Người Đàn Ông Của Tôi - Rachel Gibson

Chương 7




Người đàn ông của tôi:

Giỏi chuyện chăn gối

Giỏi không thể dùng để miêu tả việc quan hệ với Sam. Nó còn hơn cả giỏi. Hơn cả thỏa mãn. Hơn tất thảy những gì cô từng trải qua. Nó nóng bỏng và đói khát. Ướt át và tan nát linh hồn. Anh vừa có phương pháp vừa sáng tạo, vừa phóng đãng vừa dịu dàng. Autumn đã hai lăm tuổi và không phải trinh nữ, nhưng Sam quá thông thạo. Anh không chỉ biết phải chạm vào đâu. Mà anh còn biết phải chạm như thế nào.

Anh đưa cô vào phòng ngủ của anh trong một phòng khách sạn rộng một trăm hai mươi mét vuông. Cô thoáng nhận thấy những món đồ da cỡ lớn, đá hoa cương đen, quán bar đầy rượu, và những ô cửa sổ cao chót vót trước khi anh thả cô lên một chiếc giường cỡ đại to đùng phủ nhung màu xanh sậm. Anh đã nói rằng anh dùng chung phòng với bạn, nhưng Autumn không hề nhìn thấy họ. Cô cũng chưa bao giờ nghe tiếng họ.

Làm chuyện ấy với Sam không phải là làm tình, nhưng cũng không phải chỉ là tình dục. Không chỉ là vài tiếng vui vẻ trên giường, cả cơ thể cô như bừng lên sức sống. Như thể cô đang chạy một trăm dặm một giờ, lao về phía thứ cực khoái làm lưng cô ưỡn lên và ngón chân cô cong lại. Họ đã làm tình hai lần. Lần thứ hai từ tốn và có phương pháp hơn lần đầu tiên, lần mà họ đã bắt đầu ở bể bơi và kết thúc bằng việc họ ngã khỏi giường rồi chấm dứt trên sàn nhà.

Ba tiếng sau, khi Autumn rời khỏi phòng, khuỷu tay cô đau điếng và đầu gối hơi nhức. Cô không nhớ mình đã bị va tay, nhưng cô vẫn nhớ cảnh mình bị đập đầu gối.

Khóe miệng Autumn cong lên cười khi cô bước vào bồn tắm trong phòng cô. Sam bảo cô rằng anh sẽ gọi sau khi tắm xong. Cô muốn tin anh. Cô muốn tin rằng cô không chỉ là một cuộc hẹn buổi chiều; nhưng nếu có không phải thế đi nữa, thì cũng không sao. Anh không lợi dụng cô nhiều hơn cô lợi dụng anh. Cô không có gì trông chờ hay hối tiếc.

Cô vươn tay lấy một chiếc khăn mặt trắng và mở một cục xà phòng ra. Một giọt nước rơi khỏi đầu vòi nước trong bồn tắm, và hương thơm của xà phòng hảo hạng ngập đầy phòng khi cô rửa mặt và rửa chỗ Sam đã hôn lên cổ họng cô. Cô rê miếng vải đẫm xà phòng trên ngực, bụng, và trượt sâu xuống mặt nước cho tới khi đầu cô tựa vào mép bồn. Dưới nước, cô đưa chân lại gần mông và nhắm mắt lại. Trước kia, cô chưa bao giờ lên giường với một anh chàng xa lạ bất kỳ. Một người mà cô không hề biết rõ. Những chuyện tình một đêm cô từng có trong quá khứ đều là cùng với những người đàn ông mà cô quen biết. Ít nhất cũng ở một mức độ nào đó. Cô không dám chắc những lần đó có được tính là tình một đêm không nữa. Dù vậy, đa phần là cô sẽ vội vã thu gom quần áo, sau đó là ra đi trong xấu hổ.

Lần này, cô không thấy xấu hổ. Dù chắc là cô nên. Cô đã được nuôi dạy trong xấu hổ. Được nuôi dạy phải tin rằng cái giá của tội lỗi không phải là một khoảng thời gian vui vẻ mà là một lương tâm đầy cảm giác có tội. Sau khi cha Autumn bỏ đi, mẹ cô đã nồng nhiệt chào đón tôn giáo, ôm chặt nó vào ngực bà như một tấm khiên. Autumn chỉ mới bảy tuổi, Vince thì mười, khi tất cả những gì họ biết thay đổi. Họ rời khỏi một căn nhà có cha có mẹ để tới sống với một bà mẹ không có khả năng thích ứng với những thay đổi trong cuộc đời. Trong vài năm đầu tiên, mẹ cô chỉ ngồi đợi chồng bà quay lại. Khi ông tái hôn và bắt đầu một gia đình mới, và rõ ràng là ông sẽ không quay trở lại, Joyce Haven quay sang Chúa. Bà thay chồng mình bằng Ngài.

Thường thì, Autumn không có gì khó chịu với tôn giáo hay những người sống theo tín ngưỡng. Nếu tôn giáo khiến người ta tốt hơn, khôn ngoan hơn, vậy thì cô hoàn toàn ủng hộ. Nhưng cô thực sự khó chịu với những người không thể đưa ra quyết định mà không hỏi ý Chúa về tất cả mọi thứ từ mua xe ô-tô cho tới hóa trị. Cô tin rằng Chúa cho cô một bộ não và trí tuệ để tự cô đưa ra quyết định. Những quyết định tồi tệ mà cô phạm phải chỉ là một bài học của cuộc đời.

