mãi đến khi chính mắt nhìn thấy thì mới yên tâm mà giảm nhẹ tốc độ, dạo này Thư Tuyết rất hay buồn ngủ và khó ăn, mặc dù là không bị ốm nghén, nhưng hệ tiêu hóa cũng bị ảnh hưởng nhiều, mà cô đã ngủ, là ngủ li bì không biết gì hết, chỉ trừ trường hợp bị giật mình hay gặp phải ác mộng mới tỉnh lại mà thôi.

Đặt khay đồ ăn lên bàn, anh ta cúi xuống ôm lấy cô vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc mai lệch hướng, sau đó đặt nụ hôn nhẹ lên trán cô mà nhỏ giọng đánh thức.

“Tuyết, dậy thôi”

Lâm Thư Tuyết còn đang chìm trong giấc ngủ sâu, người vô lực tựa hết vào vòng ôm ấm áp, cái đầu thỉnh thoảng dụi vào sâu hơn nữa, như là đang thu mình vào một cái chăn thật lớn, nhìn cô lúc này, thật dễ thương và ngoan ngoãn.

Hạ Lâm Phong cũng không vội đánh thức cô dậy ngay lập tức, mà chỉ từng chút một, dẫn cô ra khỏi thiên đường một cách nhẹ nhàng êm ái, mãi đến khi Lâm Thư Tuyết tỉnh hẳn, đã là một0 phút sau rồi.

Nhìn cô chớp mắt động đậy, rồi còn đưa ngón tay lên dụi mắt vì không thích ứng kịp với ánh sáng, trong lòng lại dâng trào cảm giác yêu thương, bên tai cô, anh ta thủ thỉ nhẹ nhàng tình ý đầy nuông chiều.

“Đúng là sâu ngủ”

Lâm Thư Tuyết tỉnh giấc, nhìn thấy mình đang nằm trong vòng ôm của anh ta, đã vậy còn bị anh ta trọc quê, mặt không dấu được ngượng ngùng mà ửng hồng hai má, đôi mắt bối rối ngại ngần quay đi hướng khác.

Ánh nhìn chợt dừng lại, hai mắt không dấu được ngạc nhiên mà mở to, chưa kịp thích ứng với người đột nhiên xuất hiện, thì cả người đã bị anh ta nhấc khỏi lòng Lâm Phong, hoàn toàn rơi vào vòng ôm của người khác, bên tai, chỉ nghe thấy tiếng nói yêu chiều và ngọt ngào.

“Thư nhi, vị hôn phu của em đã trở về đây”