Trong gần hai năm, Autumn tạm gác mọi thứ trong đời mình sang một bên để chăm sóc mẹ. Cô đã tranh đấu mạnh mẽ, đa phần là còn mạnh mẽ hơn cả bà Joyce, nhưng cuối cùng, chẳng ích lợi gì hết. Cô không bực khi phải chăm sóc mẹ mình. Cô yêu bà và luôn nhớ bà. Có một lỗ hổng vĩnh viễn trong trái tim, cuộc đời, và gia đình cô. Nếu được lựa chọn, cô vẫn sẽ làm như vậy một lần nữa. Cô thậm chí sẽ không cần nghĩ ngợi hai lần về nó.

Nhưng giờ đây. Giờ đây cuộc sống của cô thật trống rỗng. Anh Vince đã đi, cô chỉ có một mình, và cô phải tìm ra việc mình định làm với cả quãng đời còn lại. Cô có thể quay lại trường và lấy bằng kinh doanh. Trước khi mẹ cô ốm, cô đã ghi danh bán thời gian ở trường đại học Idaho và làm hai công việc. Ban ngày cô làm việc cho một cửa hàng hoa và đêm làm phục vụ cho một hàng ăn trong vùng. Cô rất thích cả hai việc và không ngại tiếp tục với chúng khi cô quay lại trường.

Autumn cảm thấy các ngón tay mình nhăn lại, và cô tháo bồn. Cô lấy khăn tắm và nhìn vào chiếc đồng hồ nằm cạnh chậu rửa mặt.

Bây giờ là năm rưỡi. Một tiếng mười phút từ khi cô rời khỏi phòng Sam. Điện thoại không hề reo.

Nó cũng không reo khi cô xoa dầu hương dừa lên da hay khi cô mặc áo choàng bông mịn màng của khách sạn vào. Cũng không reo lúc cô chải răng và sấy tóc. Cô cho là mình sẽ không gặp lại Sam nữa. Thế cũng được. Cô cũng không ngại gặp lại anh, nhưng cô có danh sách những việc phải làm, và đi tàu lượn ở New York. New York vào buổi đêm là việc kế tiếp trong đó.

Ra khỏi phòng tắm, Autumn nhảy dựng lên khi có người đập cửa. Cô ép một tay lên quả tim đang đập thình thịch, nhòm qua lỗ nhòm và trông thấy Sam đứng đó với quần jeans và một cái áo phông, một tay anh đang lướt trên hình Abe Lincoln ở phía trước. Cô cắn má trong để khỏi cười toét mang tai. “Anh lạc đường à?” cô hỏi khi mở cửa.

Anh nghiêng đầu sang một bên. “Em chưa mặc đồ à?”

“Em mới tắm xong.” Cô cho anh vào và tựa lưng vào cửa.

Một nụ cười không chút hối lỗi hiện lên trên môi anh. “Anh đã hy vọng sẽ tóm được em khỏa thân.” Anh hạ miệng xuống và luồn tay vào trong áo khoác của cô. Anh ôm ngực cô, và họ ở lại trong phòng cho tới sáng hôm sau. Họ gọi dịch vụ phòng, một bộ phim, và ở nguyên trên giường. Giữa những miếng thịt cừu phủ bạc hà nướng giòn, cô biết thêm rằng Sam sống ở Seattle và chơi khúc côn cầu cho đội Chinooks. Autumn không biết nhiều về khúc côn cầu, nhưng việc anh là một vận động viên chuyên nghiệp cũng phù hợp với những cơ bắp và thể lực phi thường của anh. Điều ấy cũng bằng cách nào đó biến khoảng thời gian cô ở cùng anh thành những giây phút cuối cùng. Dù cô cũng không nghĩ rằng tình bạn của họ, hay bất kể đó là gì đi nữa, sẽ kéo dài quá ngày mai, chứ đừng nói là quãng thời gian Vegas này. Nhưng một khi đã biết anh là ai, anh làm gì, đồng nghĩa với việc đặt dấu chấm hết cho bất kỳ ý nghĩ nào về một mối quan hệ bền lâu trước cả khi nó kịp bắt đầu. Cô từng hẹn hò một cầu thủ bóng bầu dục ở cao đẳng, nhưng anh ta đã đá cô vì một cô nàng cổ vũ. Kết cuộc là, các vận động viên sẽ luôn hẹn hò những cô nàng cổ vũ, các cô nàng trong hội nữ sinh, hay các nữ minh tinh.

Khi ở Vegas, cô chỉ muốn tận hưởng khoảng thời gian được ở cùng Sam đến chừng nào nó còn có thể kéo dài. Cô thích anh. Ở bên anh thật thoải mái, và anh quá đỗi xuất sắc trên giường. Hay trong bồn tắm, trên sàn nhà, hay dựa vào tường. Anh luôn làm những thứ khiến cô phải hét lên, và một ngày nào đó, khi cô đã già và hầu như không thể đẩy khung tập đi của mình trên hành lang một nhà dưỡng lão nào đó, cô sẽ nhớ lại cái tuần cuồng nhiệt ở Vegas cùng một cầu thủ khúc côn cầu tuyệt đẹp ấy. Cô sẽ mỉm cười, và những bà già khác đang đẩy khung tập đi của họ sẽ chỉ nghĩ cô lẩn thẩn. Họ sẽ không bao giờ biết về Sam. Sẽ không một ai biết về Sam hết. Không bao giờ. Sam sẽ luôn luôn là bí mật nho nhỏ hư hỏng của Autumn.

Chiều hôm đó, họ rời Caesars và đi ăn súp tôm hùm, thịt thăn phủ nấm và đầu măng tây tại nhà hàng Delmonico ở Venice. Họ uống vang đỏ. Anh hỏi thăm cuộc sống của Autumn, và cô kể cho anh chuyện cha mình bỏ đi khi cô còn bé và chuyện cô chăm sóc mẹ mình.

“Em có một anh trai, nhưng anh ấy ở đâu đó ở Afghanistan, làm việc mà anh ấy đang làm.” Cô cắn một miếng măng mềm và nhìn Sam ở bên kia bàn. Cô tự dặn mình rằng chút nhoi nhói mà cô cảm thấy ở dạ dày là vì đói chứ không phải vì đôi mắt xanh của Sam đang nhìn cô. “Thế còn anh thì sao? Có anh chị em gì không?”

Anh hớp một ngụm rượu vang lớn và nhìn quanh nhà hàng đông đúc. “Anh đã từng có một cô em gái.”

Khi anh không nói gì thêm, cô giơ một bàn tay lên và nhắc, “Và...?”

“Và con bé đã mất.”

“Khi nào vậy?”

“Vài năm trước.”

Cô đặt tay lên tay anh. “Em rất tiếc.”

Anh quay lại nhìn cô, sự giận dữ hiện ra trên quai hàm vuông vức và thoát ra từ anh như một bóng đen u ám trải rộng khắp bàn. “Trong danh sách những việc phải làm của em có gì?” Chủ đề khép lại.

Cô vẫn đặt tay trên tay anh, và ngón tay cái của cô vuốt nhẹ mu bàn tay bên dưới. Trộn lẫn bên trong sự giận dữ ấy là nỗi đau thầm kín. Cô có thể nhìn thấy nó. Cảm nhận được nó, sắc nhọn và hữu hình. Autumn thấu hiểu nỗi đau ấy. Thứ đau đớn có thể cướp đi hơi thở của bạn nếu được phép. “Tối nay, em muốn lên tàu lượn ở New York. Em nghĩ rằng được nhìn xuống đường ray sáng rực sẽ rất tuyệt.”

Anh hớp một ngụm rượu khác, và cô cảm thấy sự căng thẳng dịu xuống, chui lại vào chốn mà anh cất giữ nó ở trong người. “Tối nay anh phải gặp các bạn ở quán Voodoo. Sao em không đi cùng anh thay vì chơi tàu lượn nhỉ.”

Autumn rút tay lại và đặt tay trên vạt áo. Chỉ có một phần cơ thể cô mà cô muốn thấy nhức nhối vì Sam, và nó không phải là trái tim. Bất kỳ thứ gì ngoài dục vọng sẽ là quá nguy hiểm. Cô lắc đầu. “Sao em không gặp anh ở đó nhỉ?”

Chân mày anh nhíu lại, và hai khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười bối rối. “Em đang làm cao đấy à?”

Cô cần chút khoảng cách. Cần một không gian nho nhỏ để hít thở và thanh tỉnh đầu óc trước khi cô làm những việc không thể tưởng tượng nổi và bắt đầu có tình cảm với anh. “Có lẽ thế.”

“Em yêu, bây giờ là hơi muộn rồi. Em không nghĩ thế sao?”

Có lẽ vậy, nhưng cô phải thử. Nếu không, cô sợ rằng mình có thể bắt đầu không còn chỉ nghĩ đến anh như là một bạn tình tuyệt vời ở Vegas nữa. Và điều ấy không thể xảy ra. Điều ấy là bất khả thi.

Anh thò tay vào ví và rút ra một thẻ VIP. “Thứ này sẽ đưa em vào cửa,” anh nói khi đẩy nó qua bàn về phía cô. “Bọn anh sẽ có một bàn ở ban công. Cố đừng đến muộn quá nhé.”

Muộn thế nào là muộn quá? Autumn là một cô gái đúng giờ và không bao giờ hiểu được khái niệm muộn một cách hợp thời. Nhưng tối hôm đó cô đến quán Voodoo sau mười một giờ. Đợi lâu như vậy gần như giết chết cô. Cô đã dành thời gian đi mua một chiếc váy không dây và quần lọt khe đen. Cô tắm táp thỏa thuê và sấy tóc thành những lọn quăn lớn. Cô trang điểm kỹ hơn thường lệ, và dưới chiếc váy ống màu đen, cô chỉ mặc mỗi chiếc quần lót bé xíu. Cô nhìn lại mình lần cuối trước khi rời phòng. Cô vẫn là cô, chỉ có điều khác nhiều. Cô trông... gợi cảm. Đấy là một vẻ mới mẻ với cô. Đặc biệt là sau vài năm vừa qua.

Do Sam. Sam khiến cô cảm thấy tuyệt vời về bản thân mình. Do cái cách anh nhìn cô. Sự ve vuốt của tay anh. Cách anh thì thầm tên cô vào tai cô. Anh khiến cô cảm thấy quyến rũ và được khao khát.

Quán Voodoo nằm trên tầng năm mươi và năm mốt của Rio. Autumn đi tới đầu hàng và chìa thẻ VIP ra. Cô chưa bao giờ có thẻ VIP vào bất kỳ đâu. Ngay lập tức, cô được đưa vào một thang máy kính và dẫn vào một đại sảnh chiếu tia tử ngoại. Như đa số các quán bar, quán Voodoo tối đen, đầy mùi rượu bia và nồng nặc nước hoa. Nó có những ánh đèn neon hồng và xanh, và một ban nhạc hip-hop chơi trong một góc của khoảng không gian nhỏ hẹp ấy. Cô kiễng đôi giày cao gót đen lên và nhìn xuyên qua đám đông. Cô không thấy được Sam ngay, nên cô đi thẳng ra ban công lớn ngoài trời. Một cơn gió nhẹ thổi qua tóc cô, và cô vuốt tóc ra sau tai. Ở một góc, một DJ chơi những đĩa nhạc từ những năm sáu mươi và bảy mươi, và trong phạm vi của ban công là nhiều khu bàn ghế ấm cúng và Sam. Anh đứng giữa một nhóm người, chủ yếu là phụ nữ, cười đùa, trò chuyện và đầy vui vẻ. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh dương với hai ống tay áo xắn lên. So với đám phụ nữ, Autumn trông thật kín đáo. Một cô nàng tóc vàng bạch kim mặc một chiếc váy họa tiết da hổ hở lưng ngắn cũn cỡn khoác tay anh, và anh có vẻ không bận tâm. Autumn quay về phía quầy bar và xem thực đơn. Một anh chàng ngồi ở quầy bar gợi ý một cốc Witch Doctor, nhưng cô không muốn thứ gì quá lớn làm cô phải cầm bằng cả hai tay. Cô gọi một cốc Mojito và quan sát người pha chế tung ly rượu lên không trung rồi bắt nó lại ở sau lưng. Cô liếc qua vai nhìn Sam, anh vẫn đang rất bận rộn. Lần này, một người phụ nữ chạm vào ngực anh. Cô quay lại và rút một tờ hai mươi đô ra khỏi chiếc túi xách đen quai xích màu bạc đang đeo trên vai. Anh chàng ngồi cạnh cố mua đồ uống cho cô, nhưng cô từ chối. Anh ta cũng có vẻ khá ổn, và nếu không vì Sam, cô hẳn đã trò chuyện với anh ta. Anh ta có mái tóc đen ngắn, cổ bè, và hơi gợi cô nhớ tới anh Vince.

Cô chỉ vào làn khói thoát ra từ cốc đồ uống to đùng của anh ta. “Trong cốc Witch Doctor của anh có gì vậy?”

“Rum, rum dừa, rum chuối, rum. Muốn thử một ngụm không?” Anh ta quay ống hút về phía cô.

Cô lắc đầu và bật cười. “Không cảm ơn. Bốn loại rum là vượt quá sức tôi ba loại rồi.” Cô đưa người pha chế tờ hai mươi đô và cảm thấy Sam ở sau mình được một phần nghìn giây trước khi anh vòng tay quanh eo và vuốt tóc cô sang một bên.

“Gã khốn đó là ai vậy?” anh hỏi bên tai cô.

Cô cho rằng mình cũng có thể nổi cơn ghen và phẫn nộ vì anh đã để phụ nữ chạm vào mình, nhưng cô không có quyền gì, và ghen tuông là một cảm xúc thật xấu xí. “Chào Sam.”

“Em đang làm gì đấy?”

“Kiếm đồ uống.”

“Anh thấy rồi.” Giọng anh trầm khàn gợi cảm trên da cô. “Sao em lâu đến đây vậy?”

Cô mỉm cười với người pha chế, anh ta đặt tiền thừa và cốc Mojito của cô lên quầy bar. “Em đã đi mua quần lót.”

“Ừmm. Loại nào?”

Cô nhét tiền thừa vào túi rồi quay mặt đối diện Sam. “Quần lọt khe màu đen.” Người anh thoang thoảng mùi rượu. Như thể anh đã ở đây khá lâu. Một điều mà cô chú ý đến Sam, ngoài cơ bụng sáu múi và vẻ ngoài điển trai khủng khiếp, là anh uống rất nhiều. Ít nhất là với cô, mà cô thì đã sống qua ba năm ở trường đại học Idaho, một ngôi trường ăn chơi khét tiếng. Nhưng đây là Vegas. Đa số mọi người đều uống rất nhiều ở Vegas.

“Gợi cảm.”

Lần đầu tiên trong một khoảng thời gian rất lâu rồi, cô mới cảm thấy gợi cảm. “Chút nữa em sẽ cho anh xem.” Một điều nữa mà cô nhận thấy ở Sam, ngoài giọng nói mượt mà và đôi bàn tay còn mượt mà hơn của anh, là anh không bao giờ thực sự có vẻ say xỉn. Anh không nói nhịu và đi quàng xiên. Anh không bao giờ trở nên đáng ghê tởm, và lượng rượu ấy không hề cản trở anh trong chuyện giường chiếu. Anh không bao giờ quên bao cao su hay việc mình phải làm.

Anh hôn lên cổ rồi cầm lấy tay cô, và họ luồn lách qua sàn nhảy để tới một cái bàn gần ngoài rìa. Họ đi qua một cầu thang lớn dẫn lên tầng trên, nơi một lá cờ Mỹ đang bay phấp phới trong gió.

Anh giới thiệu cô với một anh chàng tên là Daniel, người Thụy Điển, và một người khác tên Vlad, người Nga. Cả hai đều khổng lồ và có phụ nữ bám víu vào tay. Trên nền nhạc “Sweet Home Alabama”, hai người họ giới thiệu những phụ nữ ở bữa tiệc. Trọng âm của Vlad quá nặng, Autumn nghĩ cô nghe được cái tên Jazzzzzz và Teeeeeeena, nhưng cô cũng không dám chắc.

Ánh mắt giễu cợt của Daniel dường như mổ xẻ cô ra rồi lại ráp cô lại. “Em là lý do khiến Sam không thể tới Scores.”

“Hay Cheeetaz,” Vlad thêm vào.

Mấy anh chàng này rõ ràng là rất thích các câu lạc bộ thoát y, và Autumn tự hỏi có phải mấy phụ nữ ở cùng họ bám vào cột để kiếm sống hay không. “Đêm đầu tiên chúng tôi gặp nhau, Sam đã nghĩ tôi là một vũ công.” Cô uống một ngụm rượu, rồi đặt cốc lên bàn. “Tôi nghĩ anh ấy đã thất vọng lắm.”

“Anh không hề thất vọng.” Anh vòng tay quanh người cô và kéo cô áp sát anh.

Daniel nhíu mày. “Cậu ổn chứ, Sam?”

“Ừ.” Anh chuyển sự chú ý xuống thành phố rực rỡ bên dưới. Dải sáng lấp lánh rực rỡ nơi chân trời của đường băng và vùng lân cận soi sáng cả sa mạc như những ngôi sao. “Em muốn ra khỏi đây không?”

Cô ngước nhìn nét mặt trông nghiêng của anh, nhìn ánh đèn neon màu xanh cùng bóng tối trên cằm và má anh. “Có gì không ổn à?”

Tay anh trên vai cô siết chặt lại. “Hôm nay là mười ba.”

“Anh mê tín à?”

Đoạn nhạc cuối cùng của “Sweet Home Alabama” tan dần theo gió, rồi bị những âm thanh náo nhiệt của thành phố bên dưới át đi. “Ừ.” Anh nhìn xuống cô. “ ‘Làm tình trong xe limo’ có trong danh sách của em không?”

Cô cảm thấy nắm tay siết chặt của anh đã nới lỏng thành những ve vuốt dịu dàng. “Không?”

“Muốn thêm nó vào không?”

Anh hẳn đang đùa. “Có limo à?”

“Ừ.” Anh cười toe toét với cô khi thò tay vào túi quần và rút di động ra. “Chúc các cậu ngủ ngon nhé,” anh nói khi tay anh di tới eo lưng cô, và họ hướng về phía quầy bar. Khi đi xuống trong thang máy, lòng bàn tay anh trượt xuống mông cô và ở lì tại đó cho tới khi họ bước ra khỏi Rio.

Một chiếc Hummer dài đậu sẵn cạnh vỉa hè, và cô cho là anh không hề nói đùa. Anh giúp Autumn chui vào cỗ xe khổng lồ ấy và dừng lại một chút để nói chuỵên với lái xe trước khi theo cô chui vào trong.

“Ông ấy có biết anh định làm gì không?” cô hỏi, khi cửa đóng lại và nhốt bọn họ trong không gian tối om bên trong. Đèn tự động chiếu sáng cả sàn xe như một chiếc 747, và một bóng đèn nhỏ chiếu lên bảng điều khiển. Cho dù anh không nói đùa về việc làm tình trong limo, liệu cô có thể thật sự làm chuyện đó không?

“Chắc là có.” Sam bấm nút, và cánh cửa sổ ngăn cách trượt lên.

“Em chưa bao giờ làm tình khi có người nhìn.” Và cô cũng không chắc là mình có thể làm điều đó ngay lúc này.

“Ông ấy không thấy được đâu.”

“Anh chắc chứ?”

“Khá chắc.” Anh tìm thấy một đài radio và vặn to tiếng bản “Boulevard of Broken Dreams” của Green Day.

Trong không gian tối tăm, miệng anh tìm thấy miệng cô, và trong nụ hôn của anh có một thứ gì đó tuyệt vọng mà cô chưa từng cảm thấy trước đây. Gần như cấp thiết và đói khát. Như thể anh muốn ăn trọn cô. Ngốn ngấu cô, ngay trong thân xe của chiếc Hummer dài.

Cô sẽ rời đi trong vài ngày ngắn ngủi nữa, anh cũng vậy. Cô sẽ không bao giờ gặp lại anh, và việc làm tình trong khi đang lao khắp Vegas còn tốt hơn là nghĩ đến việc về nhà, một mình, cỗ xe rời khỏi chỗ đỗ, và giọng của Billy Joe vang lên khắp chiếc limo. Khi anh ta hát về sự cô đơn cùng những trái tim hời hợt, Autumn trèo lên lòng Sam và đặt tay lên hai bên má anh. Cô hôn anh thật sâu và mạnh mẽ khi tay anh trườn lên đùi cô. Và bởi vì đây là Vegas, rõ ràng là cô không thấy khó chịu gì với việc làm tình trong một chiếc limo. Không kể cả khi chỉ được đảm bảo kha khá là lái xe không thể nhìn thấy gì. Không có gì là thực nơi đây. Không phải những công trình kiến trúc, những sông đào và núi lửa giả. Không phải lời hứa tiền dễ kiếm hay những cảm xúc đang chực chờ nuốt chửng mọi ý định khôn ngoan của cô. Chắc chắn cũng không phải cuộc tình chẳng có dính dáng gì tới tình yêu.

Đôi tay lớn của Sam trượt qua hông và lên hai bên người cô. Anh kéo ngực váy cô cho tới khi nó nằm quanh eo và hai bầu ngực trần của cô nằm trong lòng bàn tay anh. Hai ngón tay cái của anh lướt nhẹ qua hai đầu ngực cứng ngắc nọ và anh nói.

“Anh cần em,” anh rên lên. “Anh cần em lấp đầy anh.” Anh nói nhiều điều khác nữa. Những điều đen tối. Về những gì anh muốn làm với cô và cách anh sẽ làm. Về những gì anh muốn cô làm với anh. Những điều mà chỉ một người đàn ông như Sam có thể nói ra mà không bị trừng phạt.

Anh vươn tay vào giữa hai đùi Autumn và đẩy quần lọt khe của cô sang một bên. Anh chạm vào cô và làm những việc mà anh đã nói là mình sẽ làm. Sau đó, trong phòng khách sạn của cô, cô làm những việc khiến anh phải rên rỉ và van xin cô hãy dừng lại. Những việc khiến môi anh nở nụ cười.

Thật tốt khi được thấy anh cười.

Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy một mình. Cô không biết nên vui hay nên buồn. Cô xoay người và ngủ tiếp. Vào buổi trưa, Sam gọi đến phòng cô để bảo cô gặp anh ở sảnh lúc sáu giờ và hãy mặc thứ gì đó thoải mái nhưng không xuề xòa. Cô tự hỏi anh định làm gì, và khi đến giờ, cô mặc một chiếc váy jeans, áo ba lỗ trắng và đi dép da đen. Anh mặc quần jeans và áo phông Clint Eastwood, rồi họ cùng ăn đồ ăn Trung Quốc và uống bia Thanh Đảo.

“Trong danh sách những việc phải làm của em còn những gì?” Sam hỏi, và hớp một ngụm lớn từ cái chai màu lục.

“Nhiều lắm. Em chưa làm được đến một nửa số đó.”

“Phải rồi.” Anh mỉm cười và hạ chai bia xuống. “Xin lỗi nhé.”

“Trông anh chả hối lỗi gì hết.”

Anh nhún vai. “Em nên cảm ơn anh. Cái danh sách của em chán chết.”

Cô há hốc miệng. “Không đâu nhé.”

“Anh chưa bao giờ thấy một danh sách nào chán hơn. Như thể em mua một quyển hướng dẫn du lịch Frommer’s và khoanh tròn những thứ em muốn xem vậy.”

Cô khoanh tay ngang ngực. “Em dùng danh sách Fodor trên mạng.”

“Cũng vậy thôi. Anh không có trong danh sách của em. Làm tình trong limo không có trong danh sách của em. Khỉ thật, em ở Vegas thế mà còn không có đến một câu lạc bộ thoát y chết tiệt trong cái danh sách đó. Kể cả một câu lạc đàn ông thoát y cũng không. Nếu không biết rõ thì chắc anh sẽ nghĩ em là một bà xơ mất.”

Mũi cô nhăn lại. “Em thực sự không có khao khát ngắm đàn ông vừa nhảy múa vừa khoe xúc xích đâu.”

Anh chớp mắt. “Anh không tin nổi là em vừa nói ‘xúc xích’.”

Cô lờ anh đi và nhìn quanh nhà hàng Trung Hoa để bảo đảm rằng không có ai nghe lỏm chuyện của họ. “Em không muốn bi của một gã nào đó bay quanh đầu em, và nếu một người trong số họ thực sự đặt... thằng bé... của anh ta lên vai em, em sẽ hết hồn hết vía mất.”

Anh ngửa đầu ra sau và cười phá lên. Cười dữ dội và ầm ĩ, và thu hút mọi sự chú ý. Cô không quan tâm.

Anh có một tiếng cười tuyệt vời, và cô ước gì anh sẽ cười nhiều hơn.

“Anh không thể tin nổi em chính là cô gái đã nhảy bổ vào anh trong xe limo tối qua.”

Cô cũng không tin nổi.

“Và tối qua có vẻ như em cũng không phiền khi bi của anh bay quanh đầu em.”

Cô cắn khóe môi để khỏi mỉm cười.

Anh nhích một hông lên và rút ra hai cái vé từ túi quần sau. Anh đưa chúng cho cô.

Miệng cô há hốc. “Cher?” Cô ngước lên nhìn anh. “Làm sao anh kiếm được vé vậy?”

“Anh có cách của mình.”

“Anh sẽ đi xem Cher cùng em chứ?”

“Đó là lý do có hai vé đấy.”

Anh ghét Cher cơ mà. “Nhưng anh không gay, cũng không tuyệt vọng muốn được làm tình mà.”

“Đúng vậy.”

“Anh không thích Cher.”

Anh cười toe toét. “Anh thích em.”

Ôi không. Cô gặp rắc rồi rồi. Rắc rối lớn tồi tệ khủng khiếp với mái tóc vàng và đôi mắt xanh đang mỉm cười. Họng cô thít chặt lại, và không khí rời khỏi phổi cô. Tim cô như đang phình to ra trong lồng ngực, và nếu nó không dừng lại, nó sẽ nổ tung mất. Ngay tại đó trong quán Mì Bắc Kinh số 9. Mắt cô ướt nước. Chuyện này thật khủng khiếp. Ngay từ đêm đầu tiên, cô đã biết rằng anh là thứ rắc rối mà mình nên tránh xa. Chỉ là cô không nhận ra anh đã chôn vùi và khiến cô yêu anh.

“Đừng khóc. Chỉ là Cher thôi mà, và chúng là hàng ghế xa nhất. Không có gì đáng kể đâu.”

Đáng kể chứ. Rất đáng kể. Cô nuốt xuống thật mạnh, đẩy lùi cục nghẹn lớn trong ngực. Cô không quan tâm đến Cher. Cô chỉ muốn đi vì cô đang ở Vegas, và đó là buổi diễn chia tay. Cô quệt lệ dưới mắt đi. “Em không biết phải nói gì nữa.” Và cô không biết thật. Dù biết là không tốt, nhưng cô đang dần có những tình cảm nguy hiểm dành cho anh. Nó ngu ngốc, vội vàng, và có thực. Nó có cảm giác rất thực, nhưng cô không biết liệu anh có cảm thấy giống vậy hay không.

Trong buổi hòa nhạc, cô vòng tay quanh người anh xem màn biểu diễn rực rỡ ánh sáng và sự phô trương phục trang của Cher. Cô thích nó nhiều hơn cô nghĩ, nhưng khi Sam bắt đầu ngáy, cô đánh thức anh dậy và họ rời đi sớm. Họ đi tới sòng bạc và chơi blackjack, xúc xắc và roulette. Chủ yếu là anh chơi và cô xem. Họ uống rượu miễn phí cho tới một giờ sáng. Autumn cảm thấy lâng lâng và lơ mơ, và để đùa vui, cô mua cho Sam một chiếc áo phông Cher. Họ cùng cười phá lên khi anh mặc nó vào, như thể chuyện đó thật buồn cười. Và khi Sam quyết định rằng họ cần tìm một người đóng giả làm Elvis, cô nghĩ nó là một kế hoạch tuyệt vời. “Người đóng giả Elvis” có trong danh sách của cô, nhưng không may, người duy nhất còn thức là ở nhà thờ cưới Las Vegas Muôn Năm.

Thậm chí nhiều năm sau, cô vẫn không bao giờ biết chắc họ đã đến nhà thờ bằng cách nào hay ai là người có ý kiến đi vào trong và xem Elvis làm phép cưới cho mọi người, nhưng thứ rõ ràng, thứ vẫn luôn hiện lên rõ ràng, là hình ảnh họ đứng ngoài nhà thờ, ngước nhìn lối vào và ánh đèn lấp lánh chiếu tên cặp đôi làm lễ cưới mới nhất. Bằng chữ màu vàng cam to đùng: Mới Cưới, Donna và Doug.

“Chúng ta nên cưới nhau.”

Cô nhìn Sam, ánh đèn màu vàng cam rọi xuống mặt anh và chiếu lên mái tóc vàng của anh. “Anh đang đùa à?”

Anh lắc đầu. “Không. Chỉ là việc đó có vẻ đúng đắn.”

Tim cô nện bùm bùm bùm trong ngực, dạ dày cô nhẹ bẫng và nôn nao. “Sam...” Cô nuốt nước bọt thật mạnh. “Em không nghĩ...”

“Đừng nghĩ.” Anh kéo cô áp vào anh, miệng anh nhào xuống để trao cho cô một nụ hôn ướt át trọn vẹn đến ngợp thở và chôn vùi đi chút lý trí còn sót lại trong cô. Cô yêu anh. Bằng cách nào đó, cô đã rơi vào lưới tình với Sam, và cô muốn ở bên anh. Có lẽ là do số mệnh. Định sẵn phải thế. Yêu từ cái nhìn đầu tiên. Đúng chứ?

Anh lùi lại. Môi anh vẫn ướt do hôn, anh nhìn cô dưới hàng mi trĩu xuống. “Nói vâng đi.”

“Vâng.”

Anh mỉm cười, và trong vòng một tiếng, họ đã là ông và bà Samuel LeClaire. Anh đã trả tiền cho gói Hound Dog[8] đặc biệt, khi nhìn lại thì điều này thật phù hợp, đặc biệt khi cân nhắc đến cái thói chó săn của Sam. Nhưng nhìn lại bao giờ cũng thấy được mọi thứ rõ ràng hơn, và đêm hôm ấy gói Hound Dog đặc biệt là trọn gói gồm bốn bức ảnh cưới chân thực, hoa hồng, và một con chó bằng vải nhung. Khi ra ngoài, họ nhìn tên mình lấp lánh trong ánh đèn neon rực rỡ, và thay vì mua nhẫn cưới, họ xăm tên mình lên cơ thể người kia. Đến lúc họ quay về phòng khách sạn, mặt trời vừa nhô lên khỏi sa mạc. Họ gọi dịch vụ phòng và làm tình mà không có bao cao su. Ít nhất cô cũng nghĩ đó là tình yêu. Cô đã cảm nhận được nó trong từng ngóc ngách của cơ thể, kể cả trái tim cô.

[8] Tên một bài hát của Elvis Presley, dịch sang tiếng Việt là Chó Săn.

Cô dậy sau buổi trưa, chỉ có một mình với con chó săn nhồi bông.

Sam đã rời đi, nhưng cô không lo lắng gì. Anh sẽ quay lại. Anh luôn quay lại, và giờ họ đã kết hôn. Tương lai của họ là ở cùng nhau. Anh chưa bao giờ nói thẳng ra là anh yêu cô, nhưng anh phải yêu cô chứ. Anh đã theo đuổi cô ngay từ đêm đầu tiên ở Pure, và đêm hôm qua họ đã hứa sẽ “dịu dàng yêu thương nhau”. Cô mỉm cười và duỗi người ra. Đám cưới này thật bốc đồng và hấp tấp, chắc chắn là vậy, nhưng cô không hối hận.

Đến ba giờ, cô có hơi lo lắng, và đến bốn giờ cô lo rằng anh đã bị làm sao đó. Cô không có số di động của anh và cô đã gọi xuống quầy tiếp tân. Cô đề nghị được nối máy tới phòng anh và được thông báo rằng anh cùng cả bầu đoàn của mình đã trả phòng.

Trả phòng ư? Cô nhét chân vào một đôi dép lê, cầm lấy chìa khóa phòng cô và hướng đến phòng anh. Trừ những cô dọn phòng đang thay ga giường và hút bụi, căn phòng trống trơn. Không vali. Không Sam. Anh hẳn đã trả phòng để vào ở cùng cô. Vậy anh đâu rồi?

Cô đã dành cả ngày và đêm hôm ấy chờ anh tới đập cửa phòng cô. Mỗi lần có người đi qua phòng cô, tim cô lại ngừng đập, nhưng chẳng bao giờ là Sam hết. Cô không tin là anh đã rời bỏ cô mà không có lấy một lời từ giã. Cô bối rối. Anh ở đâu? Khi cô ngắm các bức hình của họ, đứng trước người đóng giả Elvis, cô tự bảo mình rằng anh sẽ quay lại. Anh sẽ. Anh phải quay lại bởi vì họ đã cưới.

Cô tự bảo mình rằng anh sẽ quay lại khi cô chờ đợi, lo lắng và ngóng tin tức để xem có tin tai nạn nào không. Cô còn ở thêm một ngày, chờ đợi, nhưng anh thậm chí còn không bao giờ gọi điện. Đến chiều hôm sau, khi rõ ràng là anh sẽ không trở lại, cô đã lên một máy bay nhỏ bay về Helena. Vài tiếng sau, cô về đến nhà, chết lặng, đau đớn và bối rối. Có điều gì từng xảy ra là thực không? Chắc chắn là nó có cảm giác rất thực, và tim cô nhức nhối như thể nó là thực.

Chứng nhận đám cưới là thực. Sam đã ca tụng cô, làm tim cô tan vỡ, rồi giáng cho cô một đòn chí mạng, và cô sẽ làm gì đây? Anh đã cưới cô rồi bỏ rơi cô trong phòng khách sạn. Cô không biết mình có nên bay tới Seattle và nói chuyện với anh hay không. Anh hẳn sẽ không khó tìm lắm. Cô không biết phải làm gì và có cảm giác như thể mình đang sống trong một đám sương mù. Khi cuối cùng cô cũng nhận được tin từ anh vào cuối tuần sau đó, tin đó đến qua luật sư của anh, đòi ly dị. Anh đã bỏ lại cô sững sờ và tan nát trái tim. Mỗi tội điều đó vẫn chưa đủ đối với anh.

Một tháng sau, khi Autumn thông báo tin mình mang thai cho luật sư của anh, cô sợ hãi và đơn độc, và cô đã hy vọng - hy vọng dù cô biết rất rõ - rằng anh sẽ bảo cô rằng mọi chuyện sẽ ổn. Rằng anh sẽ ở đó vì cô và con. Rằng anh sẽ giúp đỡ cô rồi cô không còn cô đơn nữa. Thay vào đó, anh đòi xét nghiệm bố ruột.

Lần kế tiếp cô nhìn thấy Sam là ngày cô đặt Conner vào vòng tay anh. Anh có băng gạc trên mũi và một bên mắt bầm tím. Tim cô thít chặt lại, và họng cô đau đớn vì những cảm xúc kìm nén. Anh đã nhìn cô như thể anh thật sự không nhớ cô, và mọi tình yêu cô từng dành cho anh biến thành sự căm ghét sâu sắc, bỏng rát. Biến đổi ngay tại đó trong văn phòng luật sư của anh, và cô đã ước gì mình là người đã đánh anh. Nếu không phải vì anh đang ôm con trai cô, cô hẳn đã làm thế.

Autumn gập quyển sổ trên bàn vào và nhổm dậy khỏi ghế. Giờ đây cô chẳng cảm thấy gì hết. Sự yên bình lắng đọng trong tim cô khi cô rời khỏi văn phòng và đi lên gác. Cuộc sống thật tươi đẹp. Con trai cô đang nằm ngủ say sưa trong căn phòng đối diện với phòng cô. Công việc kinh doanh của cô phát đạt và cô không còn ghét Sam nữa. Cô chắc chắn rằng anh sẽ luôn làm những việc khiến mình tức giận. Anh ích kỷ và không thể kiềm chế bản thân, nhưng cô không ghét anh. Tim cô không còn nhức nhối, cũng như đầu cô không còn cảm giác muốn phát nổ khi anh bước vào phòng. Khi cô mở cửa ra tối hôm ấy và thấy anh bế Conner trong tay, cô chỉ thấy nhẹ nhõm vì con trai cô đã về nhà. An toàn.

Cô đã thoát khỏi mọi cảm xúc thất thường. Thoát khỏi sự xô đẩy của tình yêu và lòng căm ghét. Không còn cảm thấy gì với Sam.

Không gì hết.